Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ

Chương 8:




Khi tóc đã sắp khô, Lý Giai thu dọn một chút căn phòng, lại cầm theo hộp âm nhạc cùng Tiểu Văn lui vào trong chăn.
"Đây là cái gì?" Tiểu Văn chu chu cái miệng dễ thương hỏi nhỏ, mặt trên chiếc hộp tròn tròn trơn nhẵn như một trái cầu nhỏ, phía dưới một chút sần sùi như khắc một đường gì đó. Lý Giai không nhịn được ôm Tiểu Văn hôn một cái, cầm chiếc hộp nói: "Cái này là hộp âm nhạc, có thể phát ra tiếng nhạc rất dễ nghe."
"A" Tiểu Văn mắc cỡ đỏ mặt dựa vào lòng Lý Giai, chờ mong tiếng nhạc dễ nghe kia, đôi tay nhỏ bé chạm vào mặt Lý Giai, nàng rất thích được Lý Giai hôn, hắc hắc, thật hạnh phúc.
Thanh âm dịu dàng rất nhanh vang lên, Tiểu Văn quả nhiên vô cùng yêu thích, nở một nụ cười ngọt ngào đáng yêu, nàng cầm chiếc hộp quyến luyến không muốn rời tay, Lý Giai nắm tay nàng, dạy nàng phải làm để mở chiếc hộp, Tiểu Văn ngay lập tức học được, cẩn thận vặn dây cót, nàng sợ sẽ làm hư nó, giai điệu lại một lần nữa vang lên, Tiểu Văn ôm chiếc hộp vào trong lòng, đưa tay tìm lấy gương mặt Lý Giai, sau đó đặt nụ hôn lên mặt Lý Giai, không ngờ Lý Giai lập tức quay lại đem nàng đè xuống giường. "Hộp âm nhạc....Hộp âm nhạc...." Tiểu Văn khẩn trương nhắc nhở Lý Giai, nàng sợ chiếc hộp trong lòng nàng bị đè hỏng mất, Lý Giai nhíu mày, nhìn biểu tình dễ thương của Tiểu Văn, cố ý vờ như đang tức giận nói: "Hộp âm nhạc quan trọng hay ta quan trọng."
Tiểu Văn vừa nghe, thực sự tưởng rằng Lý Giai mất hứng, ngay lập tức đem chiếc hộp âm nhạc đặt kế bên mình, sợ hãi đưa tay kéo tay áo Lý Giai, nhẹ nhàng lay lay, nhỏ giọng dường như nhận lỗi nói: "Giai Giai quan trọng, Giai Giai quan trọng nhất đối với Tiểu Văn."
"Ngươi một tiểu tử ngốc". Lý Giai khẽ nhẹ nhàng nhéo mũi Tiểu Văn, quay về nhìn cái miệng bé xinh xắn kia đặt một nụ hôn lên đó, Tiểu Văn ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ Lý Giai, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng nhịp tim cả hai đều như loạn xạ, hơi thở gấp rút. Lý Giai nhẹ nhàng dời nụ hôn xuống cổ Tiểu Văn, cố tình cắn một cái nhẹ, Tiểu Văn phản xạ co cái cổ lại, cười "khanh khách" thành tiếng, "Hảo ngứa, Giai Giai thật hư."
Nhìn Tiểu Văn trước mắt, trong lòng Lý Giai cảm thấy một sự hạnh phúc to lớn, dường như nhìn thấy nụ cười này, cho dù có khổ hơn nữa, nàng cũng cam lòng tình nguyện, nàng sẽ không đối với cuộc sống mà hết hi vọng, bởi vì Lý Giai muốn chiếu cố nàng, muốn lưu giữ nụ cười đáng yêu ngọt ngào này, như thể nụ cười ấy cấp Lý Giai một sức mạnh chèo chống tất cả. Kỳ thực, yêu một người, cũng không cần quá lâu, giây phút Lý Giai vươn ngón tay mình ra, số phận cũng như bắt đầu tiến hành quay. Lý Giai khẽ thở dài, lại một lần nữa cúi xuống thân Tiểu Văn, nhấm nháp nụ hôn, có đúng hay không mình là thật yêu nàng ấy, nếu không thì vì cái gì lại luôn muốn gần gũi nàng, vì cái gì không ngừng lo lắng cho nàng, vì cái gì đối với gương mặt tràn đầy nước mắt kia lại vô cùng đau xót yêu thương.
Vướng mắc trong lòng, Lý Giai ý thức được, nàng vĩnh viễn không muốn mang Tiểu Văn trở lại cái góc phòng lạnh lẽo kia, cũng không thể chịu nổi khi để nàng chịu thêm một chút thương tổn nào.
Hơn một tháng qua đi, Lý Giai ngày nào cũng đi qua góc phòng nơi Tiểu Văn ngồi, nàng luôn luôn có một sự yên lặng trống rỗng, giống như nàng từ trước giờ chưa từng nhìn thấy hài tử mù này, vô luận trời mưa hay nắng, hài tử ấy chỉ có cô độc ngồi ở góc phòng một cách lặng lẽ cam chịu, không chiếm được sự thương cảm. Lý giai suy đoán, sau khi nàng đem Tiểu Văn đi mất, bọn họ căn bản là không có báo công an, tuy rằng điều này có đôi chút làm Lý Giai yên lòng, chí ít người thân Tiểu Văn không ngăn cản nàng tiếp tục giữ lại Tiểu Văn, nhưng tận đáy lòng Lý Giai cảm thấy khổ sở vô cùng, dù sao đó vẫn là phụ mẫu của nàng, mặc dù Tiểu Văn mù không thể làm việc gì được, mặc dù cho gia cảnh có bần hàn, nhưng Tiểu Văn vẫn là máu mủ mang thai mười tháng, bọn họ như thế nào lại có thể coi khinh nữ nhi của mình như thế.
