Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 106:




"Cô là ai, chỉ bằng cô mà cũng muốn tiến vào nhà họ Mộ sao?"
Bả vai bị người khác nắm lấy, Tử Ca kinh ngạc, còn chưa phản ứng kịp, trên mặt đã bị tát một bạt tai, Tử Ca lảo đảo ổn định thân thể, cái tát này không nhẹ, nửa gương mặt của cô vì đau mà tê tê rồi. Tử Ca nheo mắt lại, đứng ở trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên sang trọng quý phái, trên mặt vẻ ngạo mạn che đâu cũng không hết. Tử Ca chưa thấy người này, tất nhiên không biết bà ấy là mẹ của Mộ Diễn, nhưng khẩu khí của bà ấy khiến cô biết được bà ấy có quan hệ rất sâu sắc với Mộ gia .
Nhưng mà sao cô phải chịu thiệt chứ, trên mặt bị người ta hung hăng vỗ một cái mà không trả đũa khác nào cô bị ngu, Tử Ca hít vào một hơi dùng tay đè lên hai gò má, đột nhiên rất muốn thử xem nếu được gả vào gia đình giàu có thì sao nhỉ? Có phải sẽ được làm Phượng Hoàng bay lên trời không?
"Tuổi tác của cô khiến cháu phải gọi cô là bà nội mới đúng, nếu không phải người đã có tuổi, cái tát này cũng sẽ được hoàn trở về. Cô nói cháu không xứng tiến vào nhà họMộ ? Cháu muốn eo có eo, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, cô cảm thấy cháu có chỗ nào không xứng?"
Tận lực bày ra bộ dáng tuyệt vời nhất, cô vặn eo an ủi bộ dáng bây giờ của mình. Cô thật không biết xấu hổ còn dám xưng bà nội. Người phụ nữ phía trước tức giận xanh mặt,"Bộ dáng lang thang của cô mà muốn gả vào nhà họ Mộ, quả là chuyện viễn tượng. Tôi nói cho cô biết, tôi hẳn không đáp ứng. . . . . ."
"Mẹ, nếu người không sợ mất mặt thì có thể làm loạn tiếp." Mộ Diễn đi tới là lúc chung quanh đã tụ tập không ít người, vẻ mặt của anh chẳng hề để ý, trên mặt bình tĩnh giống như hai người phụ nữ này không có quan hệ gì với anh.
Tử Ca nhịn không được cảm thán, thật bình tĩnh
"Ý của con không tồi, con chơi với ai mẹ không quan tâm, nhưng chuyện kết hôn không phải trò đùa, loại đàn bà như vậy con dám lấy về nhà?" Sau đó bà vùng vằng bỏ đi
"Diễn, mẹ chồng tương lai vô duyên vô cớ tát em một cái tát, đau quá!" Tử Ca làm nũng đến bên cạnh Mộ Diễn, nói cho hết lời, trên người cũng đã nổi lên một tầng da gà.
Mộ Diễn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, cô gái này, diễn trò khiến anh nghiện mất rồi.
"Tôi nói cưới em khi nào hả?"
"Vừa rồi nhìn em ứng phó rất thành thạo mà, Hạ Hạ, cái miệng nhỏ này thật lợi hại!" Anh cười, một câu hai nghĩa, cánh tay vòng qua, bàn tay đặt lên trước ngực cô bóp một cái, rồi sau đó hướng về phía trước, ngón tay ái muội gõ trên eo của cô," Ừ. . . . . . Quả nhiên là cái gì cũng có. . . . . ."
Nhìn bàn tay của anh đang di chuyển, Tử Ca đẩy tay anh chạy ra ngoài, Mộ Diễn cười lớn bắt kịp cô. Vốn cô nói không nhiều lắm, lúc này lại càng muốn nói chuyện, nhạc trong xe mở ra, hai người lại ngồi yên tĩnh. Nhớ tới lời Quý Minh Tuệ nói , cô chỉ là một đứa con gái để chơi đùa, không thể cưới làm con dâu.
"Mộ Diễn, anh thích kiểu con gái như thế nào?"
"Thân thể phù hợp ." Anh nói, ánh mắt ái muội liếc cô một cái.
Tử Ca quay đầu đi không hỏi lại anh nữa, thật sự là mồm chó không mọc ngà voi. Chỉ là, cô rất tò mò rốt cuộc thì kiểu con gái nào mới phụ hợp để anh dắt tay đi hết cuộc đời. Anh đưa cánh tay tới, đặt ở trên chân trái của cô,"Hạ Hạ, cách xưng hô của em với tôi không được hay cho lắm?"
Anh nói xong, liền dùng ánh mắt hắc ám đi xem xét cô, đáy mắt rõ ràng có tia bỡn cợt cùng ý cười. Tử Ca nghĩ tới lúc này cô làm nũng đã gọi anh một chữ Diễn, toàn thân cảm thấy khó chịu.
"Không có gì là không hợp, như vậy rất tốt."
"Vậy em gọi tôi là gì?" Người đàn ông chế trụ ngón tay cô, đầu ngón tay theo quán tính nhẹ nhàng xoay vòng.
"A...," Tử Ca suy nghĩ, ngẩng đầu lên khéo miệng có ý cười gian ác,"Mộ Mộ."
Thân xe lung lay mạnh một cái, thiếu chút nữa chệch ra khỏi quỹ đạo, Mộ Diễn buông tay cô ra ổn định thân xe, khôi phục tình trạng hiện tại mới trừng mắt nhìn cô,"Đầu óc của em bị tàn tật sao? Biệt danh khó nghe như vậy cũng gọi được ."
Tử Ca cười, khóe miệng lộ ra một tia gian trá, sau đó là thu hồi,"Được rồi, gọi anh là Diễn, được chưa?"
