Mặt Nạ

Chương 9:




Ngày hai mươi lăm tháng tám.
Nói là dưỡng thương, nhưng đa phần thời gian hình như đều tiêu phí ở một phương diện khác, khi Khuyết Thủy cho rằng nội ngoại thương của cậu đều đã khỏi hẳn rồi, cậu liền không muốn tiếp tục nằm trên giường nữa.
Trần Mặc thực đáng ghét, chuyện gì y cũng dám làm.
Đêm hôm qua y thậm chí… Lắc lắc đầu, Khuyết Thủy nhanh chóng ném bay những kí ức xấu hổ kia khỏi đầu.
Nói tóm lại, mặt bá đạo của Trần Mặc trong chuyện phòng sự biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn! Khi y đã muốn thì căn bản không cho cậu từ chối, chờ y làm rồi mà bạn lại muốn y ngừng lại thì trừ phi Trần Mặc y đột nhiên bị liệt dương á.
Sau khi nằm trên giường bốn, năm ngày, Khuyết Thủy cuối cùng cũng biết được một mặt khác của Trần Mặc.
Không chỉ bá đạo, chuyên chế, một Trần Mặc dịu dàng và kiễn nhẫn giúp Khuyết Thủy dần khắc chế được tâm lý sợ hãi đối với chuyện phòng sự, cũng chậm rãi thích ứng với loại hành vi trái với tự nhiên này, tuy còn cách khoái cảm rất xa, nhưng những cái vuốt ve và nụ hôn của người yêu quả thực cũng khiến Khuyết Thủy cảm thấy rất thoải mái, rất ấm áp.
Nhưng đôi khi – Khuyết Thủy đau khổ nghĩ – Trần Mặc sẽ không phải bởi trước đây chưa từng phát tiết nên mới giống như hiện giờ ngày ham đêm muốn chứ?
Thừa dịp Trần Mặc ra ngoài bàn chuyện, Khuyết Thủy cũng rửa mặt chải đầu xuất môn.
Nơi cậu và Trần Mặc ở vài ngày nay chính là một tiểu lâu trong trang, cũng không biết Trần Mặc hiện giờ chuyển tới nơi nào rồi, phụ thân hẳn sẽ tìm một nơi ở thích hợp cho tân Minh chủ đi.
Ban đầu cậu còn có chút lo lắng Trần Mặc sẽ rời khỏi Viên gia trang bắt đầu lại từ đầu, nhưng may thay y vẫn lưu lại.
Rời khỏi khoảng sân nhỏ của mình, dọc đường đi luôn có tôi tớ, hộ trang hành lễ với cậu, Khuyết Thủy cũng nhất nhất gật đầu đáp lễ.
Trước tiên là dạo qua một vòng nơi ở của phụ mẫu, quả nhiên không có ai ở đây, tới cả nô bộc, nha hoàn tùy thân của phụ mẫu cũng chẳng thấy một người nào, chẳng lẽ họ đều bị phụ mẫu mang đi cả rồi? Nhưng… Vì sao những lão nô bộc từng hầu hạ phụ thân lại không thấy một ai? Khuyết Thủy càng đi càng hồ đồ, vẫn là trang viên ban đầu, bài trí so với lúc trước không hề thay đổi, số nô bộc và hộ trang cũng không tăng thêm hay giảm bớt, mọi người vẫn giống như trước đây làm chuyện cần làm.
Đi tới bên ngoài phòng nghị sự phụ thân dùng để tiếp đón đồng đạo Võ lâm minh, Khuyết Thủy bị hai hộ trang kính cẩn ngăn lại, nói Minh chủ hiện đang cùng vài vị đại sư phụ trong trang nghị sự, không muốn bất kì người nào quấy rầy.
Khuyết Thủy không tức giận, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bị ngăn bên ngoài phòng nghị sự, trước đây khi phụ thân bàn chuyện ở đây cậu đều không thể nào tới gần.
“Vậy ta ở đây đợi huynh ấy là được.”
Khuyết Thủy vừa cong mắt cười nói, vừa ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân bên ngoài sảnh.
Hai hộ trang kia thấy Viên thiếu gia ngồi xuống liền vội vã phân ra một người bưng trà dâng lên cho cậu. Sau đó lại sợ cậu bị ánh nắng gay gắt cuối thu làm cho nóng bức nên đặc biệt đưa tới cho cậu một chiếc quạt lá cọ.
Sao lại không biết xấu hổ bắt người ta quạt cho mình chứ, Khuyết Thủy nhận lấy chiếc quạt lá cọ vừa uống trà mát vừa chậm rãi phe phẩy, tâm nghĩ đúng là không đâu thoải mái như ở nhà.
Về nhà rồi liền không còn ai chỉ trỏ sau lưng cậu, cũng không còn những lời đồn khó nghe nữa.
Những hộ trang mới này tuy cậu không hề quen biết họ, nhưng người nào người nấy đều thân thiết, đối đãi với cậu đều giống như bình thường.
Không biết có phải bởi cậu nhầm lẫn hay không, Khuyết Thủy cảm thấy thái độ những hộ trang này đối với cậu không chỉ là kính cẩn, trong đó thậm chí còn hàm chứa một chút lấy lòng thật cẩn thận.
Vào lúc Khuyết Thủy còn đang vẩn vơ suy nghĩ, cánh cửa của phòng nghị sự hé mở, có vài người nối đuôi nhau bước ra.
Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn lại phát hiện trong đó không có một ai cậu quen biết.
Những người này thấy cậu ngồi ở trong viện, lập tức bước tới trước mặt cậu thi lễ tự giới thiệu, giống như bọn họ đã sớm biết cậu là ai vậy.
Khuyết Thủy vội vã đứng dậy đáp lễ từng người một.
Tới khi những đại sư phụ này rời đi, Trần Mặc mới từ trong sảnh bước ra.
“Sao đệ lại giữa trời trưa nắng gắt chạy tới đây? Nội thương đã ổn chưa?” Trần Mặc vươn tay thực tự nhiên đặt trên vai của cậu.
“Sớm đã khỏi rồi, tối hôm trước huynh giúp đệ thôi công, nội thương của đệ đã đỡ nhiều rồi. Đúng rồi, Trần Mặc, đệ vừa rồi nhìn trong trang tựa hồ đã thay đổi rất nhiều người mới, những đại sư phụ này đệ đều chưa từng gặp qua, huynh tìm thấy họ ở chỗ nào vậy?” Khuyết Thủy hiếu kì, tâm nghĩ Trần Mặc vừa mới ngồi lên ngôi vị Minh chủ sao có thể tìm nhiều người trợ giúp mới như vậy.
Thì ra là những người đó à? Trần Mặc khàn khàn cười.
“Còn không phải là do phụ thân đệ và các vị tiền bối tiến cử cho ta sao! Ta vốn cho rằng những người trong trang trước đây là được, nhưng phụ thân đệ lại nói vua triều nào thần triều nấy, kiên quyết thỉnh những người cũ rời đi.”
“Ừm… Khuyết Thủy, vừa lúc ta muốn thương lượng với đệ chuyện này, mấy vị đại sư phụ kia đề nghị ta nên phòng họa hơn chữa cháy, muốn thay đổi một vài công tác phòng hộ trong trang, ngoài ra ta cũng muốn thay đổi cách bố trí Viên gia trang một chút, đệ… Không ngại chứ?”
“Đệ đương nhiên không ngại, huynh muốn thay đổi như thế nào liền thay đổi như thế đi, đây vốn chính là trang viên của huynh mà.”
“Khuyết Thủy, chỉ cần đệ đồng ý, nơi đây sẽ vĩnh viễn là nhà của đệ.”
Nhà của mình sao… Khuyết Thủy cúi đầu.
Nơi này rõ ràng là nhà của mình, nay lại biến thành không phải nhà của mình.
Trần Mặc, đệ thực sự có thể coi nơi này là nhà của đệ sao?
***
Ngày hai mươi bảy tháng tám, trời quang đãng.
Khuyết Thủy đi câu cá từ hậu sơn trở về vừa lúc nhìn thấy tấm bảng đề ba chữ “Viên gia trang” mà phụ thân tự mình đề bút bị gỡ xuống, thay bằng tấm bảng đề ba chữ “Vô Úy trang” mang theo khẩu khí tự đại quen thuộc.
Vô Úy trang, là mang ý nghĩa không kiêng kị sợ hãi bất kì thứ gì sao? Tên trang viên cũng đổi rồi, xem ra phụ thân thực sự đã giao Viên gia trang cho Trần Mặc.
Vậy thì phụ thân lưu cậu lại có ý nghĩa gì? Hiện tại cậu ở trong Vô Úy trang là mang thân phận gì? Khuyết Thủy mê man, nhưng trong tâm vẫn thầm cảm kích Trần Mặc không hề dùng họ để đặt tên cho trang viên này, y là bởi sợ cậu khó xử ư? Gãi gãi đầu, Khuyết Thủy khẽ cười khổ.
Khuyết Thủy vẫn luôn chần chừ không muốn hỏi Trần Mặc, trừ địa khế, phòng khế của Viên gia trang, phụ thân có phải đã đem tất cả tài sản của ông, kể cả ruộng đất giao lại hết cho y?… Hiện tại cậu phải chăng đã trở thành một kẻ không tiền, không nhà ở? Thế thì thân phận của cậu ở Vô Úy trang cũng thực quá khó xử.
Nếu để người ngoài biết quan hệ thực sự giữa cậu và Trần Mặc, cậu… Phải chăng sẽ bị đuổi khỏi trang viên cậu vẫn sinh sống từ nhỏ tới lớn? Mà Trần Mặc, Trần Mặc hẳn sẽ không để cậu rơi vào tình cảnh đó đâu nhỉ?
Nhìn thấy cậu về, Trần Mặc mỉm cười ra đón.
Y không hề giải thích về tấm biển này, cũng không hề nhiều lời, chỉ cười mùi cá trên người cậu, sai hạ nhân tiếp lấy giỏ cá.
Những ngày sau đó tựa hồ cứ như thế yên ả trôi qua.
Ban ngày Khuyết Thủy luyện công, đọc sách, khi không có chuyện gì thì tới rừng quả ở hậu sơn giúp những gia nhân trong trang hái quả.
Trần Mặc dường như cũng có ý giao rừng quả này cho cậu, sau khi quay về được một tháng, y mua lại một ngọn núi nhỏ khác vốn có đỉnh núi nối liền với rừng quả để Khuyết Thủy khai sơn trồng các loại cây ăn quả.
Buổi tối, Trần Mặc tuy không phải đêm nào cũng ở lại chỗ của cậu, nhưng trong mười ngày thì cũng phải có đến năm ngày.
Ban ngày đa phần đều có thể gặp mặt, nếu không có việc quan trọng, Trần Mặc một ngày ba bữa cũng nhất định sẽ ăn cùng Khuyết Thủy.
Tuy thời gian quay về còn chưa tới hai tháng, nhưng những chuyện giang hồ, chuyện võ lâm giống như đã trở thành một giấc mộng trong quá khứ.
Giấc mộng đó tuy chẳng quá tuyệt vời, nhưng những ngọt ngào và an tĩnh sau khi tỉnh mộng lại bù đắp hết thảy.
Không còn phụ thân ngày ngày đốc thúc, Khuyết Thủy trải qua cuộc sống bản thân vẫn luôn mong muốn, bình đạm lại hạnh phúc.
Nuối tiếc duy nhất của cậu chính là không thể tận tai nghe được lời tha thứ của phụ thân.
Còn cả mẫu thân, thực sự đã rất lâu rồi cậu không được thấy bà.
Ngày mười lăm tháng mười, ban đêm.
Trong phòng ngủ của Khuyết Thủy.
Màn trướng được buông xuống, trong trướng có hai thân thể cường tráng, xích lõa đang triền quấn không rời.
Nam nhân nằm ở ngoài tựa hồ còn chưa thỏa mãn với việc triền quấn như thế, xoay người ngồi dậy.
Khuyết Thủy nằm ở trong thử nhìn y, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Người kia nâng nửa người dưới của cậu lên.
Chẳng có ý định dùng tới đồ bôi trơn, y cứ như vậy dùng chính đầu lưỡi của mình thay thế, ôm lấy eo của Khuyết Thủy nâng cậu cao lên, khiến cậu chỉ có thể dùng đầu vai để chống đỡ, uốn cong nửa người dưới của cậu, tách mở hai chân của cậu, khiến hai chân của cậu bán treo trong không trung, sau đó y liền chôn mặt vào cặp mông gầy của cậu tỉ mỉ khuấy đảo.
Khuyết Thủy vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, kiềm chế không được liều mạng giãy giụa.
Thân thể bị đặt thành một tư thế kì quái khiến Khuyết Thủy chỉ muốn độn thổ chốn đi, huống chi là như thế, như thế… “Trần Mặc!”
Trần Mặc căn bản không để ý đến cậu.
“Trần Mặc đừng như vậy! Đệ không thích!” Khuyết Thủy muốn xoay người lại bởi vì eo bị người kia ôm chặt trong ngực, một tay người đó còn ở phía trước nắm lấy cậu bé của cậu, khiến cậu giãy nửa ngày cũng chẳng thể giãy ra nổi.
Trần Mặc dùng đầu lưỡi khai mở, từng chút từng chút đưa nước bọt tiến vào, theo chất lỏng trơn nhuận ẩm ướt này, ngón giữa thon dài chậm rãi chòng ghẹo đi vào.
Vuốt ve tiểu phúc của Khuyết Thủy, lại tách mở hai chân của cậu, hôn lên mặt trong đùi của cậu, Trần Mặc cười nói: “Đệ xấu hổ cái gì, phu thê bình thường đều là như vậy. Đây gọi là tình thú, ta chuẩn bị cho đệ như thế thì một chút nữa đệ mới không đau. Bây giờ đệ đã xấu hổ tới hận không thể chui xuống đất chốn như vậy, một lát nữa đệ còn không phải muốn liều mạng với ta?”
Một lát nữa? Còn có một lát nữa? Nghĩ tới những việc ác ma kia đã từng làm với cậu, cơ thể của Khuyết Thủy khẽ cứng lại.
Dường như cảm nhận được điều này, giọng nói dịu dàng của Trần Mặc vỗ về cậu, “Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương đệ. Đem chính đệ giao cho ta, toàn bộ đều giao cho ta, cái gì cũng không cần nghĩ tới, hửm?”
“Được! Huynh, huynh làm! Hiện tại huynh muốn đối với đệ như thế nào, tương lai đệ sẽ đối với huynh như thế!” Giọng nói của Khuyết Thủy mang theo oán giận, thân thể cũng không ngừng giãy giụa.
Trần Mặc mỉm cười, tên nhóc này, “Vậy ta có thể làm đệ rồi.” Nam nhân xấu xa cười cố ý dò hỏi.
“Huynh… Huynh cái gì cũng đều thử nghiệm trên người của đệ!” Khuyết Thủy tức giận cắn răng.
Không nghĩ tới cái người bình thường luôn quan tâm săn sóc cậu như Trần Mặc nhưng ở trên giường lại hết lần này đến lần khác đều xấu xa như vậy!
Trần Mặc cười mà không nói. Không sai, ưu điểm của Trần Mặc y chính là sự việc càng có tính khiêu chiến thì càng phải có động lực để làm! Hơn nữa đừng thấy y kinh nghiệm về phương diện này tuy không nhiều, nhưng bình thường y vẫn ở nơi của người nào đó xem nhiều á.
Như lúc này người yêu ở ngay trước mắt, đương nhiên không thể trách y cái gì cũng muốn nếm thử, thưởng thức một lần nha.
Chẳng qua y không như một người nào đó, chỉ biết làm bừa, không biết chăm sóc.
Y tin, Khuyết Thủy của y một lát nữa thôi cũng sẽ cùng y chìm đắm trong thiên đường tình ái.
Nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi, nam nhân cúi đầu chậm rãi từng chút một tiến vào nơi ấy.
Khuyết Thủy thở dài một tiếng, bản thân cậu tuy không thích, nhưng người yêu cậu thích mà.
Cậu lại chẳng thể từ chối Trần Mặc nên chỉ đành tùy theo y thôi.
Dù sao bất kể là như thế nào, Khuyết Thủy tin Trần Mặc tuyệt đối sẽ không tổn thương cậu…
Ngày mười sáu tháng mười. Trời âm u.
Trung tuần tháng mười, trời đã rất lạnh, Khuyết Thủy đã thay áo kép nghe được tiếng trống canh từ xa vọng tới, đoán rằng Trần Mặc tối nay hẳn sẽ không tới, Trần Mặc vừa mới lên làm Minh chủ tựa hồ rất bận rộn, người tới bái kiến y cũng rất nhiều.
Cũng không biết có phải là Trần Mặc sắp xếp hay không, những người này cậu đều chưa từng gặp gỡ một ai, chẳng qua như vậy cũng rất tốt.
Khuyết Thủy vừa khép cửa sổ lại.
“Cốc, cốc.”
“Ai?” Hẳn không phải là Trần Mặc.
“Ta.”
Ngoài cửa sổ truyền tới giọng nói khàn khàn quen thuộc.
“Trần Mặc? Đệ còn cho rằng huynh hôm nay sẽ không tới.”
Khuyết Thủy cảm thấy kì lạ, bước qua mở cửa.
Ngoài cửa, Trần Mặc đưa lưng về phía ánh trăng nhe răng mỉm cười với cậu.
“Nhớ đệ, cho nên mới tới.”
“Khụ! Huynh vào hay không vào nào!”
“Ha ha!” Trần Mặc cười lớn, một phát ôm lấy cổ Khuyết Thủy mạnh mẽ kéo cậu qua.
Khuyết Thủy bị y kéo tới phát đau, càu nhàu hai câu kéo người vào phòng trở tay đóng cửa lại.
“Muốn ta không?” Tiếng cười trêu trọc vang lên bên tai Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy không quá thích ứng đối với tán tỉnh của Trần Mặc, xấu hổ tránh sang bên cạnh.
Còn chưa tránh khỏi, eo đã bị một cánh tay cường tráng hữu lực giữ chặt.
“Muốn ta không?” Trần Mặc vừa hỏi, một cánh tay cũng trượt xuống dưới.
Cánh tay dừng lại trên mông Khuyết Thủy, bao ở cánh mông bên phải nhẹ nhàng xoa nắn.
