Mặt Nạ

Chương 9:




Nhấc chân đá thiếu niên lăn một vòng trên mặt đất.
Cái chân đi chiếc giày da hươu thêu hoa chìm dẫm lên lồng ngực xích lõa còn đang chảy máu của thiếu niên, dùng sức dẫm xuống.
“Mở mắt ra! Xem ta mang thứ gì hay ho tới cho ngươi này! Mở mắt ra, chủ nhân ngươi cần chăm sóc đang đợi ngươi đó!” Tiếng gầm rú trầm thấp thuộc về thú vật vang lên trong địa lao.
Khuyết Thủy khó nhọc mở to mắt, thấy trước mắt chính là hai con chó ngao khổng lồ… Quái thú to lớn màu đen, nước dãi chảy dài, mở cái miệng lớn đỏ lòm tiến về phía cậu.
“Không! Không! Không —— Đừng Đừng Đừng! A A! Không Không Không!” Thiếu niên vùng vẫy, vọng tưởng dùng thân thể đã hoàn toàn vô lực kia chạy trốn khỏi nguy hiểm đáng sợ trước mắt.
Gào khóc, cầu xin, giọng nói vỡ vụn, gào đến mức cổ họng nứt ra.
Nỗi sợ hãi thủa nhỏ, lại thêm vũ nhục không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên gào thét giống như phát cuồng rồi.
Ánh mắt của Yến Vô Quá khẽ ngưng, gã không ngờ hiệu quả của chó đối với Viên Khuyết Thủy lớn như vậy.
Nếu gã biết, có phải ngay từ đầu gã sẽ dùng chúng để bức cậu?
“Nói! Câu đầu tiên của Cửu Dương Chân Quyết là gì?” Yến Vô Quá thoáng thả lỏng sợi dây thừng trên tay, hai con ngao khẽ gầm, lại tiến về phía trước hai bước.
“Còn không nói ta sẽ để cho chúng nó luân phiên thượng ngươi!”
“Không… Không…! Cầu ngươi! Cầu ngươi! Đừng… Cầu ngươi!” Thiếu niên nếu có thể cử động được, lúc này cậu nhất định sẽ nắm chặt lấy gấu quần của nam nhân thống khổ cầu xin.
“Nói!” Yến Vô Quá khẽ buông tay.
“Đừng! Tránh ra tránh ra! A a a! Ta không thể nói ta không thể nói! Ta đã thề rồi ta dùng Trần Mặc để thề… Giết ta đi giết ta đi!” Thiếu niên sụp đổ, gào khóc, trong đầu chỉ có một ý niệm, cậu không thể nói, cậu nói rồi, Trần Mặc của cậu, đại ca cậu kính yêu nhất, quý mến nhất sẽ chết không có chỗ chôn!
Hận! Thực hận! Cậu hận Tà Quỷ Yến Vô Quá hành hạ cậu, nhục nhã cậu, lăng nhục cậu! Hận phụ thân biết rõ tâm ý của cậu, lại vẫn bức cậu dùng Trần Mặc cậu coi trọng nhất để lập thệ! Cậu hận! Hận bản thân vì sao vô năng nhu nhược như vậy! Nếu ban đầu cậu lập tức tự vẫn, nếu…
“Nương! Nương… Trần Mặc! Trần Mặc! Trần Mặc!” Từng tiếng Trần Mặc giống như bị xé rách vang vọng trong buồng giam, thanh âm thê lương thảm tuyệt kia chỉ cần là người liền chẳng cách nào bỏ ngoài tai.
Không biết Yến Vô Quá có phải là vẫn còn nhân tính hay không, nghe thấy tiếng gào lớn của Viên Khuyết Thủy, trên mặt hiện lên thần sắc vô cùng kì quái, vẻ mặt này dần càng biến hóa càng trở nên quỷ dị, tới cuối cùng lại biến thành vẻ cực kì ngoan độc và quyết tuyệt!
“Cốc chủ! Thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.” Bên ngoài địa lao truyền tới tiếng gọi khẽ hơi có vẻ lo lắng.
Lệ khí tăng vọt, trong nháy mắt, sát khí vụt qua trong tâm Yến Vô Quá.
Hừ! Tới thật đúng lúc! Tay Yến Vô Quá xiết chặt sợi xích của đám chó ngao, mắt nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên mặt đất, quát lên với phía ngoài: “Chuyện gì? Nói!”
