[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 100:




Cô gái trước mặt một thân trang phục sinh viên đại học đương thời, tóc dài nhu thuận chải sau đầu, chính là Đường Vũ em gái Đường Ninh không thể nghi ngờ, chỉ là ngoại trừ việc này ra, cô ta hiện giờ cả người nhìn không ra chút khí chất nhẹ nhàng khoan khoái mà một sinh viên nên có, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm tôi tràn ngập ác ý và oán độc, phảng phất như người trước đó ở doanh địa là ai khác.
Sở Vấn Thiên từng nghi ngờ, Đường Vũ này có lẽ là Đường Ninh mời tới giúp, hiện giờ xem ra quả thực là ban đầu tôi đã nghĩ sai rồi, thân phận cô ta tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu cô ta thật là em gái Đường Ninh, lúc đầu sẽ không khiến Đường Ninh thể hiện vài phần kiêng kỵ, cũng sẽ không đánh lén đồng bọn đang hợp tác vào thời điểm sinh tử chị gái mình chưa rõ ràng.
Rất hiển nhiên, trong mắt cô ta tầm quan trọng của việc đẩy tôi vào chỗ chết cao hơn sống chết của Đường Ninh.
Vậy cô ta rốt cuộc là ai, một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp xen lẫn trong đội ngũ bụng dạ nham hiểm của Đường Ninh, nhìn như bị Đường Ninh dẫn đầu áp chế, thực tế lại khống chế ngược lại đối phương, hơn nữa còn theo sau đội ngũ chúng tôi, tùy thời chuẩn bị xuống tay ám toán, cô ta rốt cuộc có mục đích gì? Tôi chết đối với cô ta có chỗ nào tốt?
Tôi nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt cô ta lóe lên, biết cô ta nhất định đang nghĩ cách thoát khỏi tôi, bởi vì dưới tình huống đã xé xuống mặt nạ này, cô ta không còn khả năng dùng diện mạo ban đầu ứng đối nữa.
Nhưng ngay lập tức tôi phát hiện mình nghĩ sai rồi, cô gái nhìn như nho nhã yếu ớt này còn ác độc hơn Đường Ninh trăm ngàn lần, cô ta dưới tình huống tôi hoàn toàn không chuẩn bị đột ngột móc ra dao găm hướng ngực tôi đâm tới, động tác nọ cực nhanh, trong nháy mắt dao găm sắc bén đã cắm vào tim tôi, khí thế hung mãnh tàn nhẫn ngay cả Tiểu Hải cũng không nhận thấy được.
Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, trước mắt cơ hồ tối sầm, chỉ biết trợn to mắt nhìn Đường Vũ, phát hiện khóe môi trắng mịn của cô ta nhếch lên đắc ý, trong lòng không nhịn được dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
“Cô...” Đau đớn kịch liệt xâm nhập thần kinh tôi, tôi cắn chặt răng, càng dùng sức nắm chặt tay cô ta.
Đường Vũ chẳng chút đứng yên, tay nắm dao găm như cũ âm thầm dùng sức, dường như muốn móc tim tôi ra vậy, đồng thời ngón út mảnh khảnh vuốt nhẹ ngực tôi, mãi đến khi mò tới tảng đá được tôi nhét trong túi.
Một loạt động tác này chưa đến vài giây, Tiểu Hải khi Đường Vũ mò tới tảng đá đột ngột tỉnh ngộ, hoa văn màu đen trên trán nháy mắt khuếch tán ra, con mắt huyết hồng cũng chuyển biến thành u đen sâu không thấy đáy, quỷ khí cả người bành trướng, vuốt sắc mở ra đánh tới Đường Vũ.
Tôi nghĩ, nàng đại khái đã thật sự cho rằng tôi sắp chết, mới dùng loại đấu pháp liều mạng này.
Đường Vũ tựa hồ không ngờ tới quỷ nô của tôi lợi hại như vậy, thoáng sửng sốt rồi nghiêng người tránh thoát quỷ khí rợp trời kia, tiếp theo cả người lui về phía sau, cẩn thận nhìn chằm chằm tôi phía trước.