“Trần Mặc!” Mặt của Khuyết Thủy thoáng cái đỏ bừng, ngơ ngác chẳng biết nên phản kháng thế nào.
Nếu đổi lại là người khác có khi sẽ một phát đánh bay cái tay háo sắc kia ra, nhưng Khuyết Thủy cho rằng cậu đã tiếp nhận Trần Mặc rồi, Trần Mặc muốn làm chuyện này với cậu mà cậu còn tiếp tục cự tuyệt chẳng phải là đang giả vờ thanh cao ư? Không phản kháng, lại không được tự nhiên, càng sẽ không dục cự hoàn nghênh, cuối cùng liền biến thành ngơ ngác.
Trần Mặc ôm cậu nào biết những cảm xúc này của cậu, thấy cậu không phản kháng thì vui mừng, hành động lại càng thêm càn rỡ.
Lúc bắt đầu gã còn nhẹ nhàng, không tới một lát sau thì lại không biết nặng nhẹ vừa nhu vừa niết.
“Ta hỏi đệ muốn ta không, đệ còn chưa trả lời ta.”
Trần Mặc bế cậu đi tới bên giường.
Cúi đầu nhìn cánh tay đang cởi bỏ đai lưng của mình, Khuyết Thủy mặt đỏ bừng bừng ấp úng trả lời: “Ngày ngày đều gặp mặt có cái gì nhớ với không nhớ chứ.”
Nhìn thanh niên tuấn tú giống như cây bạch dương kiên cường đang mặt đỏ bừng bừng ở trong ngực y, nói những lời chỉ có giữa lão phu, lão thê với nhau, tâm Trần Mặc liền giống như bị chuột quào, vừa ngứa vừa vội, đập loạn tới mức khắp người gã đều chẳng thể an tĩnh! “Ta lại nhớ đệ muốn chết! Nào, để ta hôn đệ.”
Trần Mặc nôn nóng hôn lên mặt Khuyết Thủy vài cái, lại giống như còn chưa đã thèm, gã bắt đầu khẳng cắn cần cổ của cậu thật lâu.
Trần Mặc một bên khẳng cắn, một bên dùng lực kéo y phục trên người của Khuyết Thủy.
“Để ta chạm vào đệ, ưm…” Mắt thấy quần áo của bản thân từng kiện, từng kiện không ngừng giảm bớt, vật cứng rắn của người kia đâm vào dưới đùi mình, cũng rõ ràng thấy được đến cả ngoại y rộng rãi cũng chẳng thể ngăn trở được nó.
“Huynh hôm nay làm sao vậy? Sao lại, sao lại… Gấp như thế!” Chẳng phải là tối hôm qua mới… Chiếc quần thiếu mất dây lưng tụt xuống quấn vào chân, y phục phía trên của Khuyết Thủy cũng toàn bộ bị kéo xuống khoác ở trên vai.
Hai người kẻ tiến người lùi khiến Khuyết Thủy cứ thế ngã ngồi xuống giường.
Xuôi theo tư thế này, người kia liền áp lên phía trên cậu.
Cũng chẳng quản nửa người dưới của Khuyết Thủy còn chưa ở trên giường, y đã tách mở hai cánh đùi khỏe mạnh thẳng tắp của cậu,  nửa người trên đè nặng lên cậu, giải khai dây lưng của bản thân, lấy ra thứ đã bừng bừng sức sống nọ cứ thế chôn vào trong thân thể của cậu!
“Trần Mặc!” Khuyết Thủy nóng nảy!
Ngoại trừ lần đầu tiên, Trần Mặc chưa bao giờ vội vã thô bạo với cậu.
Khuyết Thủy không quá hứng thú với chuyện phòng sự vỗn đã rất bài xích loại chuyện này, nếu không phải là Trần Mặc muốn, cậu chỉ hy vọng có thể cùng Trần Mặc duy trì cuộc sống giống như huynh đệ.
Mà Trần Mặc bạo ngược hiện tại càng khiến cậu nhớ lại những hồi ức không tốt trước kia, thân thể tự nhiên cũng trở nên cứng ngắc căng thẳng.
Thấy Khuyết Thủy nổi giận, thân thể cũng không còn ngoan ngoãn mặc y bài bố, giãy giụa muốn đẩy y ra, trán của Trần Mặc nổi lên gân xanh, gã giống như đang gắng sức nhẫn nại gì đó, há miệng thở hổn hển, trừng mắt nhìn người đang không ngừng giãy giụa thật lâu, sau đó hạ giọng.
“Được được, đệ đừng tức giận, ta từ từ tới là được.”
Thấy động tác của Trần Mặc đã trở nên nhẹ nhàng, giãy giụa của Khuyết Thủy mới chậm rãi yếu đi.
“Huynh hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại như vậy, như vậy…” Những từ ngữ khinh bạc kia, Khuyết Thủy còn chưa thể không biết xấu hổ nói ra.
“Không, ta đây chẳng phải là bị đệ mê hoặc sao! Đệ xem dáng vẻ hiện tại này của đệ, nửa che nửa không. Đệ xem hai chân này của đệ, thẳng như vậy, hữu lực như vậy! Đệ lại thử nhìn xem cái mông này của đệ, vừa nhỏ vừa vểnh, lại căng đến xuất hiện hai lúm! Ta vừa nghĩ tới tư vị tiêu hồn ở bên trong này… Đệ không biết đoạn thời gian này ta nhẫn nại cực khổ nhiều thế nào đâu.”
Một câu nói cuối cùng của Trần Mặc giống như chỉ khẽ than, mơ hồ khó có thể nghe rõ.
“Nói hươu nói vượn huynh…” Trần Mặc mở rộng hai tay ôm lấy cậu, môi của y dán lên môi cậu, ngăn đi những lời cậu muốn nói tiếp theo.
“Mở miệng ra.”
Khuyết Thủy không quá biết cách phản kháng Trần Mặc theo lời y mở miệng.
“Ngoan…” Giữa cảm xúc xấu hổ và cấp bách hiện lên một tia cảm giác dị thường… Toàn bộ quần áo đều rời khỏi cơ thể, thân mình bị đặt lên trên giường.
