Chiếc Land Rover biến mất trong đêm tối , thanh âm của hai người nói chuyện trong bóng tối, nội dung câu chuyện khiến người ta kinh sợ
"Tử Ca tại sao lại cùng hắn ta ở chung một chỗ?"
"Lúc ấy dựa theo kế hoạch đuổi cô ấy ra khỏi Hạ gia, tất cả mọi chuyện đều do cô ấy tự lo liệu, tự kiếm sống. Cháu cho là người kia cuối cùng cũng sẽ gặp cô ấy, lại không ngờ tới cô ấy lại quen Mộ Diễn ở CK." Nắm tay lái, Chung Nham từ trước đến nay ôn hoà lại toả ra mùi nham hiểm, hơi nheo mắt lại như một lưỡi dao sắc bén phóng ra.
Không khí trầm mặc lan tràn, hai người lâm vào trầm tư. Trầm ngâm một chút Hạ Xương Nguyên mới mở miệng, "Người nọ chưa trừ diệt, ta cuối cùng cũng không yên tâm."
"Hai năm một chút tin tức cũng không có, sẽ không có vấn đề gì." Chung Nham giám sát Hạ Tử Ca hai năm, chưa từng phát hiện cô đến bất kỳ chỗ nào bất thường, chỉ trừ việc cùng Mộ Diễn quen biết.
"Mộ Diễn người này không hề đơn giản, có thể đem cả mọi việc trước kia chỉnh lại thì không thể khinh thường, về phần hắn cậu đã tra ra thế lực sau lưng hắn chưa?"
"Không tra được, hắn trực tiếp từ Mỹ trở về tiếp nhận công ty, trước kia ở Mỹ cũng không ghi lại lý lịch của hắn"
Hạ Xương Nguyên chân mày nhíu thật chặt, kể từ khi Mộ Diễn sai người tìm tới ông, trực giác nói cho ông biết cũng không phải đơn giản tiếp cận vì mảnh đất ở Đàm Thành. Mặc dù mảnh đất kia đúng là khối thịt béo mê người. Nhưng là, ở thương trường nhiều năm như vậy, khứu giác nhạy bén vẫn phải có.
Mắt liếc người đang lái xe, Hạ Xương Nguyên nhàn nhạt mở miệng, "Tiểu Chung, ta rất coi trọng cậu, cũng hi vọng cậu có thể là người nối nghiệp ta. Nhưng là, cậu biết, tài sản của ta chỉ có thể là Minh Châu ."
Lời của hắn ngầm có ý cảnh cáo, Chung Nham sắc mặt bình tĩnh gật đầu một cái, con ngươi lại xẹt qua một tia âm trầm, bàn tay đặt trên bánh lái âm thầm dùng sức.
------------
Một chiếc Audi R8 màu đậm trong đêm tối chậm rãi lái tới, Tử Ca ôm cánh tay đứng đó, Mộ Diễn liền đứng ở sau lưng cô. Bộ tóc xoăn nhẹ che hết khuôn mặt cô, cũng đồng thời che đi bộ dáng chật vật của mình
"Mộ Diễn, đùa bỡn tôi anh rất thích sao?" Thanh âm của Tử Ca trong đêm tối vô cùng yếu ớt, lần đầu tiên cô dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với anh, "Tôi đến tột cùng đã chọc giận anh cái gì, để cho anh phải tận lực dùng mọi thủ đoạn để đối phó với một người phụ nữ?"
Mộ Diễn đứng ở sau lưng cô, thân thể cao to dưới bóng đèn, mặt của anh ở trong ánh sáng ngưng đọng, làm cho người ta phân biệt không ra vẻ mặt của anh, chỉ có cặp mắt vốn luôn lạnh như vậy.
Tại sao? Bởi vì cô là Hạ Tử Ca. Ngày mai, cô sẽ biết nguyên nhân.
"Đi thôi." Đợi xe đến gần, Mộ Diễn kéo Tử Ca đi về phía trước. Đợi không được Mộ Diễn trả lời, Hạ Tử Ca trong lòng tức giận càng sâu, Cô hất tay Mộ Diễn ra, một cước đá vào chân Mộ Diễn .
"Cút ngay, tôi là điên rồi mới có thể hỏi anh. Khốn kiếp, anh lợi dụng người khác làm bia đỡ đạn cho mình phải không ? ! Tôi đơn giản là có bệnh mới hướng anh cầu cứu, anh chính là súc vật ăn tươi nuốt sống người khác." Cảm xúc bị đè nén một đêm được bộc phát, Tử Ca không để ý tới hình tượng của mình rống lên.
Mộ Diễn nhất thời không chú cái chân bị cô đá, anh nhe răng nhếch miệng , nhìn dáng vẻ phách lối của cô đang chửi mắng mình, Mộ Diễn sắc mặt âm trầm một phần, đưa tay bắt được hai tay đang quơ loạn của cô, cắn răng nghiến lợi hừ, "Cô lặp lại lần nữa thử xem?"
"Tôi đã nói thế nào? Tôi nói anh là loại cầm thú, biến thái! Sớm muộn có một ngày anh sẽ. . . . . . Ưm. . . . . ."
Ven đường mọi người không ngừng nhìn sang, trên khuôn mặt anh tuấn của Mộ Diễn đầy u ám, anh không phân biệt phải trái thấy cô la hét om sòm, liền mở cửa xe ném cô vào trong.
"Lái xe."
Tài xế cẩn thận liếc nhìn phía sau, Mộ Diễn mặt đen giống như satan, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca. Tử Ca bị anh dùng lực mạnh đẩy, ngồi dậy đem đôi mắt tức giận nhìn anh, trong không gian chật chội hai người như kẻ thù của nhau.
Mộ Diễn chợt cảm thấy buồn cười, cô trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm bộ dáng của anh, đột nhiên khiến anh cảm thấy cô. . . . . . Rất khả ái!
Anh lấy tay đưa về phía Hạ Tử Ca, Cô tránh né không kịp, trên gương mặt sưng đỏ một mảnh liền bị ngón tay của anh chọc vào. Chọc! Chọc! Chọc!
Tử Ca điên rồi, mới đó đã bị anh dụ dỗ, mặt của cô âm trầm như gió muốn bay về trời, hết lần này tới lần khác cái miệng của cô đau đến nỗi co quắp lại, còn không kịp phát tác, xe quẹo thật nhanh, Tử Ca đầu ghim vào trong ngực Mộ Diễn .
Tiếp, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp.