Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 113: Hiện tại 16




Trên võ đài quyền anh, Từ Thao Dương lấy kịch bản phân cảnh đánh nhau ra, khoa tay làm động tác giảng cho Lương Tư Triết và Chu Đình nghe. Đỗ Truy gọi tổ trưởng của tổ quay phim đến, bàn bạc góc quay bổ sung của cảnh đánh nhau tiếp theo.
Nhà sản xuất đi theo ekip ôm laptop, mở ngân sách cho Tào Diệp xem, bàn chuyện đầu tư thêm với cậu.
Bàn chuyện xong xuôi rồi, Tào Diệp dựa vào cây cột ở phim trường, nhìn Lương Tư Triết trên võ đài quyền anh. Lương Tư Triết đang dựa theo động tác Từ Thao Dương thiết kế đi vào vị trí với Chu Đình, thỉnh thoảng khoa tay làm một hai động tác, không dùng nhiều sức, chắc sẽ không làm đau eo.
Mèo mả gà đồng... Lương Tư Triết nhắc đến chuyện này, cậu lại nhớ đến ngày thử vai mười năm trước, cậu đến studio thay quần với Lương Tư Triết, bị chú bảo vệ mắng đuổi ra ngoài.
Rõ ràng chỉ là thay quần, thế mà bị xem như đang "mèo mả gà đồng", chú bảo vệ kia cũng có kiến thức rộng rãi thật, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ở phim trường...
Trên mặt cậu không tự giác mỉm cười, vừa ngẩng đầu lên, trong trường quay ánh đèn tù mù, một người quen đứng đối diện cách đó không xa – Tần Chân Chân.
Những ngày này yêu đương với Lương Tư Triết, Tào Diệp gần như ném mọi chuyện ra sau đầu, lại thêm cảnh của Tần Chân Chân luôn được quay ở địa điểm nhóm B lấy cảnh, hai người chưa từng gặp nhau, Tào Diệp đã quên mất Tần Chân Chân cũng ở đoàn phim.
Lúc này Tần Chân Chân xị mặt, nhìn cậu chằm chằm, giống như khăng khăng muốn chờ Tào Diệp chủ động đi tới nói chuyện với cô.
Tào Diệp cụp mắt, mấy giây sau cậu không dựa cột đá nữa, đứng thẳng người đi về phía Tần Chân Chân. Chuyện đã qua cũng nên giải quyết, nếu không sau này cậu đến đoàn phim với Lương Tư Triết, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng thấy Tần Chân Chân, rất lúng túng.
Cậu đứng trước mặt Tần Chân Chân, cao hơn Tần Chân Chân rất nhiều: "Nhìn chằm chằm anh làm gì, có lời muốn nói?"
Tần Chân Chân không ngẩng đầu nhìn cậu mà quay sang chỗ khác nói: "Không có gì muốn nói, em chỉ muốn xem, lần này có phải anh vẫn sẽ không đếm xỉa đến em không."
Tào Diệp cảm thấy oan uổng không giải thích được, cậu thật sự không muốn gặp bạn gái cũ cho lắm, nhưng nếu chủ động nói không đếm xỉa thì cậu không nhớ mình từng làm như thế: "Anh từng không đếm xỉa đến em?"
Tần Chân Chân bướng bỉnh không nói chuyện, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: "Hôm có bão, cùng nhau đọc kịch bản, hiện trường cũng có mười mấy người, em nhìn anh chằm chằm lâu như thế, đừng nói anh không hề chú ý đến."
"... Anh thật sự không chú ý đến." Tào Diệp nói. Cậu nhớ lại ngày hôm đó theo lời Tần Chân Chân nói, kết quả phát hiện ngoại trừ Lương Tư Triết, cậu chỉ nhớ Tiểu Mãnh và huy chương ngôi sao, còn có người ngồi cả phòng. Về phần những người kia cụ thể là ai, cậu đã không có chút ấn tượng nào.
Nhưng cậu vẫn còn nhớ bầu không khí ngày đó, tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ và không khí ẩm ướt trong phòng, cậu và Lương Tư Triết ngồi đối mặt nhau, cảm giác vui vẻ bí ẩn khi giấu giếm tất cả mọi người yêu đương.