Khuyết Thủy đã quen với việc nhắm mắt lại, đem chính mình giao cho Trần Mặc, điều gì cũng không quản, điều gì cũng không nghĩ thì sẽ không xấu hổ như vậy, cũng sẽ không nan kham như vậy.
Nam nhân phất tay thổi tắt ngọn nến trên bàn, nhanh chóng thoát đi quần áo của chính mình, bò lên giường vươn tay hạ màn.
…Khuyết Thủy cắn răng, cảm giác Trần Mặc từng chút từng chút tiến vào cơ thể của cậu.
Đêm nay, cậu chẳng hề có thời gian cho bản thân thích ứng.
Bởi vì là Trần Mặc, mới có thể khiến bản thân cắn răng ép buộc chính mình cố gắng tiếp nhận loại hành vi gần như nhục nhã này.
Cậu không phải là tượng cô, cậu chỉ là bởi vì Trần Mặc muốn cậu, nên cậu mới thử tiếp nhận y…
Tới khi nam nhân bắt đầu luật động, cơ thể của Khuyết Thủy đột nhiên căng cứng.
Ngày mười bảy tháng mười, trời u ám.
Ngày thứ hai khi Khuyết Thủy tỉnh lại Trần Mặc đã không còn ở đây nữa.
Cảm giác dính nhớp trên thân mình khiến Khuyết Thủy ngẩn người trên giường một hồi lâu. Lần đầu tiên Trần Mặc không giúp cậu lau sạch cơ thể đã rời đi…
Khi Trần Mặc gõ cửa tiến vào liền nhìn thấy Khuyết Thủy đang ngây người ngồi trên giường.
Bắp thịt cân xứng nửa thân trên lộ ra bên ngoài chăn rải đầy những dấu tích sau chuyện phòng sự, trong phòng, loại mùi vị nam tính đặc hữu sau chuyện phòng the vẫn mãi chưa tiêu tán.
Cánh tay đang cầm thau nước của Trần Mặc khẽ run lên.
“Khuyết Thủy, sao vậy?” Nam nhân cố gắng khiến cho chính mình giống như bình thường.
Khuyết Thủy mỉm cười, là một nụ cười giống như nhẹ nhõm.
“Thì ra là huynh đi lấy nước, đệ nói huynh như thế nào…”
Bưng thau nước tới trước giường đặt ở trên tủ đầu giường, Trần Mặc một bên chỉnh lại bố khăn, một bên không ngừng thầm hít sâu.
“Đệ tự mình làm.”
Trần Mặc đè cánh tay ấy xuống, đem bố khăn đã tẩm ướt lau lên gương mặt thanh niên.
“Tối qua…”
“Ừ?” Khuyết Thủy muốn đoạt lấy chiếc bố khăn kia.
“Không bị thương chứ?”
Khuyết Thủy đỏ mặt lắc lắc đầu.
“Chẳng qua…”
“Cái gì?”
“Huynh lần tới cũng không thể như vậy.”
Mười chín tuổi, là độ tuổi một nửa đã là người lớn, lại một nửa hãy còn là một đứa trẻ, ở trước mặt Trần Mặc lớn hơn chính mình bốn tuổi, đứa trẻ lớn này nhỏ giọng càu nhàu oán trách, “Tối qua huynh chưa từng khiến đệ ngủ như vậy, đệ nói loại chuyện này làm nhiều cũng không quá tốt đi? Huynh ban ngày bận rộn như vậy, buổi tối còn không nghỉ ngơi dưỡng thần cho tốt. Sáng sớm ngủ dậy còn đem người ấn trên giường…”
Trần Mặc rũ mắt, yên lặng nghe người yêu oán giận.
“Ta giúp đệ múc nước, tắm rửa sạch sẽ một chút.”
“Ưm.”
Khi Trần Mặc xoay người ra cửa, Khuyết Thủy đột nhiên hỏi một câu: “Tà Quỷ kia đã chết rồi nhỉ?”
“…Chết rồi. Ta chính tay an táng.”
Khuyết Thủy yên tâm rồi, quả nhiên là do ảo giác của chính cậu.
Thử nghĩ mà xem, làm sao có thể chứ?!
Buổi chiều lúc Khuyết Thủy ra ngoài nghe hộ trang nói với cậu, tối nay trang chủ không biết có phải là tâm tình đặc biệt tốt hay không, phàm là người tới trang muốn khiêu chiến, muốn luận bàn võ công, toàn bộ đều gặp. Chẳng những gặp mà còn vô cùng rộng lượng thỏa mãn yêu cầu của khách đến thăm!
Vậy sao? Khuyết Thủy nghe xong cũng hứng khởi có ý đi tìm Trần Mặc so đấu.
Lại nói đã rất lâu rồi cậu chưa được luận võ với Trần Mặc.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Mặc đêm đêm đều tới ngủ ở tiểu lâu của Khuyết Thủy, ngay cả ban ngày y cũng tận sức quấn lấy ở cùng Khuyết Thủy.
May mà trước đây đã quen với việc gắn bó như hình với bóng với Trần Mặc, Khuyết Thủy cũng không cảm giác có điều gì kì quái.
Ngày hai mươi ba tháng mười.
Trần Mặc vốn nói rằng Tam Mao Cung và phái Thanh Thành xảy ra mâu thuẫn, vô luận thế nào cũng muốn Trần Mặc tới hòa giải, y lại vào giữa đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trong phòng của cậu.
“Huynh không phải là đi Tam Mao Cung rồi sao?” Khuyết Thủy đang lau mái tóc dài ướt đẫm rất đỗi kinh ngạc.
“Trên đường gặp được phương trượng Thiếu Lâm Vô Tận cũng đang tới hòa giải, ta liền quay về. Đệ biết đó, ta tuy là Minh chủ võ lâm nhưng đối với những lão tiền bối này cũng cần phải kính trọng một hai phần.”
“Đó là điều đương nhiên. Trần Mặc, giúp đệ châm bếp lò lên một chút được chứ, trời lạnh rồi, đầu cũng không dễ khô.”
Trần Mặc nhíu mày, “Hạ nhân đâu? Đệ ở đây sao lại không có đến một kẻ tôi tớ.”