“Vâng. Bẩm cốc chủ, có người xâm nhập vào cốc, nhân số chưa rõ, có thể đều là cao thủ. Nhóm người hộ pháp đã bắt được hai kẻ, nhưng vẫn có những kẻ khác lọt lưới, hiện tại trong cốc khắp nơi đều là lửa, thấy người liền giết.”
Lệ khí quanh thân Yến Vô Quá dần thu lại, thoáng chốc trong mắt đã là vẻ trấn tĩnh.
“Biết rồi, ta lập tức qua ngay.”
Gã ngược lại cười lạnh với thiếu niên trên mặt đất, “Coi như ngươi tốt số! Chẳng qua cũng chỉ là một khắc mà thôi, đừng cho rằng ngươi có thể thoát được cửa này! Ta trước tiên đi xem thử là đám nhãi ranh nào dám tới Lưu Yến Cốc của ta gây chuyện! Hai con ngao này… Cứ lưu lại với ngươi là được! Viên thiếu hiệp, ngươi cũng đừng sợ tới mức tiểu ra quần đó, ha ha ha!” Nam nhân buộc đám chó ngao vào cột trụ xong, tính toán tốt chiều dài sợi xích, cuồng tiếu cười rời đi.
Khuyết Thủy nhắm mắt lại, mặc kệ nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Lần tiếp theo Yến Vô Quá xuất hiện chẳng qua chưa tới một canh giờ, khi gã phát hiện thiếu niên đang mê man tới cả thuốc đề thần cũng không thể khống chế, thần sắc không ngừng biến chuyển, tới tận khi biểu cảm trên mặt đều biến mất, tâm lạnh vô ba.
Dùng mũi chân không nặng không nhẹ đá đá vào sau lưng cậu, mạnh mẽ kéo người đang chìm trong hôn mê tỉnh lại.
Khuyết Thủy mơ hồ, nhưng khi cảm giác đau đớn bén nhọn quét qua toàn thân cậu, thần chí cậu ngược lại trở nên rõ ràng.
Sự im lặng tràn ngập địa lao.
Thân thể không cách nào động đậy vô lực nằm trên mặt đất bằng đá xanh, địa khí âm lãnh sớm đã khiến cậu đông cứng đến mức không biết là lạnh hay là đau.
Cổ họng bị xé rách, mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng, hiện tại đừng nói tới mở miệng nói chuyện, e rằng ngay cả rên rỉ cũng có thể khiến cổ họng của cậu như hỏa thiêu muối sát.
“Xùy, đây là cái gì? Thứ ẩm ướt đáng hổ thẹn bên dưới là cái gì? Hử?” Tiếng cười chế giễu của nam nhân vang vọng trong địa lao.
“Ngươi thực sự bị dọa đến tiểu ra! Ta thật muốn cho Trần Mặc ca ca của ngươi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi! Đáng tiếc sao, có thể gã sẽ vĩnh viễn không có cơ hội rồi…”
Ngươi nói cái gì? Mạnh mẽ áp chế cảm xúc bi phẫn do bị nhục nhã kia, thiếu niên mở lớn mắt, gắt gao trừng nhìn ác quỷ nọ.
“Nhìn cái gì? Không nghe thấy ta nói gì à? Lại nói, Trần Mặc ca ca này của ngươi đúng thật là có tình có nghĩa đối với ngươi, tìm một đám lão bất tử tới Lưu Yến Cốc của ta làm loạn, thừa cơ hội mấy lão bất tử đó quấn lấy cao thủ trong cốc, y dò la khắp nơi tìm kiếm hành tung của ngươi. Đáng tiếc đáng tiếc, y khó khăn lắm mới tìm được phương hướng chính xác lại bất hạnh gặp phải ta. Hừ, bằng thân thủ nhị lưu kia của y mà cũng muốn tới cứu người, thật đúng là tự tìm tử lộ!” Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân tràn đầy vẻ khinh thường.
“Ngươi…” Ngươi giết y?
Nam nhân nhíu mày, “Cổ họng của ngươi làm sao vậy?”
Trần Mặc tới cứu cậu, bị ác quỷ này giết rồi? Trần Mặc chết rồi… Tâm quặn thắt, cổ họng trái lại cảm thấy tanh ngọt, trước mắt tối đen, ý thức của Khuyết Thủy hoàn toàn chìm vào vực sâu hắc ám.