Tào Diệp chỉ tới đây chào hỏi Tần Chân Chân, không có ý định nói thêm gì với cô. Nếu thật sự nghiên cứu tỉ mỉ mối tình ngắn ngủi của cậu và Tần Chân Chân, thật ra cũng không thể nói là ai có lỗi với ai. Lúc ấy "Lựa chọn tuyệt vọng" xảy ra chuyện, Tào Diệp bận sứt đầu mẻ trán, tổng cộng chỉ gặp Tần Chân Chân vài lần.
Tần Chân Chân muốn tài nguyên ở cậu, cậu cho, Tần Chân Chân lại muốn tình cảm ở cậu, cậu không cho. Từ trước đến nay cậu ra tay hào phóng, chưa từng so đo những thứ cho đi có đáng giá hay không, nhưng thứ không có cậu không cho được.
Tào Diệp nghiêng mặt sang nhìn thoáng qua võ đài quyền anh, mấy người đang đi xuống bậc thang, hẳn là bàn xong chuyện rồi, cậu quay đầu lại, dự định rút lui, cuối cùng nói một câu với Tần Chân Chân: "Cơ hội này rất tốt, diễn tốt đi."
Không ngờ Tần Chân Chân cũng nhìn về phía Lương Tư Triết, rõ ràng không có ý định kết thúc đối thoại: "Là vì có thể đối diễn với ảnh đế Lương, cho nên cơ hội này rất tốt hả?"
Tào Diệp sững sờ một lát, ngay sau đó nở nụ cười: "Chẳng lẽ không phải ư?"
"Anh nói anh không thích anh ta, có khi rất chán anh ta, thậm chí còn hận anh ta mà?"
"Anh từng nói như thế?" Tào Diệp nhíu mày, hoàn toàn không có ấn tượng, trong lòng suy đoán tám phần là mình nói khi uống say, làm sao chuyện gì cũng nói ra hết vậy...
"Lúc đó các anh chia tay rồi à?" Tần Chân Chân lại hỏi.
Tào Diệp cạn lời: "... Không phải."
"Em không tin, không có yêu lấy đâu ra hận." Có lẽ bình thường Tần Chân Chân xem phim truyền hình rất nhiều, tùy tiện đã tung ra một câu thoại kinh điển trong phim truyền hình, "Hơn nữa, anh đến đoàn phim với Lương Tư Triết mỗi ngày, trong đoàn phim đều đồn khắp, nói là các anh yêu nhau rồi."
"... Tùy em nghĩ sao thì nghĩ." Tào Diệp nói, thấy Lương Tư Triết cầm một chai nước dựa vào cột đá, vừa uống nước vừa nhìn về phía cậu, cậu quay người định đi, "Anh qua đó đây."
"Tào Diệp," Tần Chân Chân duỗi tay túm cánh tay Tào Diệp, ngăn cậu lại, "Tào Diệp anh luôn như thế, lúc thích thì nâng người ta lên trời, lúc không thích thì một câu cũng chẳng buồn nói. Em rất tò mò, anh và Lương Tư Triết có thể ở bên nhau bao lâu, có thể kéo dài đến khi phim này quay xong không?"
Lương Tư Triết uống nước xong, nhận lấy áo khoác Tống Thanh Ngôn đưa tới nhưng không mặc vào, anh đi về phía Tào Diệp, cái tay để không ôm bả vai Tào Diệp, "Kết thúc công việc rồi, có đi không? Hay là anh ra ngoài đợi em?"
"Đi." Tào Diệp nói, đoạn nhìn thoáng qua cánh tay bị Tần Chân Chân nắm.
Tần Chân Chân buông tay ngay lập tức. Cô không dám làm mích lòng Lương Tư Triết, mặc dù tán gẫu một lần với Lương Tư Triết, cảm thấy anh không hề mắc bệnh ngôi sao như lời đồn, nhưng đối mặt với Lương Tư Triết cô vẫn hơi e dè.
So sánh với Tào Diệp luôn mỉm cười, rất dễ ở chung, trên người Lương Tư Triết tự mang cảm giác xa cách, thậm chí thỉnh thoảng sẽ cho người ta cảm giác xâm lược, lại thêm địa vị hiện tại của anh trong giới văn nghệ, khiến người ta không dám tùy tiện vượt khuôn.
