Mặt Nạ "Trà Xanh"

Chương 1:




1.
Đêm khuya yên tĩnh. Bỗng chợt một tiếng hét vang lên, khiến tôi tỉnh giấc.
Khi tôi mặc xong áo khoác, xuống dưới phòng khách đã thấy cô em gái “yêu quý” Lâm Thanh Nguyệt của mình ngồi khóc thút thít trên ghế sofa. Ba mẹ tôi ngồi một bên với vẻ mặt xanh lét, còn bên kia là bạn trai tôi - Ngụy Hứa.
Thấy tôi tới, cô ta trưng ra vẻ mặt tiểu bạch thỏ, mắt đỏ hoe, miệng mếu máo, tỏ vẻ đáng thương trốn sau lưng tôi.
Tôi nhíu mày nhìn cô em gái “yêu quý” đang mặc bộ đồ ngủ của mình, trong lòng đã đoán được đại khái.
Lúc này, ba mẹ luôn thiên vị của tôi cũng lên tiếng:
"Mày xem mày đã mang ai về cái nhà này? Để người ta đánh em gái của mày.”
Tôi quay đầu nhìn sang Ngụy Hứa bên cạnh, dáng vẻ yếu ớt của anh giống như vừa bị bắt nạt hơn.
“ Anh đánh em ý à?”
Ngụy Hứa vô tội chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.
Thấy vậy, ba mẹ tôi lập tức mắng chửi, không cần quan tâm sự việc thế nào.
Thật giống hồi nhỏ... Cho dù Lâm Thanh Nguyệt có bắt nạt tôi thế nào, cho dù thủ đoạn cô ta sử dụng lộ liễu bao nhiêu thì ba mẹ tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ mà bênh vực cô ta.
"Hừ... Đúng là vật họp theo loài, học không tốt, bạn trai cũng chỉ như vậy…"
"Hai người nói cái gì? "
Ngụy Hứa im lặng đột nhiên lạnh lùng lên tiếng. Cho dù trước đó ba mẹ tôi có nói anh ấy thế nào, anh cũng không lên tiếng cho đến khi họ chỉ tay vào mặt tôi.
"Mày là ai mà ở đây nói chuyện?"
Ngụy Hứa sắc mặt trầm xuống, anh tiến lên một bước, giận đến mức sắp nổ tung, thì bị tôi nắm tay giữ lại.
Tôi lắc đầu với anh, anh ủy khuất lui về phía sau.
"Chuyện gì cũng cần phải biết nguyên nhân, con không tin Ngụy Hứa lại vô cớ đánh người, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh ấy đến nhà mình, còn không biết Lâm Thanh Nguyệt, tại sao phải đánh em gái?"
"Mày không thấy hắn uống rượu phát điên sao, mày là cái đồ bạch nhãn lang, cái đồ khuỷu tay hướng ra ngoài, em gái mày bị đánh mà mày còn nói giúp người ngoài!"
Dù cuộc cãi vã có gay gắt đến mấy thì từ đầu đến cuối, Lâm Thanh Nguyệt vẫn giữ im lặng.
"Nói cho em biết, tại sao anh lại đánh em ấy?"
Tôi liếc nhìn Ngụy Hứa, ra hiệu anh nói tất cả sự thật, không cần giữ thể diện cho ai cả.
"Tối nay anh có uống thêm vài ly, cảm thấy mệt nên lên ngủ từ rất sớm. Khi anh đang mơ màng thì thấy một bóng người xuất hiện. Cô ta vén chăn, định lên giường, anh giật mình tưởng có trộm. Anh không biết cô ta là ai."
Sau khi nghe Ngụy Hứa nói, Lâm Thanh Nguyệt ngừng khóc.
Sắc mặt của ba mẹ tôi thì lúc đỏ lúc trắng, ba tôi quay qua nhìn Lâm Thanh Nguyệt, chỉ thấy cô ta quay mặt đi đầy ngượng ngùng.
"Anh nói nhảm! Rõ ràng là…"
"Rõ ràng gì?"
Đối mặt với câu hỏi dồn dập của tôi, Lâm Thanh Nhạc bắt đầu nói năng bừa bãi, một lúc lâu sau thì run rẩy nói không nên lời.
"Rõ ràng là nửa đêm tôi dậy đi uống nước, xong anh ta kéo tôi vào phòng ngủ, hơn nữa anh ta… còn định h ã m h i ế p tôi..."
Cô ta vừa nói vừa khóc, không hề cảm thấy xấu hổ khi đổi trắng thay đen.
Nhìn cô ta rơi nước mắt, mẹ tôi đi qua, đau lòng ôm Lâm Thanh Nguyệt, hai mẹ con ôm nhau khóc.
"Nửa đêm dậy uống nước? Vậy sao cô mặc đồ ngủ của tôi? Còn lén lút trong nhà…"
Lâm Thanh Nguyệt không ngờ tôi để ý, trước đây tôi sẽ nuốt giận, rồi im lặng bỏ qua, vì ba mẹ thiên vị cô ta nên cô ta vô cùng ngang bướng.
"Lâm Thanh Mạn, đây là nhà của tôi! Tôi muốn đi đâu làm gì, chị quản được tôi sao?"
Tôi nhìn lại ba mẹ mình, họ đều gật gù đồng ý với lời nói của Lâm Thanh Nguyệt.
"Ngụy Hứa, chúng ta đi thôi."
Tôi quay người, nắm tay Ngụy Hứa bước ra ngoài.
Tôi không muốn ở trong cái nhà này thêm một phút nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.