Trong lao một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ồ ồ thở dốc của hai con chó ngao.
Yến Vô Quá nhìn thiếu niên bất tỉnh chật vật nằm trên mặt đất, không nói không động, chỉ lặng lẽ nhìn.
Chẳng một ai biết giờ phút này trong tâm gã đang suy nghĩ điều gì, ngay cả Yến Vô Quá cũng không hiểu trái tim của bản thân vì sao cứ liên tục co rút từng hồi.
Rất nhanh, cái cảm giác đau đớn xa lạ kia liền bị gã phân định thành điềm báo trước khi tán công, âm độc nhập vào tim.
***
“Khuyết Thủy, Khuyết Thủy!”
Ai đang gọi cậu… Giọng nói quen thuộc… Ngữ khí quen thuộc…
“Khuyết Thủy, tha thứ cho ta! Tha thứ cho ta…”
Trần Mặc? Ta đã chết rồi sao?… Thực tốt, thì ra ta cũng chết rồi, hơn nữa còn được ở cùng Trần Mặc…
“Khuyết Thủy, cố gắng lên! Ta nhất định cứu đệ ra! Khuyết Thủy, đừng sợ… Ta nhất định sẽ cứu đệ ra!”
Xin lỗi, Trần Mặc, là đệ liên lụy huynh… Lần tiếp theo tỉnh lại, đã là đang trên đường chạy trốn.
Còn chưa kịp cảm động bởi sự thực Trần Mặc vẫn còn sống, liền lập tức bị buộc đối diện với hiện thực trước mắt —– Rất nhiều cao thủ Lưu Yến Cốc đang truy sát bọn họ! Trần Mặc cõng Khuyết Thủy chạy trốn trong thâm sơn đã được hai ngày rồi, hai ngày qua, Khuyết Thủy biết người Trần Mặc mang tới Lưu Yến Cốc trừ một người bị bắt ra, những người khác đều đã thuận lợi trốn thoát, đồng thời cũng biết Trần Mặc bị Tà Quỷ đả thương nghiêm trọng.
Trần Mặc mặt không chút máu không ngừng ho khan, cõng cậu vượt qua thâm sơn, Khuyết Thủy muốn tự mình đi, Trần Mặc lại sống chết không chịu.
Buổi tối lại ôm chặt Khuyết Thủy vào lòng, giống như sợ cậu sẽ bị người cướp đi mất.
Hai ngày sau, Trần Mặc mắt thấy Khuyết Thủy sốt cao không lui, chỉ có thể đánh bạo rời khỏi sơn đạo, lén lút lẩn vào một tiểu trấn dưới chân núi, tìm cách trộm một chiếc xe ngựa.
“Khuyết Thủy, uống chút nước. Khuyết Thủy tỉnh tỉnh!” Khuyết Thủy mở mắt, trước mắt là khuôn mặt cậu quen thuộc.
Khuyết Thủy gắng gượng mỉm cười, bờ môi vừa dính nước, người lại ngất đi.
Mê mê tỉnh tỉnh, mỗi lần tỉnh lại Trần Mặc nhất định sẽ ở bên cạnh, mà mỗi lần tỉnh lại thương trên người Trần Mặc cũng sẽ nhiều hơn vài đường.
Khuyết Thủy nhìn thấy, tâm đau đớn, chỉ hận bản thân hiện tại chẳng những bất lực mà còn trở thành gánh nặng, truy sát của Lưu Yến Cốc bám sát không tha, hai người tránh cũng không thể tránh, đã bị chặn giết hai lần.
Nếu lại bị chặn một lần nữa, không biết lần này có thể chạy trốn được không?
“Đệ đừng lo lắng cái khác, chỉ cần an tâm dưỡng thương là được.”
Bàn tay to lớn rắn chắc phủ đầy vết chai xoa lên đầu cậu, từng chút từng chút dịu dàng như xưa.
Khuyết Thủy nhắm mắt, vươn bàn tay phải từ trong chăn ra, nhẹ nhàng nắm lấy một cánh tay khác của nam nhân đang để ở mép giường.
Dừng một chút, nam nhân dùng ngữ khí thản nhiên trước sau như một của y nói: “Khuyết Thủy, ta muốn giúp để đổi dược, nhưng… Ta không muốn lại điểm huyệt đệ, đệ hiểu chứ?”
