Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ

Chương 20:




Mọi người trong phòng nhất thời sửng sốt, toàn bộ đều nhìn Lý Giai, tưởng rằng nàng nghĩ không còn đường trốn nên mới lần đầu tiên đã nhận tội. Chị của Tiểu Văn lộ ra một tia đắc ý, dường như tưởng tượng thấy cảnh Lý Giai chật vật bị tống vào ngục giam, Lý Giai thì lại khẩn trương, đổ mồ hôi lạnh, nàng nuốt nước bọt, vẫn là do dự một lúc lại nói ra "Ta... Ta cùng Tiểu Văn phát sinh quan hệ..."
"Cái gì!" Mẹ Tiểu Văn cả kinh không để ý đến chị Tiểu Văn vẫn còn đang dựa kế bên, lập tức nhảy dựng lên, ngay cả các cảnh sát cũng đều nhất thời há miệng tròn mắt. Không nghe lầm chứ, hai nữ nhân phát sinh quan hệ, sự tình càng ngày càng đi lệch quỹ đạo sự tưởng tượng căn bản của mọi người.
Lý Giai nghĩ thầm dù sao nói cũng đã nói rồi, liền cắn răng một cái, tiếp tục liều nói "Ta chính là thích Tiểu Văn, Tiểu Văn cũng nói qua thích ta, chúng ta đã cùng một chỗ." Tiểu Văn nghe được Giai Giai nói thích nàng, vui vẻ cười lấy tay mò lấy gương mặt Lý Giai hôn một cái, nhỏ giọng nói "Ân, Tiểu Văn cũng thích Giai Giai." ( Tiểu Văn, em còn hê rồ hơn Giai Giai =)) =)))
Động tác của Tiểu Văn trong nháy mắt làm cho mẹ Tiểu Văn còn đang chìm trong sợ hãi lập tức trở nên minh mẫn, bà tức giận đến mức tưởng chừng như máu huyết đều sôi lên, bà liền lôi Tiểu Văn từ trong lòng Giai Giai ra, "Ngươi không biết xấu hổ! Biến thái, dám phá hư nữ nhi của ta.! Ngươi buông tay cho ta!" Vừa nói vừa lao đến đánh Lý Giai.
"A... đau.. đau" Tiểu Văn vốn thân thể đã bị bầm tím đau nhức khắp người, không thể nào chịu đựng được cảnh bị lôi kéo, lập tức kêu đau, Lý Giai ban đầu vốn vẫn còn ôm Tiểu Văn không chịu buông, thấy Tiểu Văn la đau, nàng lập tức vạn phần không muốn buông Tiểu Văn ra, chấm dứt việc lôi kéo. Tiểu Văn bị mẹ kéo một cái lảo đảo, thiếu chút nữa lại không đứng vững ngã sấp xuống, may là hai bên cảnh sát đỡ lấy nàng. Tiểu Văn nỗ lực đứng vững phía sau, không vui nhếch miệng "Giai Giai, muốn cùng Giai Giai cùng một chỗ."
"Ba" một tiếng, mẹ Tiểu Văn lập tức tát nàng một cái thật mạnh, đánh cho bên tai Tiểu Văn ông ông vang lên, cơ hồ không còn nghe được thanh âm gì nữa. "Ngươi còn không biết xẩu hổ! Cho ngươi ăn ngon mặc tốt, ngươi thì cái gì tốt cái gì xấu cũng không biết!" Cảnh sát vừa nhìn thấy Tiểu Văn bị mẹ đánh, khẩn trương bảo vệ Tiểu Văn đỡ cho nàng lại bị đánh nữa, Tiểu Văn đau đến nước mắt lập tức rơi xuống, cũng còn chưa biết tại sao mình bị đánh, sợ hãi khóc nói, "Mẹ... xin lỗi... Giai Giai... hu hu... Giai Giai..."