"Ăn ngon không?" Lý Giai dùng lược thay Tiểu Văn chải tóc,có lẽ do một thời gian dài không ăn đủ dinh dưỡng, sợi tóc Tiểu Văn lộ vẻ khô vàng, từng sợi đều mỏng manh yếu đuối, Lý Giai mỗi lần chải tóc cho nàng đều chú ý gấp đôi bình thường. Tiểu Văn thì lại đang vui vẻ ăn kẹo, cười đến mức ngây ngốc trả lời: "Ăn ngon."
Lý Giai hiểu rõ Tiểu Văn rất thích ăn ngọt, do đó mỗi ngày nều cấp cho nàng nhiều đồ ăn ngọt, đủ loại bánh kẹo, kem... ngoại trừ đồ ăn vặt ra, còn có một chút trái cây, cho dù trước đây chính bản thân Lý Giai vô cùng tiếc rẻ không muốn mua, chính là hiện tại toàn bộ đều mua cấp Tiểu Văn, nhưng lại không một chút nào hối tiếc. Giúp Tiểu Văn chỉnh sửa lại tốt, Lý Giai vội vàng mang đem trái cây rửa sạch, đồ ăn vặt và cơm đều để trên bàn, lại đến hôn Tiểu Văn một cái "Ngoan ngoãn ở nhà, ta muốn đi làm."
"Ân." Tiểu Văn gật đầu, vươn tay kéo gương mặt Lý Giai lại gần, nàng cũng muốn hôn Lý Giai một chút mới thỏa mãn thả nàng ra. Lý Giai cười cười, hài lòng rời đi.
Tiểu Văn ngồi ở bên giường, có chút lòng tham muốn ăn kẹo, nhưng lại nhớ tới Giai Giai từng nói qua, không nên ăn quá nhiều cùng một lúc, sẽ có hại đến răng, rất không tốt. Nàng liền đem túi kẹo đặt trở lại trên bàn, trong lòng nghĩ ăn cơm xong sẽ giúp Giai Giai giặt y phục, nghĩ thế, nàng cảm thấy ăn cơm vô cùng phấn khởi. Bởi vì Tiểu Văn liên tục nói muốn giúp Lý Giai làm một số chuyện, Lý Giai không có biện pháp nào khác, cũng chỉ có thể để nàng tùy ý mỗi ngày vì mình mà giặt y phục, Lý Giai đều tỉ mỉ phân loại, sau đó đem Tiểu Văn đi chạm vào mọi thứ, nói cho nàng biết cái nào có thể cùng giặt với nhau, cái nào sẽ bị phai màu, Tiểu Văn luôn luôn chăm chú lắng nghe một lần và nhớ. Nàng thích Giai Giai chứng kiến mình giặt quần áo sạch sẽ, sau đó thì ôm nàng hôn nhẹ, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, so với mùi vị của kẹo còn muốn ngọt hơn. Nghĩ nghĩ, Tiểu Văn bất giác đưa tay ra tìm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Lý Giai mà nàng thường hay hôn, rồi nàng cảm thấy xấu hổ lui vào cạnh bàn, thân thể như phát nhiệt.
Lúc Lý Giai đến khách điếm, khách nhân đã tới rất nhiều rồi, Hiểu Hồng tranh thủ chạy đến nói với nàng: "Nhớ kỹ ngày mai ban ngày đi trên đường phố shopping đi."
"Tại sao?", thời gian rất gấp, Lý Giai ra ngoài cũng chưa kịp hóa trang, nàng trốn ở góc phòng vừa hóa trang vừa hỏi Hiểu Hồng.
"Bởi vì gần đây nghe nói muốn tuyên truyền phòng ngừa HIV, địa phương trên đường rất nhiều người phát "áo mưa" miễn phí, ta thì không sao, nhưng ngươi thì nhất định phải dùng, có thể phòng ngừa."
Lý Giai đối với Hiểu Hồng cười cảm ơn, chưa hóa trang xong, gương mặt vẫn còn nham nhở, nàng cười tạo cho người ta cảm giác có phần hơi dị quỷ, "tỷ tỷ, ngươi đối với ta thật tốt, đa tạ, ngày mai ta sẽ ra xem thử."
"Vẫn còn có tỷ tỷ không ghét bỏ ta." Hiểu Hồng cũng cười, liếc mắt nhìn Lý Giai một cái, rồi lại xoay người tiếp tục công việc của mình.
Lý Giai một mình lưu lại một góc hóa trang, trong lòng bất chợt trở nên có chút thương cảm, nhắc tới bệnh AIDS nàng nhớ tới khi nàng vừa đến làm việc tại khách điếm thì gặp được một cô gái, không biết nàng ta hiện giờ ra sao, còn căm ghét cái xã hội bất công này không, nàng có phải còn đang bất kể hậu quả liều mạng trả thù đời hay không.
Cũng là chuyện của nàng ấy, cấp Lý Giai một tiếng chuông cảnh báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.