Khuyết Thủy ngẩng mạnh đầu, thật lâu sau, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Ánh nắng chếch xuống, khuôn mặt của thiếu niên từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng biến trắng.
Trần Mặc cố ý phớt lờ cánh tay đột nhiên nắm chặt của cậu, cẩn thận tránh ra, vươn tay giúp cậu cởi ngoại y xuống.
Dưới ngoại y, là thân thể xích lõa quấn đầy vải bố lộ ra mùi thuốc đông y nồng đậm.
Khuyết Thủy hơi rụt người một chút, cố gắng không đem mắt nhìn về hướng nam nhân trước mặt đang thay thuốc cho cậu.
Mảnh vải từng chút một được mở ra, bí mật dưới mảnh vải tất cả đều lộ ra trước mặt nam nhân.
Cụp mí mắt, cũng giấu đi cảm xúc hỗn loạn đến cực điểm trong mắt, Trần Mặc chuẩn bị tốt dược quán, dùng nước sạch thấm ướt khăn bố đã chuẩn bị sẵn.
Không thể lại để Trần Mặc gặp thêm phiền phức, không thể! Nhưng… Thân thể của cậu bất giác lại cự tuyệt sự đụng chạm đến từ bên ngoài.
“Khuyết Thủy!” Trần Mặc bất đắc dĩ quát nhẹ.
Khuyết Thủy run lên một chút, không ngừng hít sâu.
“Khuyết Thủy, đệ không muốn ta lại điểm huyệt đệ chứ?”
Khuyết Thủy nhanh chóng lắc đầu, cậu hận loại tình trạng thần trí rõ ràng lại chẳng thể động đậy.
Khoảng thời gian trước đích thực là vì cậu phản kháng quá gay gắt, Trần Mặc không thể không điểm nhuyễn ma huyệt của cậu rồi mới giúp cậu tẩy trừ, thượng dược.
Trần Mặc nhìn cậu, không nói một lời.
Khuyết Thủy khuất phục dưới ánh mắt của y, chầm chậm thả lỏng hai tay, để thân thể lộ ra.
Tay của Trần Mặc rất nhẹ, rất dịu dàng, chiếc khăn bố mềm mại vừa phải thấm nước ấm, sát lên thân thể cũng rất thoải mái.
Nhưng mà, trong phòng lại vang lên tiếng nức nở kìm nén.
Trần Mặc hạ quyết tâm không lên tiếng cũng chẳng an ủi, chỉ tăng thêm tốc độ trên tay.
Y không thể không nhẫn tâm… Dược cao màu xanh biếc đều đặn thoa lên khuôn ngực của thiếu niên, ngón tay lơ đãng lướt qua vết sẹo có hình thù kì quái bên ngực trái.
Thân thể Khuyết Thủy khẽ run, nỗi sợ hãi chợt lướt qua trên mặt, bản năng muốn tránh khỏi bàn tay đang thoa thuốc cho cậu.
Tựa hồ sớm đã đoán được cậu sẽ có hành động như vậy, một cánh tay to ấn chặt lấy bả vai của cậu, khiến cậu chẳng thể trốn tránh.
Nửa người trên khó khăn lắm mới quấn vải bố lên xử lý hết, khi cánh tay của Trần Mặc vừa mới chạm vào hạ thân của Khuyết Thủy muốn tẩy trừ cho cậu, thiếu niên hét to một tiếng, sống chết không chịu để Trần Mặc chạm vào.
“Khuyết Thủy nghe lời.”
“Đệ tự mình làm… Đệ…”
“Đệ tự mình làm như thế nào? Đệ ngay cả cử động cũng không dễ dàng! Khuyết Thủy… Ai.”
Nam nhân thở dài, ngón tay điểm vào nhuyễn ma huyệt của cậu.
Đừng điểm huyệt đệ, Trần Mặc… Trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ cầu xin.
Trần Mặc cắn răng một cái, dưới tay dùng sức.
Tận lực bỏ qua đôi mắt nhắm lại của Khuyết Thủy, tận lực bỏ qua sắc mặt trắng bệch của cậu.
Trần Mặc không chút do dự lau chùi, thượng dược.