Khuyết Thủy liếc nhìn y, bật cười nói: “Huynh từ khi nào cũng bắt đầu mở miệng ngậm miệng đòi hạ nhân rồi? Nơi này của đệ trừ Chu bá đưa cơm ra, lại nói cuộc sống bình thường đều là do huynh chăm sóc đệ. Như thế nào, Đại Minh chủ, huynh cuối cùng cũng muốn tìm người hầu hạ đệ rồi?”
“Ta đây không phải là đang lo lắng ta không có ở nhà, người trong trang liền xem nhẹ đệ sao?” Trần Mặc theo lời bước qua châm lò, “Lò ở đâu?”
“Ở góc tưởng kia, đệ tối qua bảo quản gia đưa tới… Kì thực người trong trang đối với đệ rất tốt, tuy cha nương đều không ở đây, nhưng đệ cảm thấy so với trước đây cũng không có gì khác biệt.”
Trong lòng ấm áp, Trần Mặc so với bất kì ai khác đều luôn quan tâm cậu, nếu không có Trần Mặc, cậu quả thật không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mười mấy năm của cậu sẽ biến thành thế nào.
Trần Mặc trong lòng vui mừng, may mà bản thân khi còn bé đã từng đốt loại lò kiều này.
Loay hoay một lúc, cuối cùng cũng đem than đốt cháy hồng.
Khuyết Thủy vừa lau tóc vừa nhìn y cười, “Lão đại, đệ sao lại cảm thấy huynh từ sau khi làm Minh chủ võ lâm liền ngày trước không bằng ngày sau nhỉ?”
Trần Mặc xoay đầu trừng mắt nhìn cậu.
Khuyết Thủy ha ha cười to.
Trần Mặc tựa vào một cây hồng thân xù xì, nhìn Khuyết Thủy bận rộn trong rừng quả.
Đoản sam đối khâm, quần vải thô được xắn tới đầu gối, chiếc khăn dài buộc ngang hông vừa là đai lưng, vừa là khăn lau mồ hôi, sau thắt lưng còn treo một chiếc hồ lô đựng nước và một con dao nhỏ, mái tóc dài kết thành bím tóc dùng một chiếc dây tùy tiện buộc trên đỉnh đầu, khuôn mặt anh tuấn bởi vì lao động mà đỏ bừng rịn mồ hôi.
Người này thực sự chẳng hề giống thiếu gia của một đại trang viên, lại càng chẳng hề giống nhi tử của một tiền Minh chủ võ lâm không phải sao? Cậu hiện tại so với cậu một năm trước thực khác biệt.
Hình dáng đó, khí chất đó đều trở nên giống với một nam nhân thành thục.
Trút bỏ nét mềm mại của thiếu niên, thay thế bằng những đường cong rắn chắc của thanh niên, khuôn mặt có thể coi là anh tuấn kia trở nên càng có khí chất nam nhân.
Động tác nâng tay lau mồ hôi nhìn qua càng khiến cậu có thêm tư vị nam nhân.
Vô luận là nhìn như thế nào, dù là kẻ mù cũng sẽ không nói cậu là nữ nhân.
Nói đến cũng thực buồn cười, một kẻ cuồng vọng chẳng hề cố kị điều gì như gã trước khi có cậu thì chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ ôm một nam nhân.
Nam nhân và nam nhân, vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy ghê tởm! Nhưng bởi vì yêu cầu luyện công, gã miễn cưỡng bản thân ôm cậu, sau đó… Chẳng thể thay đổi được nữa! Về sau gã cũng từng thử ôm người khác, nhưng đều là những thiếu niên mỹ mạo âm nhu giống như nữ hài.
Gã cũng từng tìm những thanh niên tương tự như cậu, nhưng còn chưa chạm vào đối phương gã đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi! Hiện tại nghĩ lại, gã ôm những thiếu niên đó tựa hồ cũng không giống với việc ôm nữ nhân.
Từ khi có sự giúp đỡ của Cửu Dương, âm dương điều hòa luyện thành Âm Tuyệt Công, thời gian gã nhớ tới cậu cũng ngày một nhiều, ngày một dài.
Mỗi lần nhìn thấy cậu, gã liền giống như bị cậu thu hút vậy.
Nói gã không hối hận vì trước đây đã đối xử với cậu như thế thì vì cớ gì khi gã nhìn thấy những vết thương trên ngực của cậu, gã lại cảm thấy đau lòng? Bản thân khi đó thực đúng là điên cuồng!
Tuy rằng hiện tại cũng vậy, nhưng gã sẽ không làm ra những chuyện làm tổn thương cậu nữa, chí ít gã đã có thể khống chế cảm xúc của chính mình.
“Trần Mặc?” Thanh niên nhìn thấy gã, dẫm trên trạc cây ăn quả cười vẫy tay với gã.
Trần Mặc nâng tay lên, cũng vẫy tay với cậu, khóe môi nhịn không được toát lên ý cười.
Gã còn nhớ rõ, khi bọn gã đều còn rất nhỏ, rất nhỏ, tựa hồ cũng đã từng làm loại hành vi ấu trĩ như vậy.
“Huynh sao lại có thời gian chạy tới đây? Việc của Đại Minh chủ đều đã làm xong hết rồi?”
“Ừ.”
Trần Mặc đi tới phía dưới gốc cây hồng kia.
“Cho huynh.”
Khuyết Thủy từ trên cây ném một quả hồng vàng óng xuống.
Gã đón lấy, ngẩng đầu cười nhìn người ngồi trên trạc cây.
“Giúp ta bóc vỏ.”
Trần Mặc vừa nói, vừa vứt quả hồng trở lại.
Khuyết Thủy hì hì cười tiếp được quả hồng ném trở lại, giả làm mặt quỷ.
“Đường đường là Trần đại hiệp, võ công cái thế, sao ngay cả vỏ một quả hồng cũng không đối phó được!”
Nam nhân híp mắt, trong mắt đều là tiếu ý không thèm che giấu, “Tiểu Khuyết Thủy, đệ ngứa da hả!”
“Ha ha ha!” Thanh niên ngồi trên trạc cây ha ha cười lớn, rút dao nhỏ ở bên eo ra gọt vỏ quả hồng.
