Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 39: Rời đi (2)




"Chấn Xa nếu đã xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không nói được gì nữa, là do hắn không chịu thua kém ai. Nên làm cái gì bây giờ tuỳ vào mọi người. Nhưng là. . . . . ."
"Tốt lắm, nếu Trịnh lão đã nói vậy, Liêu Tổng cậu tới nói một chút về đề nghị của cậu đi." Đột ngột cắt đứt câu nói của Trịnh Nguyên Sơn, Mộ Diễn chuyển hướng sang Liêu Tuấn Vĩnh .
Anh sẽ không để cho lão hồ ly Trịnh Nguyên Sơn có bất kỳ có thể cơ hội nào giải vây cho Vương Chấn Xa, mà anh lại càng không cho phép hắn dùng thủ đoạn vụng trộm, anh nhất định phải diệt trừ Vương Chấn Xa.
Không nhìn tới vẻ mặt tăm tối của Trịnh Nguyên Sơn, Liêu Tuấn Vĩnh nhẹ nhàng đẩy mắt kính nói, "Theo quy định của công ty, đầu tiên là sa thải, nhưng nghĩ đến chuyện hắn ta bỏ ra nhiều công sức cho công ty, công ty sẽ cho để cho hắn ta một khoản tiền. Nhưng là. . . . . ." Đang nói đến đề tài câu chuyện, Liêu Tuấn Vĩnh bắn một luồng khí thật sâu quặc ở Trịnh Nguyên Sơn, "Chúng ta lần này chắc chắn phải toàn lực phối hợp với cảnh sát để điều tra, nhưng nếu tra ra có bất kỳ tội danh gì. . . . . . Trịnh lão, ngươi so với chúng ta hiểu rất rõ"
Trịnh Nguyên Sơn sắc mặt càng thêm khó coi, Liêu Tuấn Vĩnh nói câu cuối rõ ràng có chứa sự uy hiếp. Ban đầu Mộ Diễn lấy sự tăng trưởng về mặt tiêu thụ là 30% làm giấy bảo đảm lợi nhuận, yêu cầu Bộ nhân viên cùng đưa vào hoạt động bổ nhiệm xem ai là người phụ trách, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ thì đồng ý bỏ số cổ phần đang nắm trong tay ra.
Trịnh Nguyên Sơn nghĩ là đám người trẻ tuổi thì làm được gì nên hồn. Ban đầu hắn đã nhận định Mộ Diễn sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ đặt ra, lại không ngờ tới mình sẽ bị ép đến tình cảnh bây giờ.
"Hừ, " bàn tay nặng nề vỗ vào mặt bàn, Trịnh Nguyên Sơn tức giận ngập trời nhìn cả đám, "Thế nào? Các người là đang chất vấn ta sao?"
Bàn tay vỗ trên mặt bàn khiến không khí căng thẳng đánh văng ra một trận nước xoáy, trong khoảng thời gian ngắn hai mặt nhìn nhau.
Mộ Diễn hiện là người đảm nhiệm điều hành Mộ thị , năm năm trước anh trở về nước tiếp nhận Mộ thị, cả xí nghiệp trước khi phá sản, đến khi nội bộ cạnh tranh nhau, cơ nghiệp lâu năm của cha anh bị hủy trong chốc lát. Mộ Thường Thanh đột nhiên chảy máu não nằm viện, cả Mộ thị đều dưới sự khống chế của Trịnh Nguyên Sơn.
Lòng lang dạ thú, dường như rất rõ ràng. Thương trường là chiến trường, người thắng làm vua người thua làm giặc. Chẳng qua Mộ Thường Thanh không cách nào tiếp nhận được người huynh đệ lâu năm ở sau lưng đâm mình một nhát, rồi lại không có cách nào kiểm chứng.
Năm năm, Mộ Diễn dùng thời gian năm năm để đi tới ngày hôm nay , anh muốn đưa Mộ thị trở lại hoạt động bình thường. Tới tay đã bắt được con mồi anh không thể nào buông tha.
"Trịnh lão, chớ suy nghĩ quá nhiều, Liêu Tổng là nhằm vào tôi đây, dù sao có thể để thủ hạ vụng trộm cắt đi một miếng thịt cũng không nhiều lắm." Lữ Phương khóe miệng cười, một bộ dáng cà lơ phất phơ. Ban đầu Mộ Diễn phái anh ta đi ra ngoài, chính là vì muốn tìm một lỗ hổng trên người Vương Chấn Xa, để cho hắn ta có thể phách lối. Quá gian trá , không hổ là bằng hữu của anh.
"Ngươi. . . . . ." Một hơi ngăn ở ngực, Trịnh Nguyên Sơn giận trừng trừng nhìn mộ diễn.
"Trịnh lão, ngươi quá lo lắng. Bất quá chuyện tình đã đến nước này, cụ thể như thế nào còn phải đợi sự định đoạt bên phía cảnh sát, bọn họ đều là người dưới trướng của chúng ta, chỉ là cười giỡn chút mà thôi. Chấn Xa là ngươi mang ra ngoài, ngươi nên tin vào hắn." Mộ Diễn nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, con ngươi khẽ nâng, khóe miệng câu khởi mang theo nụ cừoi lạnh, "Lữ Phương, hội chiêu đãi ký giả về chuyện công bố xử lý, dù sao cũng là người của cậu. Nếu như không có gì dị nghị, tan họp."
Giải quyết dứt khoát, Mộ Diễn dẫn đầu đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, Lữ Phương cùng Liêu Tuấn Vĩnh theo sát phía sau.
"Hạ tiểu thư đã trở lại Đàm Thành." Giống như vô ý , Liêu Tuấn Vĩnh nhàn nhạt nói .
Đang cước bộ phía trước, Mộ Diễn quay đầu nhìn về phía Liêu Tuấn Vĩnh, "Hạ Xương Nguyên lúc nào thì ra tù?"
"Ngày mai."
"Rất tốt, phía truyền thông ở Đàm Thành đã bàn bạc xong chưa?"
Khẽ thở dài một cái, Liêu Tuấn Vĩnh nhìn về phía Mộ Diễn, "Nhất định phải làm như vậy sao?"
Mộ Diễn hơi nghiêng người đối mặt với Liêu Tuấn Vĩnh, đôi mắt lạnh mang theo sự cảnh cáo, "Tuấn Vĩnh, đã làm thì không bao giờ quay đầu lại. Bất quá chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Ngày mai tin tức ở Đàm Thành, coi như là lễ vật tặng Hạ Xương Nguyên ."
Khẽ đẩy hạ mắt kính, LiêuTuấn Vĩnh không nói được lời nào, nhẹ nhún vai, "Được rồi, theo ý nghĩ của cậu đi."
Lấy được sự đồng ý, Mộ Diễn lần nữa xoay người đi, bóng lưng dưới ánh nắng mặt trời mang theo sự lạnh nhạt. Liêu Tuấn Vĩnh không có đuổi theo, Lữ Phương cũng ngừng lại, nhìn Liêu Tuấn Vĩnh trầm mặc có chút không hiểu.
"Này, các người đang làm chuyện gì bí hiểm sao?"
"Nhiều chuyện." Một cái túi đập vào bộ mặt kiêu ngạo của Lữ Phương .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.