Vì sao sau khi điểm huyệt cảm giác của thân thể vẫn còn tồn tại? Vì sao không thể xem nhẹ cảm giác này? Nửa tháng qua, mỗi ngày đều sẽ diễn lại tình huống này một lần, nhưng vì sao vẫn khó mà kiềm chế như vậy, nhất là khi… Cảm giác quen thuộc truyền tới muốn quên mà thế nào cũng không quên được, cảm giác bên trong thân thể bị người ta tùy tiện ác ý trêu đùa truyền thẳng vào tim.
Đây không phải là ác quỷ kia, đây là Trần Mặc, đây là ngón tay của Trần Mặc, là Trần Mặc… Không phải người khác… Cậu hết lần này tới lần khác tự nói với bản thân như vậy, nhưng cảm giác nhục nhã vẫn bao trùm lấy cậu.
Hết thảy mọi thứ, tất cả dáng vẻ nhục nhã bất kham nhất, toàn bộ đều bị Trần Mặc nhìn thấy rồi.
Y biết rồi, y cái gì cũng biết cả rồi! Y sẽ nhìn mình như thế nào? Y sẽ thấy cậu như thế nào, kẻ bị… Cảm giác trái tim co rút đau đớn càng ngày càng rõ ràng.
Tâm Khuyết Thủy thống khổ tới cùng cực, nửa tháng qua cậu từng nhiều lần nghĩ về chuyện này, lại chẳng thể hỏi ra khỏi miệng.
Chăn bông một lần nữa được đắp lên người cậu, huyệt đạo được giải khai, bên tai truyền tới giọng an ủi khàn khàn: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Khuyết Thủy mở to mắt, nhìn nam tử cao lớn bưng chậu nước đi ra ngoài.
***
Nhóm người thứ ba tìm được bọn họ rồi.
Khuyết Thủy vẫn bất động nằm bên dưới mã xa.
Từ lúc Trần Mặc cảm thấy bất thường, điểm huyệt đạo của cậu, giấu cậu phía sau lớp vách kép bên dưới mã xa đã hơn nửa canh giờ rồi.
Không ai ngờ sẽ có người trốn ở dưới chiếc xe ngựa trong hậu viện, quá liều lĩnh, ngược lại là nơi nổi bật khiến kẻ địch bỏ qua.
Có lẽ tập kích không thành công, tiền viện truyền tới tiếng chửi rủa khiêu khích rõ ràng của tặc nhân Lưu Yến Cốc.
Không hề có tiếng Trần Mặc vọng lại, có lẽ y đang ẩn nấp ở một nơi nào đó, chờ thời cơ cho những kẻ xâm nhập một kích trí mạng.
Nghĩ lại nghĩ, Khuyết Thủy đột nhiên rất muốn cười.
Cậu và Trần Mặc sống cùng nhau một khoảng thời gian dài như vậy, biết võ công của y không bằng mình, lại không biết bản lĩnh mai phục ám sát của y có thể sánh với dã thú nơi rừng rậm.
Tựa như cậu từ trước đến giờ chưa từng biết Trần Mặc giết người cũng có thể không chớp mắt, Trần Mặc lãnh huyết tàn nhẫn như vậy khiến cậu cảm thấy xa lạ, cũng khiến cậu nảy sinh một loại cảm giác sùng bái kì lạ.
Nếu không phải dư độc trong cơ thể cậu chưa hết, trọng thương không thể đi lại, dựa vào bản lĩnh che giấu hành tung của Trần Mặc, cậu lúc này nhất định đã an toàn tới được phạm vi thế lực của Viên gia trang.
Nếu Trần Mặc là cậu, phụ thân nhất định sẽ rất hài lòng nhỉ? Từ xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết thật dài, không biết Trần Mặc dùng thủ đoạn nào lại có thể khiến một người trước khi chết phát ra tiếng kêu kinh hãi như vậy.
Lúc tỉnh táo, cậu chỉ nhìn thấy thủ pháp mai phục kẻ địch của Trần Mặc một lần duy nhất.
Khi đó, cậu đang nằm bên trong xe ngựa, lán xe bị người hất ra, kim hoàn đao của kẻ địch sượt qua bên người cậu.
Vào lúc đồng thời máu trên người cậu tràn ra, cậu nhìn thấy… Trần Mặc gầm lên, giống như phát điên bổ tới.
Cậu không biết sức mạnh lớn như vậy của Trần Mặc tới từ nơi nào, giống như kẻ sắp chết kia cũng không biết Trần Mặc làm cách nào chế trụ được gã —— Trần Mặc xé kẻ còn đang sống sờ sờ kia thành hai nửa! Máu, bắn tung tóe lên người, lên mặt của Trần Mặc.