“Thông thường ăn hồng đều là tháng tám và tháng chín, nhưng đây đều là những trái hồng cuối mùa, hiện tại thật đúng là thời điểm tốt nhất để ăn, chờ những trái hồng này đưa lên chợ, nếu muốn ăn liền phải chờ tới năm sau rồi. Huynh nếm xem, có ngọt hay không?” Tiếp lấy trái hồng đã được gọt vỏ từ trên cây truyền xuống, Trần Mặc vẫy tay với người trên cây.
“Xuống đây.”
Khuyết Thủy ứng thanh, từ trên cây nhảy xuống.
Hai người sóng vai ngồi dưới tán cây.
Hé miệng, cắn một miếng hồng giòn, ừm, thực ngọt.
“Ăn ngon chứ?” Khuyết Thủy cười tới mức mắt cũng cong lại.
Trần Mặc ôm chầm lấy Khuyết Thủy, chậm rãi đặt đầu cậu lên trên vai của gã, vừa nhai hồng ngọt, vừa hưởng thụ cảm giác ánh mặt trời chan hòa chiếu lên thân thể.
Thì ra đây chính là Trần Mặc ở cùng với Khuyết Thủy và Khuyết Thủy ở cùng với Trần Mặc.
Bình đạm lại hạnh phúc khiến người ta chua xót.
Lòng đố kị chính là thanh gươm sắc bén nhất đang cứa vào trái tim lạnh lẽo cứng rắn của nam nhân.
Xoay đầu, nhìn dáng vẻ thoải mái híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời của người kia, Trần Mặc nhịn không được vươn tay chạm vào hai má của cậu.
Thứ gã nhận được là một nụ cười, không phải là vẻ chán ghét, không phải là vẻ sợ hãi, càng không phải là sự cự tuyệt.
“Cho đệ một miếng.”
Khuyết Thủy cũng mở mồm, giống như một chú chim non há miệng đòi ăn.
Mê mẩn, Trần Mặc vô tri vô giác đưa quả hồng trong tay lên cắn một nửa, nhìn cánh tay Khuyết Thủy đang cầm lấy tay gã, cắn một miếng thật to lên quả hồng gã đang cắn dở.
“Crốp crốp, ừm! Thật ngọt! Huynh nói đệ dựng một giàn nho trồng trong viện của đệ như thế nào?”
“…Được.”
“Oa! Trần Mặc, sao huynh lại cắn đệ! Xem chiêu đây! Ha ha!” Trái hồng trong tay bị bắn ra, hai đại nam nhân giống hai đứa trẻ chạy đuổi nhau, vui đùa ầm ĩ dưới gốc cây hồng.
Muốn bắt lấy cậu, muốn có được cậu, không muốn để bất kì người nào nhìn thấy cậu! Viên Khuyết Thủy, tất cả của ngươi đều sẽ là của ta! Gã không chỉ muốn thân thể của cậu, gã còn muốn tâm của cậu! Ý niệm điên cuồng tới cực điểm trong nháy mắt nảy sinh trong đầu…
Những cành cây đung đưa trong gió, chiếc lá vàng khẽ lướt qua mặt cậu.
Hằng hà sa những chiếc lá rụng theo gió cuốn bay, vấn vít đuổi theo phía sau cậu.
Khuyết Thủy hai tay chống nạnh, đứng dưới cây hồng, đối với nam nhân cố tình làm ra khuôn mặt hung ác kia cười đến thiên chân vô tà.
Không giống, thực sự không giống! Khuyết Thủy cười lắc đầu, thầm nghĩ bản thân khẳng định chưa đủ hiểu rõ Trần Mặc như chính mình luôn nghĩ. Bằng không vì sao có đôi lúc cậu lại có cảm giác xa lạ? Cũng không hẳn là xa lạ, nói thế nào nhỉ, chính là giống như… Trần Mặc khi còn thiếu niên đã biến mất trong trí nhớ của cậu đột nhiên xuất hiện, đồng thời lại trộn lẫn với một chút của Trần Mặc hiện tại, trừ điểm đó ra, tựa hồ còn có bóng dáng của người khác cũng hòa vào trong đó, mà người này… Nếu nói cảm giác có thể sẽ xuất hiện lỗi sai, vậy sự thực thì sao? Trần Mặc hiện tại buổi tối sẽ luôn thổi tắt đèn, nhưng trước đây y chưa bao giờ từng tắt đèn, nói thích nhìn dáng vẻ xấu hổ đến muốn độn thổ của cậu.
Kì thực cậu dù là ban đêm cũng có thể nhìn rõ mọi vật, chỉ là mỗi lần đều bởi vì xấu hổ mà luôn nhắm mắt lại.
Trần Mặc rõ ràng biết được điểm này, vậy vì sao y vẫn muốn thổi tắt đèn chứ? Chẳng lẽ y đã không còn muốn tiếp tục nhìn thân thể cũng là thân thể nam tính giống như y? Còn cả âu yếm của y, nụ hôn, thậm chí tới cả hình dáng nơi đó… Rõ ràng đều giống nhau như đúc, giọng nói giống nhau, hình thể, chiều cao giống nhau, nhưng ngay cả bàn tay của y vuốt ve trên người cậu cũng khiến cậu cảm giác hoàn toàn bất đồng với mọi ngày.
Mấy ngày trước tình huống giống như thế này cũng xuất hiện một lần, nhưng Trần Mặc ngày hôm sau liền khôi phục lại giống như bình thường.
Hơn nữa Trần Mặc bình thường hiển nhiên nhớ rõ những việc bản thân đã làm đêm hôm trước, cũng phủ định những suy đoán của cậu.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào cảm giác của con người thực sự sẽ xuất hiện sai biệt rõ ràng như vậy? Đây đều là do ảo giác của cậu.
Nhất định là vậy! Khuyết Thủy tuy trong lòng không ngừng nói với chính mình như thế, nhưng… Cậu vẫn rất hoang mang.
Bởi vì không cách nào bình hòa tâm tính của chính mình, nên việc tiếp nhận Trần Mặc hiện tại cũng trở thành một việc khó khăn.
Khuyết Thủy bắt đầu cố gắng tránh né Trần Mặc.
Chỉ một ngày đã khiến Trần Mặc phát cuồng.
Ngày hai mươi sáu tháng mười, buổi tối.