“Bảo quỷ nô của ngươi đứng đó đừng nhúc nhích.” Đường Vũ rốt cuộc mở miệng nói, ánh mắt lại như cũ cẩn thận nhìn chăm chú bốn phía, lúc cảm thấy Tiểu Hải lại muốn xông về phía cô ta mới tiếp tục nói: “Yên tâm đi Sở Dương, ngươi không chết được, đưa tảng đá trong túi ngươi cho ta, ta sẽ rời khỏi đây ngay, sẽ không trở lại quấy nhiễu các ngươi.”
Tôi chịu đựng đau nhức thấu xương rút dao găm trên ngực, máu tươi ồ ạt trào ra, nghe lời Đường Vũ nói, tôi cười giễu cợt, giọng khàn khàn nói: “Cho ngươi...Cho ngươi càng có lý do giết ta diệt khẩu sao?”
Không biết có phải cảm giác tử vong quá mức mãnh liệt không, tôi che ngực, cả người run rẩy chậm rãi tựa trên vách đá, nhìn người đàn bà cách đó không xa, đáy lòng đột nhiên nảy lên sát ý nồng đậm.
Đường Vũ thấy tôi không có ý từ bỏ tảng đá, đôi mày thanh tú nhíu lại, phá lệ mở miệng giải thích: “Ngươi đã cùng là một loại người với bọn ta, Sở Dương, tảng đá đó đối với ngươi đã không còn bất cứ tác dụng gì nữa, trả nó lại cho ta.”
“Cùng một loại người với các ngươi?” Tôi nghe mà hồ đồ, đau nhức ở ngực khiến tôi hoàn toàn không có sức lực chống đỡ nữa, đành phải dứt khoát ngồi xuống đất, hỏi: “Nói rõ ràng chút, cái gì gọi là cùng một loại người với các ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ sao.” Đường Vũ hất mái tóc dài, cáu kỉnh nói: “Khi ngươi lấy được tảng đá kia thời gian của ngươi cũng đã đình chỉ, ngươi bây giờ sẽ không chết không già, sẽ vĩnh viễn sống, cho dù là Túng Quỷ ấn cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi, mà tảng đá kia trên tay ngươi, là ta làm mất đã lâu, trả nó lại cho ta, ta sẽ không làm khó các ngươi nữa, ta sẽ lập tức rời khỏi đây, ta căn bản không muốn nán lại chỗ này thêm một giây nào nữa!”
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Đường Vũ đã gần như dữ tợn, hai mắt cô ta đỏ ngầu nhìn ***g ngực không ngừng đổ máu của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không thể không có tảng đá kia, họ sau khi tiến vào Địa Chi Cực nhất định sẽ hủy vật kia, nhưng chỉ cần ta có tảng đá ấy, ta sẽ không giống họ trở nên già thậm chí chết đi, ta muốn trường sinh bất lão, rõ chưa!”
Tiếng gầm gừ chói tai của cô ả xông vào đầu, tôi bị những lời không rõ ràng của Đường Vũ làm cho đau đầu, nghĩ đến câu không già không chết kia, tâm tạng trầm xuống, hỏi: “Ý ngươi là nói, tình hình hiện giờ của ta giống ngươi...Còn giống Sở Vấn Thiên, Đao Diên, trường sinh bất lão?”
Thấy Đường Vũ gật đầu, tôi cười tự giễu, lại nói: “Thì ra là thế, khó trách lúc lấy được tảng đá kia cảm giác kỳ quái vậy...Nhưng mà, thế thì ta cũng biết được ngươi là ai rồi, ngươi bảo Đường Ninh giả mạo ngươi lừa sự tin tưởng của Sở Vấn Thiên và Đao Diên, tới cùng muốn làm gì, Ôn Văn?”
Sự kiện bảy mươi năm trước chỉ có năm người sống sót, năm người này bất lão bất tử mãi đến hôm nay, trừ bỏ Sở Vấn Thiên, Đao Diên, còn có trưởng bối vẫn luôn ẩn núp ở Ngô gia, còn lại cũng chỉ có Cố Hải và Ôn Văn, mà Cố Hải trước khi tiến vào sa mạc đã hiện thân liên lạc cùng chị Tuyền, vậy không cần phải nói, Ôn Văn nữ giới duy nhất trong tổ năm người này, nhất định chính là cô gái trước mắt không thể nghi ngờ.