Cậu nghĩ, cậu e rằng đến chết cũng không quên thần sắc trên khuôn mặt Trần Mặc ngày hôm đó.
Tàn khốc như vậy, thị huyết như vậy, phẫn nộ… Như vậy! Tựa như Tu La tới từ địa ngục A Tì! Có kẻ thoát khỏi cạm bẫy Trần Mặc thiết hạ, xông vào hậu viện.
Cậu có thể cảm thấy có kẻ rón rén tiếp cận mã xa, còn có kẻ tựa hồ đang hướng vào phòng tìm kiếm.
“Hự!” Một tiếng rên đau đớn vang lên ở cửa sau của mã xa.
“Bịch!” Có người ngã xuống mặt đất.
Chết rồi sao? Xem ra Trần Mặc đã động tay động chân lên mã xa.
Bố trí cơ quan, thứ này Trần Mặc học được từ lúc nào? Chuyện của Trần Mặc, rốt cuộc còn có bao nhiêu điều cậu không biết?
“Lão Kim? A!” Sau một tiếng kêu rất nhẹ, cảm giác tồn tại hoàn toàn biến mất.
Là Trần Mặc.
Cậu có thể khẳng định.
“Phóng hỏa đốt!” Cậu nghe thấy có người hô lớn.
Không lâu sau, cậu liền nghe thấy tiếng lốp bốp của lửa thiêu.
Sóng nhiệt chậm rãi lan về hướng hậu viện.
Tiền viện một lần nữa truyền tới tiếng hô giết.
Tấm ván được mở ra, Khuyết Thủy rơi vào trong một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Huyệt đạo được giải, bên tai có người khẽ thở dài một tiếng.
Khuyết Thủy quan tâm nháy nháy mắt với y, trong mắt nam nhân hiện lên một tia tiếu ý.
Mã xa lao ra ngoài.
Nam nhân ôm cậu trốn tới bên giếng, lật người, mang cậu trốn vào bên trong giếng.
“Chiếc xe ngựa kia ít nhất có thể giết chết ba, bốn người bọn họ. Tới khi bọn họ phát hiện ra trong xe ngựa không có ai, chúng ta đã đang ở trên đường sông rồi.”
Trần Mặc cắn lên tai cậu khẽ cười.
Đường sông? Chúng ta phải chuyển sang đi đường thủy? Đường thủy tuy rằng vòng xa hơn đường bộ, nhưng việc che giấu hành tung càng dễ dàng hơn.
Hơn nữa xúc tua của Lưu Yến Cốc còn chưa vươn tới đường sông, cũng giúp bọn họ hưởng thụ được hơn mười ngày thanh tĩnh.
Đêm khuya rồi.
Thuyền nhỏ đỗ lại ở một cảng thanh tĩnh hiền hòa trên sông Cửu Giang.
Theo dòng nước, thuyền nhỏ khe khẽ đong đưa.
Cánh cửa thuyền phòng bị mở ra, gió sông rét lạnh thổi vào khoang thuyền, có người tiến vào.
Là gã! Khuyết Thủy mở to hai mắt.
Nỗi sợ hãi khiến toàn thân cậu cứng đờ, nhưng muốn cử động lại chẳng thể cử động.
Người tới dừng lại bên cạnh cậu, khóe miệng cong lên nụ cười chế giễu quen thuộc.
Chăn bông bị người đó dùng mũi chân hất ra.
Mắt thấy kẻ kia chầm chậm cong lưng xuống, tựa hồ đang chế giễu nỗi sợ hãi trong mắt cậu, vừa cười nhạo vừa xé mở nhu y của cậu.
Tránh ra! Đừng qua đây! Cút ngay cho ta! Tiếng kháng cự nghẹn lại trong yết hầu làm cách nào cũng không thể hô ra miệng, biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt.
Bàn tay che kín vết chai đang vuốt ve trên lồng ngực xích lõa của cậu.
Nhũ đầu nho nhỏ bởi vì rét lạnh, bởi vì sợ hãi mà cứng lên, bị lòng bàn tay xoa nắn qua lại.
Ác quỷ phát ra tiếng than thở kì quái bên tay cậu, tay kia chậm rãi vuốt ve qua lại vết thương trên ngực cậu.