"Ngươi không biết xấu hổ là gì!" Mẹ Tiểu Văn vẫn còn nổi giận đùng đùng tưởng muốn tiếp tục giáo huấn Tiểu Văn, Lý Giai thấy Tiểu Văn bị đánh, đương nhiên không thể tái ngồi yên để mặc, nàng đứng lên ngăn cản trước mẹ Tiểu Văn, không để ý đến vết thương trên tay vẫn còn đau đớn, dùng sức đem nữ nhân như nổi điên kia đẩy ra, "Dì, ngươi đừng nói chuyện quá phận, Tiểu Văn thế nào không biết xấu hổ, chẳng lẽ nữ nhi kia của ngươi tốt đẹp lắm sao?" Lý Giai hất cằm, nhìn lướt qua chị của Tiểu Văn.
"Xú biến thái, còn không tránh ra, ta quản giáo nữ nhi ta, với ngươi không quan hệ, sau này Tiểu Văn có chết cũng không cho ở cùng ngươi."
"Chuyện này không đến phiên ngươi ép buộc, Tiểu Văn hiện tại đã trưởng thành, có khả năng tự mình lựa chọn, ngươi dựa vào cái gì không đồng ý nàng đi theo ta. " Lý Giai theo bọn tỷ muội đã lâu, cũng học được một ít ngữ khí điêu ngoa, con mắt nhìn thẳng, nửa bước cũng không lùi xuống. Nếu đã mất thể diện, nhất định phải đem Tiểu Văn cướp về, vô luận thế nào cũng không thể để nàng quay về cái nhà ma quái kia được, nhìn theo thái độ mẹ của Tiểu Văn, nàng cũng biết rằng sau này Tiểu Văn chắc chắn không có được một ngày hạnh phúc.
"Ta là mẹ nàng!" Câu nói này đây cơ hồ đúng là quan điểm của đại đa số phụ mẫu, dường như chỉ dùng duy nhất một câu "Ta là mẹ ngươi" hoặc "Ta là bố ngươi" là có thể theo lý thường để cho bọn họ muốn làm gì thì làm, tùy tiện khống chế nữ nhi của mình, vĩnh viễn xem bọn họ là một đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình, mà không phải là một con người độc lập.
"Là ai không cần thiết, phải để cho Tiểu Văn tự mình chọn, sau này sẽ nguyện ý ở cùng với ai." Lý Giai một bước cũng không nhường, cùng mẹ Tiểu Văn đối mặt nhau, nàng xoay người đối với Tiểu Văn đáng khóc phía sau nói, "Tiểu Văn, ngươi nói, sau này muốn ở cùng với ai, nếu như cùng mẹ thì sau này sẽ không gặp lại ta, nếu theo ta thì sau này sẽ không còn được gặp lại mẹ ngươi."
Tiểu Văn sợ đến chỉ có thể khóc, không chịu nói gì, kỳ thực Giai Giai cũng không muốn bức nàng, thế nhưng tình huống hiện tại, nàng nhất định phải để Tiểu Văn xác minh rõ ràng lựa chọn, bằng không nếu Tiểu Văn lần thứ hai quay trở lại cái nhà ma quỷ kia, hai người cơ hồ không có thời gian để nói bất luận cái gì, "Tiểu Văn ngươi nói, ngươi nếu không nói, ta sau này vĩnh viễn sẽ không tái xuất hiện bên cạnh người, ngươi quay về nhà đi thôi!"
"Không, đừng mà." Nghe được Lý Giai nói như thế, Tiểu Văn sốt ruột sợ hãi, càng khóc lớn hơn, trong miệng mơ hồ kêu "Giai Giai, ta muốn cùng Giai Giai cùng một chỗ." Nàng quyết định thà rằng làm cho mẹ nàng tức giận trở lại đánh nàng, cũng không muốn cùng Giai Giai xa nhau, nhất định muốn cùng Giai Giai cùng một chỗ. Tiểu Văn đẩy cảnh sát đang che chở nàng ra, đưa tay quơ quơ, "Giai Giai, ta muốn Giai Giai."
Lý Giai vội vàng chạy tới ôm lấy Tiểu Văn, yêu thương nói, " Ta ở chỗ này, ngoan, đừng khóc." Khuôn mặt Tiểu Văn căn bản mềm mại, vừa rồi lại bị mẹ nàng đánh cho một cái giáng trời lập tức sưng đỏ lên, nổi lên một chút tơ máu, Lý Giai nhẹ nàng xoa gương mặt nàng, yêu thương hỏi "Rất đau có đúng hay không?"
