Mặt Nạ Thẩm Mỹ

Chương 4:




4
Gần đây Tưởng Hi thường xuyên hẹn hò cùng Thẩm Ngộ, có đôi khi qua đêm ở bên ngoài, nhưng trong lòng mọi người đều biết.
“Lâm Yên, nhìn xem chúng tớ có gì nè.”
Tôi vừa vào ký túc xá, Phương Vũ Hàm và Trương Lai cũng trở về, trên tay mỗi người đều cầm một kiện hàng chuyển phát nhanh.
“Gì thế?”
“Hôm trước tớ và Trương Lai xem video, vô tình trúng thưởng mặt nạ, có thể nói là trùng hợp.”
Phương Vũ Hàm hào hứng mở hộp chuyển phát nhanh, nhân tiện trả lời tôi.
Họ cũng trúng thưởng? Vẫn là loại mặt nạ đó?
“Oa, cái này thật tuyệt.”
Trương Lai cũng mở hộp chuyển phát nhanh của mình, háo hức lấy chiếc mặt nạ bên trong ra, nở một nụ cười tươi như hoa.
Nhìn loại mặt nạ mà họ lấy ra, nó giống hệt như loại Tưởng Hi đang dùng.
Tôi không nói gì, chỉ thở dài nói với họ một câu thật may mắn.
Tôi không ghen tị với việc họ trúng thưởng, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với chiếc mặt nạ đó.
“Tưởng Hi! Anh thích em!”
“Làm bạn gái anh đi! Tưởng Hi!”
“Tưởng Hi là của tôi!”
…………
Tiếng ồn ào đột nhiên truyền đến từ tầng dưới của ký túc xá đã thu hút sự chú ý của ba chúng tôi, họ đang gọi Tưởng Hi phải không?
Chúng tôi đứng trên ban công nhìn xuống, có một đám nam sinh đang đứng bên dưới.
Trong tay họ cầm hoa tươi và bảng đèn có tên Tưởng Hi, họ đang nhìn lên ban công ký túc xá của chúng tôi, tình cờ bắt gặp ánh mắt của chúng tôi.
“Tình hình thế nào?”
Trương Lai không khỏi thở dài.
Tôi cũng bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.
Tôi chỉ thấy cảnh tượng điên rồ này khi đuổi theo các ngôi sao.
Nhưng hiện tại Tưởng Hi không có ở ký túc xá, tiếng ồn dưới tầng ngày càng lớn, học sinh tụ tập xem náo nhiệt cũng ngày càng nhiều.
Nhưng tôi, Phương Vũ Hàm và Trương Lai, ba chúng tôi không có quyền giải quyết vấn đề này, xét cho cùng, đây cũng không phải việc của chúng tôi.
Khi tôi đang lo lắng thì Tưởng Hi xuất hiện.
Nói chính xác là, cô ấy nắm tay Thẩm Ngộ xuất hiện.
“Được rồi, mọi người đừng đứng đây cãi cọ nữa, tôi đã có bạn trai rồi, nói bao nhiêu lần rồi, các cậu còn quấy rầy tôi.”
Tưởng Hi đứng giữa một nhóm nam sinh điên cuồng, sốt ruột giải thích cho bọn họ.
Ký túc xá của chúng tôi ở tầng ba, cũng không cao lắm, giọng Tưởng Hi mặc dù không lớn, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe thấy được.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tưởng Hi, một nhóm nam sinh điên cuồng và các sinh viên đang xem trò vui, còn có bạn trai Thẩm Ngộ của cô ấy.
Họ đang quay mặt về cùng một hướng, nhìn chằm chằm vào Tưởng Hi, không khí im lặng trong giây lát.
Cảnh tượng ấy, từ trên tầng nhìn xuống, tôi có cảm giác lạ lùng khó tả.
Giống như họ đang nhìn chằm chằm vào… một loài kỳ lạ nào đó.