Từ những lời Đường Vũ nói vừa rồi, điểm này đã hoàn toàn bại lộ, cô ta tựa hồ đã hoàn toàn bỏ qua tôi, nghĩ chỉ cần lấy được tảng đá nhất định có thể lấy mạng tôi, từ một dao không hề băn khoăn trước đó đến xem, cô ta sợ rằng sẽ trực tiếp cắt đầu tôi, bởi vì người bất lão bất tử nhược điểm chỉ có thể là đầu.
Bị tôi vạch trần thân phận, Ôn Văn không còn cố kỵ, hung quang trong mắt lóe qua rồi biến mất, lập tức giả vờ dịu dàng nói: “Ngươi thành thật đưa tảng đá cho ta, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, ta vốn cũng đã đi nước ngoài, nếu không vì Sở Vấn Thiên và Đao Diên một mực điều tra sự tình này, ta căn bản không có khả năng trở về, ta lấy được tảng đá sẽ rời đi, ngươi có thể lập tức đuổi theo đám bạn ngươi.”
Nói xong, Ôn Văn thấy tôi vẫn không muốn giao tảng đá cho cô ta, sắc mặt đột ngột biến đổi, thấp giọng nói: “Đừng quên, ngươi còn chưa giải quyết tên trong kia, nếu tiếp tục ở đây lề mề với ta, nó sớm muộn cũng sẽ đuổi theo đám bạn ngươi, đến lúc đó năm người kia không chịu được âm khí xâm nhập, sẽ mất mạng ngay.
Biết Ôn Văn nói rất đúng về ác quỷ có quỷ khí nghịch thiên kia, tôi nhịn xuống đau đớn trong cơ thể, ép buộc bản thân điều chỉnh lại tâm trạng hỗn loạn, sau đó nói: “Không đâu, nó sẽ tìm ta trước.”
Tôi vừa dứt lời, liền cảm thấy nhiệt đột xung quanh chợt giảm mạnh, một luồng khí âm hàn phi nhân loại phả vào mặt, khiến vết thương trước ngực tôi càng thêm đau nhức, mắt cũng bắt đầu mờ đi.
Sắc mặt Ôn Văn trở nên khó coi, chần chừ chốc lát, cười gằn nói: “Ngươi nói đúng, song trạng thái của ngươi bây giờ, làm sao có thể chống chọi với nó, bây giờ chỉ ta có thể cứu ngươi, ngươi phải hiểu.”
Tôi nhìn khuôn mặt Ôn Văn trở nên mờ nhạt trong bóng tối, lắc đầu không nói gì.
Nhớ kỹ lúc đầu Đao Diên bị Tiểu Hải đâm trúng tim, cũng giống như tôi bây giờ xụi lơ ngồi dưới đất, hắn còn sống, đã nói lên tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện, muốn đứng lên chỉ là vấn đề thời gian.
Khí âm hàn càng ngày càng gần, Ôn Văn kiêng kỵ sức mạnh của Tiểu Hải không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng cong khóe miệng cười nói: “Ngươi đã kiên trì muốn giữ lại tảng đá kia, ta đành phải đi tìm đám bạn ngươi, chúng đều không biết ta là ai.”
Nghe ra ý uy hiếp trong lời cô ta nói, tôi siết chặt tay phải, nghĩ đến Đao Phong họ bây giờ không biết ở đâu, trong lòng liền sinh ra chút bối rối.
Nhìn Ôn văn bước nhanh biến mất trong bóng đêm, tôi rút ra lá bùa vẽ đầy sợi tơ huyết hồng, bôi máu trên ngực mình lên, sau đó bảo Tiểu Hải vươn tay, dán phù chú nhuộm đầy máu tươi của tôi trong lòng bàn tay nàng, khàn giọng nói: “Đuổi theo cô ta, đừng để cô ta tìm được Đao Phong, nhanh lên.”
Tiểu Hải do dự nhìn tôi, nàng biết tên kia đã cách tôi rất gần, lo lắng tôi sẽ bị nó giết chết, nắm phù chú không dám vọng động.
Tôi cắn răng, dùng hết sức mình gầm nhẹ nói: “Đừng để ta nói lần hai, nhanh lên!”