"Nhóm B kết thúc công việc sớm thế?" Lương Tư Triết nhìn cô, giống như thuận miệng hỏi một câu.
"Vâng anh Tư Triết." Tần Chân Chân miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó nhìn Lương Tư Triết và Tào Diệp đi ra khỏi nơi quay phim.
Vừa rồi cô nói dối, Tào Diệp chưa bao giờ nâng cô lên trời, cô nhớ lại mối quan hệ ngắn ngủi với Tào Diệp, cảm thấy so với yêu đương, đây giống như một cuộc giao dịch hơn.
Tào Diệp ra tay hào phóng, nhưng chưa bao giờ thật lòng, ngoại trừ đêm đó trên cầu vượt, Tào Diệp uống say trên mặt không có nét cười nào, ánh mắt nặng nề nhìn xe cộ chạy qua trên đường cái, nói ra cảm nhận của cậu về Lương Tư Triết trong những năm này.
Bây giờ nghĩ lại, đó chính là lúc cô đến gần trái tim chân thật của Tào Diệp, đáng tiếc trái tim chân thật này cũng không liên quan gì đến cô.
Tám giờ ba mươi tối, trời tối om, trên tòa nhà cao xa xa, ánh đèn neon nhỏ sợi đốt rủ xuống thành chuỗi, giống những cơn mưa sao băng lặp đi lặp lại.
Hai người theo thường lệ không ngồi xe về, địa điểm quay trận quyền anh rất gần khách sạn, nếu như quay cảnh đêm xong sớm, họ sẽ chậm rãi đi bộ về.
Lương Tư Triết ôm bả vai Tào Diệp, cầm chai nước rỗng, ngắm thùng rác bên ngoài trường quay, giơ cổ tay ném vào.
Anh không nhắc đến Tần Chân Chân, ngược lại tán gẫu chuyện khác, chuyện này cứ bỏ qua như thế.
Lúc ra khỏi trường quay, Đỗ Truy đang răn dạy nhóm trưởng nhóm ánh sáng, buổi tối có cảnh quay đêm ánh sáng có sơ sẩy, dẫn đến cảnh của diễn viên quần chúng quay uổng công.
Tào Diệp quay đầu nhìn anh ta một cái, Đỗ Truy bình thường rất hiền lành, không ngờ lúc răn dạy người khác lại rất nghiêm khắc – khiến cậu nghĩ đến Tào Tu Viễn. Khi còn bé cậu ở đoàn phim nhìn Tào Tu Viễn quay phim, nhìn thấy Tào Tu Viễn đang răn dạy Trịnh Dần. Sau khi Tào Tu Viễn đi, cậu chạy đến an ủi Trịnh Dần, tặng que kem trong tay cho y, Trịnh Dần không ăn, xé vỏ lại trả cho cậu, ngồi bên ngoài trường quay với cậu, trò chuyện với Tào Diệp nhỏ tuổi, nói cho cậu biết Tào Tu Viễn là đạo diễn thiên tài như thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, ánh sáng của Tào Tu Viễn trong lòng cậu, có hơn phân nửa là Trịnh Dần gieo xuống.
Lương Tư Triết quay đầu nhìn theo tầm mắt của Tào Diệp, thấy cậu đang nhìn chằm chằm Đỗ Truy nổi giận, anh hỏi một câu: "Nhìn gì đấy?"
"Không," Tào Diệp hoàn hồn lại, "Chỉ cảm thấy... lúc Đỗ Truy nổi giận rất hung dữ."
"Đúng rồi, trước kia em còn có suy nghĩ làm đạo diễn mà?" Lương Tư Triết hỏi, "Bây giờ còn không?"
"Hết lâu rồi."
"Hửm?"
"Làm đạo diễn phải soi mói, còn phải theo chủ nghĩa hoàn mỹ, em không thích hợp." Tào Diệp nói.
Mấy năm gần đây cậu mới hiểu rõ điều này, thuở thiếu thời luôn cho rằng mình không gì không làm được, chỉ cần lớn lên sẽ có thể trở thành một Tào Tu Viễn khác. Nhưng sau khi lớn lên mới nhận ra rằng Tào Tu Viễn làm theo ý mình, khăng khăng cố chấp, không có tình người, những điều này khiến ông đánh rơi tính cách của một người cha tốt, lại vừa vặn trở thành một đạo diễn thiên tài.