Tưởng Hi vẫy tay với mọi người, bảo mọi người giải tán và ngừng xem náo nhiệt, đám đông giải tán ngay lập tức.
Thẩm Ngộ đứng bên cạnh Tưởng Hi, yên lặng nhìn cô ấy, không rời mắt đi được.
Có vẻ như trong số rất nhiều người theo đuổi, cô ấy vẫn kiên định chọn Thẩm Ngộ.
Chúng tôi đứng trên ban công, nhìn Tưởng Hi thân mật ôm Thẩm Ngộ, hôn lên má trái của anh ta, sau đó đi về khu ký túc xá.
Nhìn kỹ, sao tôi cảm thấy Thẩm Ngộ đẹp trai hơn rất nhiều.
Tôi nhớ trước đây sống mũi của anh ta hơi bị sụp, nhưng sao bây giờ lại cao như vậy, chẳng lẽ là anh ta đi phẫu thuật rồi sao?
Nhưng người ta có tiền, họ muốn làm gì thì làm, điều đó không ảnh hưởng gì đến chúng tôi.
“Những nam sinh kia sao lại phiền toái như vậy? Đã nói có bạn trai, lại còn tới đây.”
Tưởng Hi vừa vào ký túc xá liền bắt đầu không kiên nhẫn phàn nàn, tối hôm qua cô ấy không về ký túc xá, chắc là ở bên ngoài cùng Thẩm Ngộ.
“Xem ra vận đào hoa của cậu gần đây không tệ.”
Tôi cười trêu cô ấy, có đào hoa không tốt sao?
“Cảm giác mấy ngày nay, số đào hoa của tớ bùng nổ, hơn nhiều so với số người tớ gặp từ khi vào đại học. Những người đàn ông đó điên cuồng theo đuổi tớ, tớ có sức hút lớn như vậy sao?”
Tưởng Hi đặt hai chiếc túi Chanel trong tay lên bàn, cau mày suy nghĩ.
Xem ra mỹ nữ gặp quá nhiều đào hoa, nhất định sẽ khó chịu.
Như Tưởng Hi đã nói, tôi cũng nhận thấy rằng gần đây cô ấy dường như thực sự có một sức mạnh ma thuật nào đó, rất hấp dẫn người khác.
Cảm giác này rất lạ, nhưng tôi không thể diễn tả thành lời, nó như bóp chặt lấy trái tim bạn, nhìn thấy cô ấy bạn mới thấy yên lòng.
“Cậu nâng tone của kem nền sao, tớ thấy màu này có hơi trắng quá mức.”
Trong ký túc xá không bật đèn, bên ngoài có ánh nắng chiếu vào, tôi phát hiện khuôn mặt Tưởng Tịch cực kỳ trắng, trắng bóng không tì vết, hơn nữa hôm nay cô ấy tô son đỏ, tóc xõa, khiến tôi cảm thấy hơi rợn người.
“Không, hôm nay tớ không đánh kem nền.”
Tưởng Hi ngây thơ nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt không có bất kì biểu cảm gì, điều này khiến cô ấy trông càng thêm cổ quái.
Có lẽ do cửa ban công chưa đóng, một cơn gió thốc vào khiến tôi không khỏi rùng mình, tê dại cả người.
“Mỗi ngày tớ đều đắp mặt nạ đó, làn da cũng ngày càng trở nên trắng hơn.”
Có thể Tưởng Hi thấy tôi đứng im không nói gì nên chủ động giải thích với tôi.
Là mặt nạ đó?
“Nó dùng khá tốt.”
Tôi không biết phải nói gì, vì vậy tôi chỉ có thể đáp lời của Tưởng Hi.
Tôi đã nhắc nhở cô ấy về mục lưu ý của mặt nạ, nhưng cô ấy không quan tâm, vì vậy tôi không thể nói gì thêm, bằng không sẽ bị gọi là kẻ nhiều chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.