Phù chú nọ là dùng huyết chú để khống chế quỷ nô, có nó, quỷ nô có thể không bị hạn chế của Túng Quỷ ấn, một mình hành động trong thời gian ngắn, chẳng qua loại cấm thuật này cực kỳ hao tổn thọ mệnh và huyết khí, cho nên bình thường không ai dùng. Nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, ả Ôn Văn kia ra tay tàn nhẫn, tôi lại biết tác dụng của tảng đá kia, đương nhiên sẽ không lo hao tổn thọ mệnh nữa.
Dưới sự thúc giục của tôi, Tiểu Hải rốt cuộc bước nhanh về hướng Ôn Văn biến mất chạy đi, tôi thở dài, vô lực tựa trên vách đá, thầm nghĩ quỷ nô này có ý thức riêng càng ngày càng khó khống chế, có lẽ một ngày Tiểu Hải sẽ phá vỡ mệnh lệnh của tôi, làm ra một vài hành động kẻ khác không tưởng được.
Tôi nhắm lại hai mắt, gian nan thở hổn hển, cảm thấy đau nhức khiến suy nghĩ của tôi càng ngày càng trì độn.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lời Ôn Văn vừa nói, tôi từng chút sắp xếp lại suy nghĩ.
Hiện giờ xem ra, Ôn Văn hẳn là kẻ phản bội năm đó, cô ta muốn trường sinh bất lão, cho nên dùng mọi thủ đoạn ngăn cản đám người Sở Vấn Thiên hành động, chẳng qua không biết tảng đá kia đến tột cùng có những loại tác dụng nào, mà “vật kia” trong lời Ôn Văn là cái gì, tại sao Ôn Văn nói “vật kia” bị hủy họ sẽ trở nên già thậm chí chết đi, lưu lại tảng đá này sẽ không có việc gì.
Còn nữa, Ôn Văn rõ ràng là khi đụng phải tôi ở doanh địa mới phát hiện tôi có tảng đá kia, vậy trước khi đụng phải tôi, mục đích cô ta đi theo đám Đường Ninh đến đó là gì?
Nếu như nói cô ta vẫn luôn đuổi theo sau chúng tôi tùy thời mai phục, vậy người gặp được trong hang đá trước đó là sao, nếu như Ôn Văn chính là kẻ đó, tại sao khi ấy cô ta không ra tay giết chết chúng tôi, ngược lại kéo dài đến bây giờ?
Ngoại trừ Ôn Văn, mục đích của Đao Diên và Sở Vấn Thiên cũng rất mơ hồ, Cố Hải lén liên lạc với chị Tuyền kia càng khiến người ta chẳng hiểu ra sao, những người này đều có suy nghĩ riêng của họ, trước khi chân tướng rõ ràng, ai cũng không thể chắc họ tiến vào Địa Chi Cực rốt cuộc để làm gì.
Song bây giờ với tôi mà nói, khiến tôi nghi ngờ chính là tảng đá cổ quái trong tay này, tại sao nó có thể làm cho con người sở hữu năng lực trường sinh bất tử, tại sao Ôn Văn một lòng muốn tìm nó về, mà tôi, bây giờ nên dùng nó để làm những gì?
Nếu sở hữu nó có thể không cố kỵ Túng Quỷ Ấn, có thể trường sinh bất lão, có thể tha hồ dùng cấm thuật, vậy tôi có nên giữ mãi nó bên người, như vậy tôi có thể vĩnh viễn ở cùng Đao Phong, mà không cần thời thời khắc khắc lo lắng thọ mệnh sớm kết thúc...
Nghĩ vậy, tôi miễn cưỡng kéo khóe miệng, thương tổn chí mạng khiến tôi toàn thân vô lực.
Trong dự liệu âm hàn thấu xương đột ngột kéo tới, tôi chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy sương mù dày đặc đen như mực đang đứng trước mắt.
Sương đen vây lấy thân hình sừng sững của nó, nó như tìm kiếm càng tiến càng gần, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách tôi chưa đến mười centimet, da trên mặt tôi cũng có thể cảm nhận được hàn ý áp lực mà âm trầm nọ.
Trong đám sương đen dày đặc, tôi dần nhìn thấy thứ hoàn toàn không thể gọi là khuôn mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.