"Không! Không có khả năng! Các người thử lại lần nữa đi... Xin các người mau cứu cha tôi!"
Lý Cảnh Thiên cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Từ lần trước anh nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc Tề Thiên đeo trên tay thì luôn có một cảm giác mơ hồ, dường như có thể thông qua chiếc nhẫn ngọc này để cảm nhận được tình trạng sức khoẻ của lão gia Tề gia.
Mà lần này gặp mặt cảm giác này càng mãnh liệt.
Mặc dù anh không biết mối liên hệ này đến từ đâu, nhưng nhìn thấy Tề Thiên, anh lại cảm nhận được Tề lão gia còn có một tia hi vọng sống.
"Tôi đi xem một chút!" Anh nhấc chân muốn đi vào phòng ICU thì bị bác sĩ cản lại.
"Dừng lại, anh là ai? Nơi này là phòng cấp cứu, ai cho phép anh tùy tiện đi vào?"
Lý Cảnh Thiên cảm thấy hơi sốt ruột.
Mặc dù bây giờ anh có thể cảm giác được Tề lão gia còn chút hi vọng, nhưng chẳng biết tại sao sự sống này lại đứt quãng, có thể mất đi liên hệ với anh vào bất cứ lúc nào.
Nếu vậy thì ông ta sẽ chết chắc!
"Người trong đó còn có thể cứu chữa."
Nhưng bác sĩ lại cười lạnh và nói: "Đó là bệnh nhân của tôi, là tôi đích thân chẩn bệnh, thông báo bệnh tình nguy kịch cũng là tôi đưa ra, mạch đập và nhịp tim của ông ta đều đã ngừng rồi, tức là đã chết hẳn. Tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng xin anh tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi."
Lý Cảnh Thiên thực sự không muốn nói nhảm nhiều với người này nên trực tiếp lấy điện thoại ra gọi.
"Liêu Phi Lãng đúng không? Tôi ở cửa tầng 7 ICU của bệnh viện các người. Có một bệnh nhân các người không trị được, nhưng tôi có thể! Nhưng bác sĩ của các người ngăn cản không cho tôi vào, mạng người quan trọng, anh đến giải quyết đi."
Bác sĩ kia đứng đó cười nhạo: "Đừng tưởng rằng biết anh tên của chủ nhiệm bệnh viện chúng tôi thì có thể tùy tiện bấu víu quan hệ, chủ nhiệm Liêu có tiếng là công bằng liêm khiết, y thuật cũng giỏi, phẩm chất cao thượng, sao lại quen biết loại người như anh?"
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Chủ... Chủ nhiệm Liêu?" Bác sĩ kia cảm thấy mình đã nhìn lầm.
"Sao anh lại tới đây?"
Liêu Phi Lãng có vẻ không vui, vội vàng chạy xuống mấy lầu làm anh ta thở hổn hển.
Anh ta không đếm xỉa tới mọi người, chỉ cho bác sĩ kia một ánh mắt cảnh cáo rồi chạy nhanh đến trước mặt Lý Cảnh Thiên.
"Anh Lý, anh có thể chịu trách nghiệm cho lời nói của mình không?"
Lý Cảnh Thiên không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
"Được, mời vào! Xảy ra chuyện thì tôi chịu trách nghiệm!"
Anh ta đích thân đẩy cửa phòng ICU ra, bảo Lý Cảnh Thiên đi vào rồi lại lui ra ngoài.
"Chủ nhiệm Liêu, bệnh nhân trong đó đã hết cứu... Sao anh có thể..."
"Ông nói chuyện cẩn thận cho tôi!" Tề Thiên đã sớm bất mãn với bác sĩ này.
Liêu Phi Lãng hơi xin lỗi nhìn về phía Tề Thiên, chỉ trầm mặc ngồi một bên rồi gửi tin nhắn cho Vân Trung Thiên.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện như vậy, anh ta cũng không có niềm tin tuyệt đối với Lý Cảnh Thiên.
Nếu không phải thầy tin tưởng Lý Cảnh Thiên thì anh ta sẽ không cho người này vào.
Giờ phút này, trong phòng bệnh ICU chỉ có Lý Cảnh Thiên với Tề lão gia đang thoi thóp.
Quả nhiên giống như suy đoán của anh, tuổi thọ của Tề lão gia chưa hết, chẳng qua là sự sống của ông ta bị một luồng sát khí dày đặc quấn chặt.
Đó chính là hi vọng sống cuối cùng của ông ta, cũng may ý chí của Tề lão gia rất cứng cỏi nên chưa bị luồng sát khí này hoàn toàn cắn nuốt, nếu không anh cũng bất lực.
Anh không do dự nữa mà lật tay tung châm ra, trực tiếp đâm vào huyệt Thiên Linh!
Tích —— tích —— tích ——
Thiết bị vốn im lặng lại vang lần nữa.
Mọi người mở to hai mắt nhìn cảnh tượng khó tin này.
Tại sao lại như vậy?!