Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 67: Sẽ không quan tâm




"Ca ca? Cô cũng xứng?"
Mặt của cô đã chuyển sang màu đỏ, đôi tay cố sức đẩy tay của anh ra, trong đôi mắt là sự kinh hoảng cùng mờ mịt
"Tay, buông ra" Thân thể Mộ Diễn cực kỳ căng thẳng, sắc mặt lạnh nhạt mang theo lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào người cô (MiuDiendanLeQuyDon)
Ho khan một cái
Tử Ca liên tục ho khan, chớp mắt không khí được lưu thông, làm không nhịn được chỉ muốn nuốt hết vào miệng, hít thở không thông khiến tâm tình cô hoảng loạn cơ hồ còn chưa biến mất. Cô ho khan trong đôi mắt chứa lệ, tay đặt lên cổ chỗ anh vừa bóp, cổ đã chuyển hồng trải dài một mảng
Càng thêm sợ hãi khiến Tử Ca khóc nhiều hơn, mặt chợt nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, cô hận không thể nhào tới giết chết anh ngay bây giờ, lạnh lùng khạc ra từng câu
"Đúng tôi quả thật không xứng đáng" Cô cười, nụ cười rét lạnh băng giá mang theo ánh mắt sắc bén chĩa về phía anh, tay vẫn như cũ khẽ vuốt ve cổ mình "Nhưng tôi không hạ thấp mình, không bám lấy anh, là anh không thả tôi, thân thể này anh muốn liền có, không muốn cũng có thể một cước đá văng ra ngoài. Tôi - Hạ Tử Ca cũng không oán hận một câu, đường là tôi chọn. Nhưng là, Mộ Diễn, thật xin lỗi tôi không xứng với anh"
Cô cắn răng nói từng chữ một, hốc mắt lệ đã rơi, cô xoay người rời đi, bước đi thật nhanh để không cho anh thấy nội tâm của mình giãy giụa. Móng tay bấm vào thịt cũng không thấy đau, thân thể di chuyển, lệ càng ngày càng rơi xuống nhiều hơn, một loại ủy khuất ở đáy lòng lan tràn ra ngoài, rõ ràng vừa lúc này còn ôn hoà như vậy, sau một khắc lại giống như mãnh thú muốt xé nát cô
Mà cô, hết lần này tới lần khác cũng không biết mình làm sai cái gì, cánh tay hung hăng lau đi những giọt nước mắt. Nhưng mà tại sao lau mãi, lau nữa nước mắt lạnh như băng vẫn đều đặn chảy xuống
Con người - chính là như vậy, bởi vì tôi chưa bao giờ mong đợi nên tôi sẽ không đau lòng
Hạ Tử Ca, ngươi xem đi, ngươi không đau lòng, bởi vì ngươi chưa bao giờ mong đợi Mộ Diễn sẽ đối xử tốt với mình. Cho tới bây giờ....Cho tới bây giờ.....Không được mong đợi điều gì hết
Nhưng là, tại sao nước mắt vẫn không ngừng rơi?
"Ưm...."
Vì đi quá nhanh mắt cá chân không chịu nổi, Tử Ca ngã ngồi trên mặt đất, bàn tay mài trên mặt đất rách một mảng, rỉ ra vài giọt máu, cô chống thân thể muốn đứng lên, lại chật vật ngã một lần nữa trên mặt đất
Tôi không xứng, thật xin lỗi anh
Mộ Diễn đứng ở chỗ cũ, lời của cô quanh quẩn ở bên tai không ngừng, sắc mặt của anh chìm xuống, mắt nheo lại, ngay cả chính anh cũng kinh ngạc không hiểu sao mình lại mất khống chế như vậy. Ánh mắt chạm đến đến bàn tay của mình, cô gái yếu đuối kia bị anh bóp chặt, khiến lòng anh lập tức hoảng loạn
Nhìn về phía trước cô đang cố gắng đứng dậy, Mộ Diễn sải bước đi về phía trước, tay mới vừa đã chạm đến cô liền bị cô hung hăng đẩy ra, ánh mắt sắc bén ghim trên người anh
"Đừng đụng vào tôi"
Cô coi anh như một loại vi khuẩn, muốn tránh xa. Trong lòng trầm xuống, anh nhìn chằm chằm cô gái ngồi dưới đất, một tay đặt ở thắt lưng của cô, một tay để dưới chân cô, đem cô bế lên
"Tính khí khá lớn"
"Buông tôi ra" Tử Ca kịch liệt giãy giụa, liều mạng muốn thoát khỏi anh
Cô không muốn anh ôm, dù chỉ có một mình, khó khăn thế nào cũng có thể đứng lên được, cô không cần mượn sức của bất kì kẻ nào, càng không cần người khác thương hại
"Ưm...."