Tiểu Văn đưa tay quẹt mũi, hướng vào Lý Giai nhích lại gần, "Không đau, Giai Giai ôm một cái sẽ không đau."
"Ngươi...." Mẹ Tiểu Văn tức giận chỉ tay vào nàng, giận đến phát run, đời này của bà đã khổ nhọc, vậy mà lại còn sinh ra cái thứ nữ nhi mất mặt này, đúng là tạo nghiệt. "Nhà của chúng ta không có hài tử không biết xấu hổ như ngươi, ngươi sau này không phải nữ nhi của ta!" Cái đồ phế vật, không nên sinh ra nàng.
Tiểu Văn nghe mẹ nói như vậy, trong lòng nàng vô cùng đau đớn, nàng khổ sở ôm chặt lấy Lý Giai, mẹ nàng không cần nàng, còn có Giai Giai, Giai Giai từng nói qua sẽ vĩnh viễn cùng nàng cùng một chỗ.
Các cảnh sát đều đứng ngây ngốc một chỗ, xử lý việc nhà đã khó khăn, bây giờ lại còn có đồng tính luyến ái xuất hiện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết nên nói cái gì cho hảo.
Mẹ Tiểu Văn vô cùng mất mặt, muốn kéo chị Tiểu Văn về nhà, vừa xoay người sang thấy nữ nhi mình bị Lý Giai đánh đến trên đầu quấn lấy vải trắng, thiếu chút nữa chấn động não, mới đột nhiên nhớ ra sự tình, liền chỉ vào Lý Giai nói "Ngươi, ngươi biến thái, đem nữ nhi của ta thành thế này, ta muốn cáo ngươi, ta muốn ngươi ngồi tù."
"Đúng đúng, chuyện các người đánh nhau." Cảnh sát lập tức gật đầu phụ họa, trải qua một chuyện kinh thiên động địa, nếu không nhờ mẹ Tiểu Văn nhắc nhở, mục đích ban đầu bọn họ cơ bản đã quên sạch không còn một mảnh. Lý Giai lại ôm Tiểu Văn ngồi xuống, nàng đem toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối nói cho cảnh sát, bao gồm chuyện chị của Tiểu Văn vài lần đến uy hiếp nàng đòi tiền, nàng cũng không thừa nhận mình bán dâm, chẳng qua nói bởi vì sợ các nàng biết chuyện sẽ đemTiểu Văn đi mất, nên mới chịu sự uy hiếp của chị Tiểu Văn.
"Ta không cùng nàng đòi tiền!" Chị Tiểu Văn bắt đầu chống chế không thừa nhận, Lý Giai trừng mắt nhìn nàng nói, "Nàng đòi tiền lúc Tiểu Văn còn ở nhà ta, hơn nữa lại còn cùng ta đến máy rút tiền, nơi đó ắt phải có thu hình lại."
Chị Tiểu Văn con mắt vòng vo không hề nói chuyện, giả vờ ôm đầu làm ra vẻ đau đớn. Mẹ Tiểu Văn hôm nay trước mắt giống như ăn mấy quả bom, cả kinh đến mức cơ hội thở dốc cũng không có, bà nắm lấy áo chị Tiểu Văn hét lên "Ngươi biết nàng bắt muội muội ngươi đi bán, vậy mà lại cùng chạy đến đòi tiền! Hả? ta nói ngươi gần đây lấy đâu ra tiền để mua nhiều đồ như vậy? Ngươi bán muội muội ngươi lấy tiền! Ngươi có còn là người không?!"
"Ta lúc trước kia đã nói với ngươi nàng không phải là người tốt, chính là ngươi không nghe, hiện tại giờ trách ai a? Dù sao đi nữa, Tiểu Văn cũng cấp nàng lãng phí, ta chỉ là theo thực tế mà kiếm một chút lợi ích thôi a." Chị Tiểu Văn vốn không thể để Tiểu Văn chỉ kiếm lợi cho người khác, sốt ruột đẩy tay mẹ Tiểu Văn, đối mặt với mẹ nàng mà nói, nàng trái lại không cảm thấy xấu hổ, ngữ khí tựa hồ như cây ngay không sợ chết đứng.