Khuyết Thủy muốn kháng cự, muốn hét lớn, muốn giãy giụa, lại tựa như bị sức mạnh của ác quỷ trói buộc, chỉ có thể run rẩy trợn tròn mắt, chịu đựng sự lăng nhục của ác quỷ.
Nam nhân như ác quỷ nở một nụ cười dâm tà với cậu, lật người trực tiếp cưỡi lên thân mình cậu.
Ngón tay của gã lướt qua ngực trái của cậu, cảm giác mẫn cảm khó nói nên lời khiến Khuyết Thủy không thể nhịn được nữa.
Nơi đó rõ ràng chẳng có gì hết, chỉ có một vết sẹo xấu xí khó coi.
Nhưng nam nhân vẫn cứ cố chấp vuốt ve vết sẹo đó.
Gã thậm chí còn cúi đầu, hàm trụ cái nơi không hoàn mỹ kia, đầu lưỡi đảo qua bề mặt vết sẹo.
A… Tiểu phúc của Khuyết Thủy nổi lên từng trận co rút.
Vì sao… Nơi đó lại mẫn cảm như vậy? Ngừng tay! Dừng lại! Đừng chạm vào ta! Không được chạm vào ta!
Cự tuyệt của Khuyết Thủy khiến nam nhân cảm thấy tức giận! Ác quỷ bắt đầu điên cuồng, lực độ gặm cắn thân thể cậu bắt đầu biến thành không khống chế được, hai tay lung tung xoa nắn vuốt ve trên thân thể cậu, nhu y bị mạnh mẽ lột xuống, hạ thân bị bắt lấy, hai chân bị mở ra, có thứ gì đó ý đồ chen vào cơ thể cậu… Dừng tay! Dừng tay ——- Thả ta ra! Đừng! Thả ta ra! Cứu đệ! Trần Mặc, cứu đệ!
“Khuyết Thủy, Khuyết Thủy đệ tỉnh tỉnh!” Hai má bị vỗ nhẹ.
Khuyết Thủy giãy giụa lung tung, tới tận khi nhìn thấy rõ ràng người trước mắt đang ôm chặt an ủi cậu là Trần Mặc.
“Trần Mặc?” Giọng nói thô ráp như cát mài.
“Đúng, là huynh. Lại gặp ác mộng rồi?” Khuyết Thủy còn đang trong trạng thái hỗn loạn, cảm giác vừa rồi quá chân thực, tới bây giờ cậu còn không phân rõ đâu là cảnh mộng, đâu là hiện thực.
“Không có việc gì, đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không lại để bất kì kẻ nào tổn thương đệ, sẽ không…” Giọng nói khàn khàn dịu dàng trấn an linh hồn đang hoảng sợ của cậu, nam nhân trẻ tuổi lớn hơn cậu bốn tuổi kéo cậu qua, ôm chặt vào lồng ngực của y.
Rất lâu sau, Khuyết Thủy ở trong cái ôm vững chãi ấm áp của Trần Mặc dần an tĩnh lại.
“Trần Mặc.”
“Ừ?” Cái hôn tựa như dỗ dành trẻ nhỏ rơi xuống trán cậu.
Tâm Khuyết Thủy khẽ cảm động.
Người này sao có thể đối với cậu tốt như vậy…
“Đệ muốn nói cái gì?” Vầng trán được vuốt nhẹ.
“…Huynh có coi thường đệ không?”
“Ha ha”, tiếng cười khàn khàn vang lên, “Đứa ngốc, ta xem thường ai cũng sẽ không xem thường đệ đâu.”
“Huynh sẽ không cảm thấy đệ.. Rất đáng thẹn?”
Tiếng cười dừng lại.
“Đệ đã làm rất nhiều việc rất đáng hổ thẹn, rất không tốt, đệ không thể chịu đựng được khổ hình mở miệng cầu xin kẻ địch, đệ bị người coi như đỉnh lô luyện công, ác quỷ kia nói muốn đưa đệ đi làm tượng cô, đệ sợ hãi liền chủ động cầu gã làm đỉnh lô luyện công của gã, đệ còn bởi vì sợ chó… Đệ…” Khuyết Thủy không nói được nữa.
Dần dần, Khuyết Thủy cảm thấy hai tay Trần Mặc ôm lấy cậu càng ngày càng chặt, càng ngày càng dùng lực, giống như muốn ép chặt cậu thành hai nửa vậy.