Cùi chỏ hung hăng đánh về phía ngực anh, chỉ nghe được một tiếng kêu rên nhỏ nhẹ, máu xuyên thấu qua chiếc áo sơ mi mỏng thấm ra ngoài, giật mình một lúc Tử Ca ngừng giãy giụa
Cô nhìn người đàn ông đang ôm mình trong ngực, trên người khí lực phảng phất cũng bị hút hết, tâm tình càng thêm khó chịu. Mộ Diễn ôm cô vẫn không để cô xuống, Tử Ca cúi đầu nước mắt rơi xuống
"Anh để tôi xuống đây đi" Lấy tay ngăn lại những giọt nước mắt, cô kiềm chế cổ họng đang nghẹn ngào, thanh âm đã hơi bình tĩnh " Mộ Diễn, đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, tôi - Hạ Tử Ca cũng tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn anh một cái"
Cô cho anh một lời cam kết, hận không thể khắc nó thành từng chữ ghi ở trong lòng
Hạ Tử Ca, tuyệt không sẽ không có một loại tình cảm nam nữ nào đối với Mộ Diễn hết, bọn họ - chỉ là theo nhu cầu thoả mãn nhau mà thôi (MiuDiendanLeQuyDon)
Đã trải qua một cuộc tình đầy thất bại, cô tuyệt đối sẽ không đâm đầu vào lửa nữa. Huống chi, người đàn ông, trong mắt anh ta không có cô
Có thể làm cho anh quan tâm, để cho anh mất khống chế, có lẽ là cô gái gọi anh hai chữ "Ca ca"
Đúng vậy, là cô gái đó
Nhưng cô cũng không có hứng thú để đi tìm hiểu xem cô gái kia là ai, lòng của cô đã mệt mỏi rồi
Mộ Diễn khóe miệng mân thành một đường thẳng tắp, đã thu hồi vẻ mặt âm trầm, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đãm khiến người khác nhìn không thấu, cước bộ dừng một chút
"Vậy thì đừng mỏi mắt mong chờ"
Thanh âm bình thản vô cùng, cũng không bởi vì lời nói của cô mà lay chuyển, anh đối với cô, quả thật không có một chút hứng thú
Cũng tốt
Đặt cô xuống, bàn tay bắt được mắt cá chân của cô, đang chuẩn bị kiểm tra. Tử Ca hốt hoảng muốn thu chân của mình về nhưng anh lại dùng sức chế trụ, mang theo sự kiên nhẫn "Cô còn cử động nữa, tôi sẽ siết chặt nó"
Lời uy hiếp không lưu tình khạc ra ngoài
Tử Ca quay đầu không nhìn tới "Không bằng để tôi xem vết thương của anh một chút"
Miệng cô cứng rắn, không hiểu mình nói gì, trong lòng không biết tại sao mình đột nhiên quan tâm đến anh
Mộ Diễn thu hồi tay, mặt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca, giờ phút này, ánh mắt của cô bởi vì khóc mà sưng đỏ, ít đi một phần lạnh nhạt mang theo một chút mát. Coi như là cô có che giấu thế nào, cũng không giấu được sự uỷ khuất bên trong
Bộ dáng của cô không được coi là quá xinh đẹp nhưng lại khiến anh rung động
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cô cắn răng cưỡng bách mình không thể trốn tránh, đè nén nhịp tim bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh
Cô gái quật cường
Hồi lâu, Mộ Diễn liền cười, bàn tay đặt trên gáy cô vỗ nhẹ một cái "Tôi không ngờ, cô cũng biết chúng ta quen nhau theo nhu cầu của bản thân. Nếu cô hiểu rõ như vậy, thì đừng cố yêu thích tôi"
Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, cô hô hấp thật sâu, để cho mình từ từ khôi phục nhịp tim bình thường
Cô dùng thân thể của mình để giao dịch nhưng lời nói của anh khiến cô không chịu nổi, nắm chặt tay, cảm giác đau đớn sẽ giúp cô hồi tỉnh, không vì lời nói của anh mà thở không thông
Trên mặt tái nhợt miễn cưỡng nâng lên một nụ cười, tay của cô triển khai che trước ngực anh "Tôi không đần đến như vậy"
Tôi không đần, sẽ không để mình lâm vào bước đường cùng lần nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.