"Trời ơi!" Mẹ Tiểu Văn nhất thời té quỵ ngồi bệt xuống mặt đất, giống như một người đàn bà đanh đá diễn trò khôi hài khóc rống lên, "Ta đây là tạo nghiệt gì a! Thế nào lại sinh ra cái thứ súc sinh như các ngươi!"
"Đừng ở đây khóc lớn như thế, còn ra thể thống gì nữa!" Một người cảnh sát trong đó quát lớn, hiện tại sự tình sơ lược đã minh bạch, dù sao chị Tiểu Văn chính là vài lần xảo trá, lại không lường trước được muội muội mình là người luyến ái, cuối cùng thẹn quá hóa giận mới thành ra kết quả như ngày hôm nay. Nhiều chuyện không bằng một chuyện, chị Tiểu Văn xảo quyệt vì tiền, hơn nữa Lý Giai đối với chị Tiểu Văn tạo thành thương tổn cũng không quá nghiêm trọng, cảnh sát quyết định tiến hành giảng hòa, hơn nữa, chứng kiến Tiểu Văn đáng thương, lại còn có loại mẹ và tỷ tỷ này, mà Lý Giai tựa hồ là rất yêu thương Tiểu Văn, cảnh sát đều nghĩ hẳn là nên giúp các nàng một phen, bằng không hài tử kia quay trở về nhà nhất định sẽ không có một kết quả tốt. Vì thế, đem Lý Giai, Tiểu Văn cùng mẹ và chị Tiểu Văn tiến hành cách xa nhau trò chuyện.
Mẹ Tiểu Văn vẫn khăng khăng ầm ĩ đòi cáo Lý Giai, cảnh sát thì kiên nhẫn giải thích cho bà, nếu như muốn cáo Lý Giai, nhất định phải tiến hành giám định thương tật, đương nhiên như thế sẽ tốn phí, nếu như kết quả đúng chỉ là vết thương nhẹ, căn bản sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự, tối đa chỉ là bồi chút tiền, đến lúc đó người nhà Tiểu Văn sẽ mất trắng toàn bộ tiền giám định, còn không bằng hiện tại trực tiếp cầm tiền bồi thường lại có lợi hơn. Cảnh sát nói đến đây dừng một chút rồi lại nói tiếp, có thể đến lúc đó Lý Giai không những không có tội, ngược lại nàng có thể cáo các ngươi có tội, phải biết rằng tội dọa dẫm vơ vét tài sản người khác là một tội hình sự. Mẹ Tiểu Văn và chị nàng nghe thế liền nhìn nhau, mẹ Tiểu Văn trừng mắt liếc chị Tiểu Văn một cái, hầm hừ tức giận nói, "Vậy nàng đồng tính luyến ái kia, câu dẫn nữ nhi của ta tính thế nào?"
Cảnh sát bất đắc dĩ cười cười, "Đồng tính luyến ái không phải là tội, hơn nữa nàng không ép buộc nữ nhi ngươi, đây hoàn toàn là luyến ái tự do."
"Nàng làm 'gà', các ngươi không bắt nàng sao?" Chị Tiểu Văn vẫn là không quên nhấn mạnh điểm ấy.
"Bắt gái mại dâm cũng là phải có chứng cứ, ngươi có thể cung cấp chứng cứ không? Khách nhân đâu? Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?"
Chị Tiểu Văn vẫn là không chịu buông bỏ, "Nàng mỗi ngày đều là ban đêm đi ra ngoài, sáng mới trở lại, khẳng định không phải là người tốt a."
"Ngươi không thể dùng thời gian làm việc và nghỉ ngơi làm chứng cứ, nếu có chứng cứ chúng ta nhất định sẽ bắt người, bằng không có chứng cứ nói lung tung, ngươi cái này gọi là phỉ báng, biết không?"
Chị Tiểu Văn cùng mẹ Tiểu Văn đều cúi đầu, không nói gì. Cảnh sát cũng là im lặng để các nàng ấy thời gian suy nghĩ, lúc này bên phòng bên, Lý Giai cũng đang tiến hành trò chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.