Khuyết Thủy xấu hổ vận công kháng cự, nhưng mà thực sự quá đau, “…Trần Mặc?”
“A, xin lỗi.” Sức mạnh chặt chẽ kiên cố buông lỏng ra.
“Không sao, huynh có thể không cần trả lời câu hỏi vừa rồi, đệ cũng không biết đệ sao lại hỏi ra câu hỏi ngốc nghếch như vậy…”
“Khuyết Thủy! Đệ không cần hổ thẹn, một chút cũng không! Đệ mà như thế những người khác cũng sẽ như thế, … Tà Quỷ kia cố ý tra tấn đệ, đệ một chút cũng không cần cảm thấy hổ thẹn. Đừng để tâm những chuyện này, toàn bộ là do đệ bị người ta tra tấn. Đệ sợ chó đó là việc không có cách nào, con người luôn có một, hai thứ bản thân không thể chịu nổi nhất, giống như ta cũng có thứ cực kì sợ hãi.”
Khuyết Thủy không hỏi thứ Trần Mặc sợ nhất là gì, ngược lại cậu hỏi một câu: “Trần Mặc, tượng cô là gì?”
“Tượng cô?” Trần Mặc ngây người một chút, không nghĩ tới Khuyết Thủy sẽ hỏi y điều này.
“Lúc tên Yến Vô Quá giả kia uy hiếp đệ, đã từng nói muốn đưa đệ đi làm tượng cô, nói để đệ… Đệ đoán, tượng cô hẳn không khác gì cô nương trong Câu Lan viện, đúng không?”
Tên khốn kia! Trần Mặc tức giận.
“Đúng, tượng cô là chỉ những nam hài bán thân.”
“Việc bọn họ làm có phải sẽ bị người khác coi thưởng?”
“Mỗi người mỗi ý.”
Khuyết Thủy nhắm mắt rúc vào lồng ngực của y, không nói tiếng nào, cổ họng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn không thể chịu đựng được thời gian dài trò chuyện.
Trần Mặc cũng không cảm thấy kì quái khi Khuyết Thủy hỏi vấn đề như vậy.
Chỉ vì môi trường sống của Khuyết Thủy quá đơn giản, đơn giản tới mức cậu biết đến sự tồn tại của Câu Lan, lại không hiểu được ý nghĩa của nó, cũng không có ai khi có mặt cậu sẽ nói những chuyện lộn xộn này.
Việc làm ăn buôn da bán thịt của Câu Lan viện đối với Khuyết Thủy mà nói đại khái chỉ là một nghề nghiệp, giống như quán rượu, quán cơm, cửa hàng khác, chỉ là thứ bán ra không giống nhau mà thôi.
Đây đại khái cũng là nguyên nhân Khuyết Thủy tuy rằng bị Yến Vô Quá năm lần bảy lượt vũ nhục, lại không hề có ý nghĩ muốn tìm cái chết như người bình thường, hoặc là cảm thấy bản thân dơ bẩn bất kham mà hoàn toàn chán chường sụp đổ.
Lăng nhục của Yến Vô Quá trên thân thể cậu, đối với Khuyết Thủy mà nói có lẽ chỉ là một loại hình cầu, chỉ là tính vũ nhục mạnh mẽ hơn, càng khiến cậu không thể tiếp thu hơn.
Nghĩ tới đây, Trần Mặc đột nhiên nghĩ đến nếu để Khuyết Thủy biết được loại vũ nhục này đối với một nam nhân, đặc biệt là nhi tử của một Minh chủ võ lâm đại biểu cho cái gì, nếu để Khuyết Thủy tận tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy phản ứng của võ lâm nhân sĩ đối với loại chuyện này thế nào, đặc biệt là phụ thân cậu… Trần Mặc chợt rùng mình.
Muốn tiếp tục sao… Y muốn tự tay đem đứa trẻ này… Hủy diệt sao?
Khuyết Thủy, đáp ứng ta… Đáp ứng ta dù ra sao cũng đừng coi rẻ mạng sống của mình! Trần Mặc kéo thiếu niên vào lòng, lặng lẽ chịu đựng sự lên án đến từ chính lương tâm của bản thân.
Y không nên mềm lòng với đứa trẻ này, y không nên nảy sinh tình cảm đối với đứa trẻ này, y không nên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.