Nhưng nghĩ thông suốt điều này cũng không khiến Tào Diệp thoải mái hơn, ngược lại khiến cậu hận Tào Tu Viễn hơn. Vậy ông cứ đi làm một đạo diễn thiên tài cô đơn mà vĩ đại là được rồi, tại sao cứ phải đưa mình đến với thế giới này?
Trong nháy mắt ý nghĩ này thoáng qua, chẳng mấy chốc lại bị Tào Diệp cố gắng xem nhẹ.
Cảm xúc xấu trong chớp mắt này, đã biến mất không còn tăm hơi khi đến khách sạn.
Lo lắng Lương Tư Triết ban ngày quay phim bị thương, Tào Diệp không vội vã đòi lại hai lần đó. Họ nằm trên giường, dùng tay an ủi cho nhau, rõ ràng không làm động tác gì mạnh, nhưng lúc kết thúc hai người đều đổ mồ hôi khắp người.
Tào Diệp lại gần hôn cằm Lương Tư Triết: "Hôm nay nhà sản xuất Tôn cho em xem tiến độ, bộ phim này còn nửa tháng nữa là quay xong."
Lương Tư Triết "Ừ" một tiếng.
Tào Diệp lại nói: "Sau khi quay xong, chúng ta có thể về nhà rồi."
Cậu nói đến hai chữ "về nhà", nó khiến trái tim trong lồng ngực Lương Tư Triết rung động nhẹ nhàng.
Sau mười bảy tuổi anh đã không còn khái niệm "nhà", phòng ở chỉ là phòng ở, trống trải, không được coi là nhà.
Từ lúc rời khỏi Nhân Tứ, trong mười năm phần lớn thời gian anh đều quay phim ở nơi khác, đi theo đoàn phim di chuyển khắp nơi, không có chấp niệm gì với "về nhà". Nhưng bây giờ Tào Diệp nói vậy, anh cũng hơi chờ mong ngày bộ phim kết thúc sau đó họ cùng nhau về nhà.
Một lát sau Tào Diệp lại hỏi: "Anh nói, sau khi về chúng ta ở đâu?"
"Ở chỗ anh đi," Lương Tư Triết nhỏ giọng nói, "Chỗ anh có cầu thang, chúng ta có thể vừa lên tầng vừa làm."
"Lương Tư Triết, anh suốt ngày nghĩ linh tinh gì đấy..." Tào Diệp cười nói, ngẫm nghĩ lại bảo, "Vậy cũng rất tốt, tầng đủ cao, paparazzi không chụp được, chúng ta có thể làm bên cửa sổ... Ê sao em bị anh dạy hư rồi?"
Tào Diệp không biết sao mình đột nhiên lại nhắc đến chuyện về nhà, có lẽ bởi vì đêm nay lúc rời khỏi đoàn phim, cuối cùng Tần Chân Chân hỏi cậu sau khi bộ phim này kết thúc cậu và Lương Tư Triết có còn ở bên nhau không, câu nói đó đã đâm trúng cậu.
Cậu nghĩ cậu không thể phớt lờ câu nói này của Tần Chân Chân, bởi vì cậu thật sự chưa bao giờ có một mối tình lâu dài, cậu thậm chí chưa bao giờ gặp một mối tình đẹp. Hôn nhân của Tào Tu Viễn là Lê Du là một trò lừa bịp, bác cả Tào Tu Nghiêm lúc còn trẻ lựa chọn thông gia gia tộc, Lâm Ngạn từ khi còn trẻ người tình bên cạnh chưa bao giờ đứt đoạn, giữa Trì Minh Nghiêu và bạn trai của cậu ta cũng chỉ là một cuộc giao dịch.
Đếm kỹ một hồi, cậu phát hiện bên cạnh hình như không có mối quan hệ lâu dài nào có thể đem ra làm bản mẫu.
Cậu bắt đầu hơi lo lắng về tình yêu với Lương Tư Triết, phải chăng cũng sẽ giống mỗi một lần trước kia, nhanh chóng chán ghét, sau đó phai nhạt ra khỏi cuộc sống của nhau, điều này khiến cậu hơi hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.