Tử Ca co rúc trong lồng ngực của anh, khoảng cách thân mật như vậy khiến cô sợ, anh nằm nghiêng người cánh tay đè ở phía dưới, máu lần nữa rỉ ra trên cánh tay
Tử Ca vội vàng điều chỉnh thân thể của anh nằm ngang "Tôi không nhiều máu để cho anh như vậy"
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi đỏ hồng, khoé mắt vì khóc quá nhiều hơi sưng nhìn động lòng người, anh đặt tay trên người cô "Hạ Hạ, máu của tôi và em hoà cùng một chỗ"
Tử Ca ngẩn người ra, chưa từng có ai gọi cô một cách thân mật như vậy, ác ma muốn để lại dấu ấn trên người cô sao?
Hạ Hạ
Đầu để trên bả vai của anh, Tử Ca nghe được tiếng kêu rên nhỏ nhẹ của anh, liền tránh ra chỗ khác. Giương mắt là có thể nhìn thấy bắp thịt săn chắc của anh, trong ánh mắt anh hiện lên sự vui vẻ hiếm có
Cô nghiêng đầu, tránh ánh mắt của anh "Tối nay tại sao lại xảy ra chuyện như vậy"
Bất kể là tin hay không tin, cô cũng không hi vọng chuyện đó là do Chung Nham làm. Nhưng rồi cô cũng dập tắt ý nghĩ đó, cô không nên có bất kì hy vọng gì đối với Chung Nham
Mộ Diễn rũ mắt xuống, thuốc tê dần dần tản ra, khiến anh cảm thấy mệt. Tử Ca không nghe được câu trả lời, quay lại đã thấy anh ngủ rất say
Dáng vẻ lúc ngủ của anh không ngờ lại điềm đạm như vậy, bớt đi một tia tà ác. Tay để trên ngực của anh, cô thấy rõ tim anh đập nhịp nhàng mà có lực, cảm giác bình thản vô cùng
Tử Ca ngủ một lúc, trời đã sáng, cô rón rén xuống giường, tận lực không muốn đánh thức anh dậy. Chẳng qua vừa mới kéo chăn ra định đắp cho anh thì Lữ Phương đẩy cửa đi vào. Chân cô vừa chạm xuống đất thì mơ hồ cảm thấy đau (MiuDiendanLeQuyDon)
Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn cô, anh ta vẫn mặc bộ quần áo màu đen ngày hôm qua, cô cũng lười để ý, mặc kệ đi
"Thế nào" Mộ Diễn tỉnh dậy, lấy tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, Tử Ca thuận tay đem cái gối kê sau lưng cho anh
Lữ Phương nhìn cô "Chuyện này không thể nói trước mặt cô ta"
Hiểu được ý của anh ta, Tử Ca đứng lên "Tôi ra ngoài trước"
Ở ngoài hành lang, Tử Ca ngồi đó, ánh nắng ban mai chiếu vào nhìn cả người cô bóng loá, cô cầm điện thoại lên "Chung Nham, có phải anh làm hay không?"
Cô thấp thỏm hỏi mang theo một tia hi vọng, cô không mong anh ta làm nên chuyện này, nhưng hi vọng của cô bị sụp đổ hoàn toàn
Đối diện với sự trầm mặc hồi lâu, Tử Ca định thần "Chung Nham tại sao tôi lại tin anh chứ? Tại sao lại phải tin anh sẽ cho tôi một cuốc sống mới. Anh cũng như người khác, chẳng qua chỉ lợi dụng tôi để hoàn thành mục đích của mình"
Tại sao? Tại sao? Mỗi câu hỏi khiến cô càng thêm đau lòng. Người đàn ông từng nắm tay cô, cười với cô, từng nói yêu cô, ấm áp nhu hoà, tại sao lại trở nên như vậy? Chung Nham mạng sống của người khác anh xem là cỏ rác sao?