Dừng một chút, Tử Ca đột nhiên nhớ tới Chung Nham,"Trước kia em cũng gọi Chung Nham là Nham, thật khéo, tuy cũng là một chữ nhưng cách phát âm khác nhau hoàn toàn"
Không biết là cố ý hay vô tâm, lời của cô vừa nói ra, sắc mặt Mộ Diễn lập tức thay đổi , xe mạnh mẽ chuyển hướng một cái, tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe dừng lại ở ven đường
Mặt Mộ Diễn xanh mét nhìn cô,"Hạ Hạ, em cố ý đúng không?"
Vẻ mặt cô ảm đạm, tuyên bố chuyện đó không liên quan gì đến cô, Mộ Diễn nâng trán, cô làm hỏng bét toàn bộ câu chuyện hay rồi, trong cổ tràn ra tiếng thở dài, thôi, đây mới là bản tính thật của Hạ Tử Ca.
Một lần nữa xe nổ máy, anh cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác mình đang bao dung cô. Đó là điều khác biệt của cô, trước giờ anh chưa bao giờ nhận nhượng với bất cứ người phụ nữ nào chỉ có họ nhân nhượng anh mà thôi
Mộ Diễn ăn một bát cháo hạt dẻ, rất đơn giản cũng cực kỳ đạm bạc, lại nhớ tới lần cô nấu cháo cho anh ăn, nhưng hiện tại muốn cô động tay một chút cũng khó.
Nhìn người đàn ông múc cháo cho mình, cô nâng bát cháo lên cảm nhận hơi ấm của nó. Đau bụng kinh là khuyết điểm lớn nhất của cô, có đôi khi đau muốn chết, bác sĩ nói không có cách nào chữa trị, chỉ có thể chú ý cách sinh hoạt cũng như ăn uống của mình thôi. Nhưng từ khi mang thai cô không phải trải qua chuyện phiền não này nữa. Trái lại anh nhớ rất rõ, mỗi lần cùng cô đi ăn, anh đều gọi đồ ăn nóng để đảm bảo tốt cho dạ dày của cô.
Tử Ca ăn cháo, lại có cảm giác chén cháo này không như những chén cháo bình thường
Tính tình của Mộ Diễn đôi khi có thể tạm chấp nhận là được, lúc rời đi rõ ràng thấy cô ăn rất nhiều cháo nên đã mua cho cô một phần riêng mang về, cháo ở đây cũng có hương vị đặc sắc, tuy cửa hàng không lớn, nhưng hương vị vô cùng đặc biệt.
Trên đường trở về, Tử Ca cầm phần cháo của mình trên tay, cả trái tim đều đã nóng lên. Đến Ngự Cảnh Quốc Tế thời điểm này cũng đã khuya, Vương Linh còn chưa ngủ, nhìn thấy mặt cô liền chạy qua hỏi han, Mộ Diễn phân phó bảo Vương Linh đi lấy một chiếc khăn bỏ ít đá vào chườm cho Tử Ca, để tránh mặt bị sưng to hơn.
Qua mấy ngày, mặt cô đã hết sưng nhìn không ra dấu vết. Ban ngày Mộ Diễn vẫn phải đi làm, buổi tối có khi trở về cực trễ, tắm rửa xong liền ghé vào trên giường không nghĩ muốn động, Tử Ca tắm rửa qua cũng đi đến chỗ ngủ, cô xốc chăn đi vào, nghe được động tĩnh anh kéo cô vào trong ngực, ánh mắt vẫn nhắm chặt không hề mở.
"Mộ Diễn." Cô vẫn không thể nào xưng hô thân mật với anh được, cô cảm giác không quen.
"Sao?"
"Ở nhà hoài phát ngốc rồi, em nghĩ muốn đi chơi, anh đi cùng nhé." Lúc nào cũng ở đây cô đã chán lắm rồi.
Hai mắt của anh mệt mỏi hơi hơi mở một đường nhỏ, nhíu mày một chút, khẩu khí lạnh một chút, “Nói sau."
Tử Ca trợn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng hơi trùng xuống, cô vừa muốn xoay người sang chỗ khác, lại bị anh đè dưới thân thể,"Muốn đi chỗ nào? Đi hai người hay nhiều người?"
Tử Ca yêu cầu anh như vậy, cô đã nghĩ sẽ không ngừng quấy rầy anh, cho đến khi anh nhàm chán mới thôi, đi chỗ nào cô cũng chưa nghĩ tới. Bất quá cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút thôi cũng tốt.
"Tùy anh, đi chỗ nào chơi được là được"
Anh ưm một tiếng," Có mấy cái du thuyền định ra biển chơi, muốn đi hay không?"
Đáy mắt anh câu cười, Tử Ca nghĩ là anh đang trong vòng luẩn quẩn cùng mấy người kia, mặc dù không biết chút gì về ai, nhưng cô ước chừng những người này cũng không phải hạng vừa, muốn cự tuyệt nhưng lời là cô nói ra trước, mang vẻ mất tự nhiên nhưng vẫn có thể kiên trì đi theo.
Mộ Diễn lật người nằm xuống ngủ, phút cuối cùng, Tử Ca nghe được câu anh nói,"Sở Luật vẫn cố ý nhắc tới em, ngược lại tôi đã quên."
Anh nói một câu, Tử Ca kinh hãi không thôi, cái người đàn ông kia quá mức tà ác, Tử Ca chỉ cần nhớ tới lúc mới gặp mặt, hắn ta đối xử tàn khốc với Trình Lan trong lòng có chút bỡ ngỡ. Tuy nói chính mình cùng hắn ta không hề liên quan, nhưng lần trước tại nhà ăn chạm mặt một lúc, trong lời nói của hắn có chứa sự phóng đáng ghê tởm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.