"Tử Ca, có chuyện gì?" Thanh âm nhẹ nhàng bình tĩnh, Tử Ca không nói nữa liền cúp máy, cô mệt rồi. Các người muốn đấu đá thế nào cũng được, nhưng đừng lôi tôi vào, tôi không đủ sức để tiếp nhận
Lữ Phương ở trong phòng ngủ đã lâu, cô rón rén đến gần, nghe được tiếng hai người nói chuyện
"Ở đây có một con đường cao tốc rất thông dụng, chúng ta muốn khai thác cũng không có gì khó"
"Theo nguồn tin bên ngoài, phía Chung Nham cổ phiếu đang xuống dốc, mà Hạ Xương Nguyên cũng sẽ không trơ mắt nhìn, có lẽ hắn sẽ bỏ ra một khoản tiền để giúp. Nghe nói vài ngày nữa sẽ mở hội chiêu đãi ký giả"
"Chúng ta nên đi trước một bước hoặc vào ngày hôm đó cùng nhau tuyên truyền tin tức"
.............
Tử Ca lặp lại nội dung câu chuyện, mặt tái nhợt, cô không hiểu hết tất cả mọi chuyện, nhưng cô biết Chung Nham đang gặp khó khăn là đúng, nhất định ba sẽ đem Minh Châu gả cho Chung Nham, để cứu giúp anh ta. Hơn nữa Chung Nham đã nói với cô, trên danh nghĩa toàn bộ tài sản của ba cô sau này sẽ thuộc về Minh Châu
Năm đó họ gạt cô tạo nên một vở kịch hay mà cô lại là người bị hại, hại đến thê thảm
Bọn họ lợi dụng cô chẳng qua muốn một người xuất hiện
Chẳng qua cô không hiểu Mộ thị tại sao cũng tham gia vào chuyện này
"Chung Nham làm việc không được rộng lượng cho lắm, chĩa súng vào đầu cô gái kia khiến cho...." Thanh âm của Lữ Phương truyền ra bên ngoài, khiến cô không ngừng run rẩy, thân thể lạnh tanh
Cô rũ mắt xuống phòng ngủ không truyền ra bất kỳ tiếng nói nào nữa
"Người bên ngoài nghe đủ chưa, tiến vào đi" Thanh âm của Mộ Diễn trầm thấp truyền ra quên ngoài, cô định bỏ đi nhưng không kịp nữa, Lữ Phương đẩy cửa ra, ánh mắt quét qua người cô, mang theo nụ cười "Tối hôm qua không nhìn rõ, dáng dấp cũng không tệ"
"Dáng dấp như thế nào thì cũng không vừa lòng Lữ tiên sinh được" Tử Ca lạnh nhạt trả lời, cười như không cười, đè xuống sự hốt hoảng trong lòng
"Nói dối không chớp mắt. Vào đi thôi, có người đang đợi cô phục vụ đấy" Lữ Phương nhìn cô một lát, cô né người bước vào trong, nhìn bóng lưng của cô chẳng qua chỉ ngáp một cái "Tôi đi về phòng ngủ, chạy một đêm, mệt chết mất" (MiuDiendanLeQuyDon)
Mộ Diễn nửa người tựa vào giường, nhìn cô đứng cách xa, ánh mắt không vui ra lệnh "Tới đây"
Tử Ca nghe theo lời anh đi về phía trước, mới vừa đến gần liền bị anh kéo lại một tay chế trụ sau gáy cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, thanh âm nhẹ mà thấp "Hạ Hạ, mới vừa rồi có nghe lời tôi nói không?"
Tử Ca bị anh kéo đến, đầu ong ong chóng mắt "Nghe được"
"Vậy thì tốt, Hạ hạ, nhớ lời của tôi, chọc vào tôi sẽ phải gánh hậu quả khôn lường" Lời nói của anh trầm thấp nhưng trong đáy mắt có lửa khiến người ta không thể khinh thường
Tâm bị nhéo một cái, cô không cách nào phán đoán được trong lời nói cúa anh có ý gì, cô chỉ muốn khi ở cạnh nhau thì giúp đỡ lẫn nhau, thứ khoảng cách kia cũng dần tiêu tan "Anh không tin tôi đúng không?"
Điều cô quan tâm chính là anh có tin cô hay không?