Gió tối đó thực lớn.
Nhưng tiểu lâu lại rất ấm áp, thậm chí ấm nóng.
Nếu người kia không xông vào như vậy.
“Ta tìm đệ suốt một ngày trời mà không tìm thấy đệ! Sao đệ lại tránh né ta! Ta nói, đệ có phải là cố ý tránh né ta không! Còn cả tối hôm qua, tối hôm qua đệ ở đâu?” Nam nhân xông vào trong tiểu lâu của cậu lớn tiếng chất vấn.
Khuyết Thủy cảm giác có chút không thật.
Loại giọng điệu này…
“Đệ không có cố ý tránh né huynh, đệ chỉ là có chút chuyện nghĩ không ra, muốn một mình yên tĩnh một chút. Trần Mặc, huynh có muốn uống nước không?”
“Không uống!” Một chưởng hất văng chén trà đi, hai mắt của Trần Mặc đỏ ngầu.
“Đệ có chuyện gì nghĩ không ra? Đệ nói!” Hôm qua vẫn còn tốt, vì sao hôm nay lại không để ý đến ta, đệ không phải nói hôm nay muốn cùng ta đi chợ mua hạt giống sao?
“Khụ, huynh ngồi xuống trước đã. Huynh như vậy, đệ cũng không biết nên cùng huynh nói như thế nào.”
Khuyết Thủy lùi về phía sau một bước.
Chỉ một bước này, tựa hồ càng chọc giận thêm nơi nào đó trong đầu Trần Mặc, tiếng rống giận vang lên trong lâu.
“Đệ sợ ta?! Đệ sợ ta cái gì! Ta đối với đệ như thế nào? Đệ muốn trốn tránh ta như vậy! Ta có chỗ nào đối xử không tốt với đệ, đệ nói đi!”
Khuyết Thủy có chút luống cuống, Trần Mặc xa lạ như vậy khiến cậu không biết nên làm thế nào mới phải.
“Trần Mặc, huynh bình tĩnh một chút. Huynh như vậy khiến đệ rất hoang mang…”
“Hoang mang?”
Khuyết Thủy thành thực gật đầu, “Đệ cảm giác mấy ngày nay huynh có chút không giống bình thường, đặc biệt là khi tức giận như vậy.”
Trong kí ức của cậu, Trần Mặc lúc tức giận luôn trầm lặng, sẽ không to tiếng với cậu, cũng sẽ không chất vấn cậu vì sao.
Y sẽ chỉ dùng phương thức đặc biệt của y biểu đạt với Khuyết Thủy, so với trêu trọc vui đùa, so với trực tiếp cho cậu một quyền, so với trong ba bữa cơm của cậu cho thêm những thứ cậu không thích ăn vào. Điều khiến Khuyết Thủy có ấn tượng sâu sắc nhất chính là một lần Trần Mặc tức giận, Trần Mặc không hề trực tiếp dùng hành động biểu đạt lửa giận của y.
Một lời nói khiến Trần Mặc đột nhiên bình tĩnh trở lại.
“Ha ha, đệ xem ta này, chẳng qua chỉ mới một ngày không tìm thấy đệ mà đã gấp đến như vậy. Khuyết Thủy à, xem ra ta đúng là không rời khỏi đệ được!”
Trần Mặc đột nhiên thay đổi khiến Khuyết Thủy càng không thể thích ứng.
Trần Mặc từ lúc nào bắt đầu trở nên hỉ nộ vô thường như vậy? Loại thái độ này ngược lại càng giống với một người… Người kia rõ ràng đã chết gần ba tháng rồi, hơn nữa còn chết trước mặt quần hùng thiên hạ! Ngờ vực trong phút chốc nảy sinh liền chẳng cách nào xua tan.
Từng chỗ từng chỗ, từng điểm từng điểm, mỗi nơi thoạt nhìn đều đáng nghi như thế, thậm chí tới cả từng động tác, từng câu nói của Trần Mặc, đều lộ vẻ không thích hợp.
Ngươi là ai? Câu hỏi này thiếu chút nữa đã bật ra khỏi miệng của Khuyết Thủy.
“Xin lỗi, khoảng thời gian này chuyện của Võ lâm minh hơi nhiều một chút.”
Trần Mặc tựa hồ đang cố gắng giải thích với cậu.
Chuyện của Võ lâm minh nhiều? Việc đã nhiều, vậy vì sao đệ đi đến đâu huynh liền theo tới đó, vài ngày nay càng không rời đệ một khắc? Nghĩ tới đây, Khuyết Thủy càng cảm thấy hồ đồ.
Nếu thực sự như hoài nghi của cậu, người kia sao lại sống chết quấn chặt lấy cậu? Hơn nữa tuy hoài nghi là vậy, nhưng cậu cũng thừa nhận, mấy ngày nay cậu và Trần Mặc giống như đã quay trở lại khoảng thời gian khi cậu còn niên thiếu, vui vẻ mà thân thiết.
“Khuyết Thủy, ta tối nay ở lại đây được chứ?” Trần Mặc đáng thương nhìn cậu.
Đúng, là đáng thương.
Cũng không biết bản thân vì sao lại nghĩ tới từ này.
Thở dài, Khuyết Thủy mềm lòng rồi.
Có lẽ tất cả thực sự đều là ảo giác của cậu; Có lẽ Trần Mặc thực sự bởi vì ngồi trên vị trí Minh chủ võ lâm này mà trở nên nôn nóng dễ tức giận.
Không nói chỉ là bóng dáng của Trần Mặc, cho dù có chút thay đổi cũng là điều bình thường.
Trần Mặc thấy cậu mềm lòng, vội vã kéo cậu vào ngực.
Tới cả động tác và cách ôm cũng không hề giống với quá khứ.
Cơ thể của Khuyết Thủy hơi căng thẳng dựa vào khuỷu tay của nam nhân, lại vẫn kìm không được so sánh như vậy.
“Khuyết Thủy,” Trần Mặc ôm cậu tới bên giường ngồi xuống, vẻ mặt chăm chú nói: “Đệ có muốn cùng ta đi khắp thiên hạ? Ngắm núi cao, thảo nguyên, biển rộng…”
Khuyết Thủy có chút kì quái, “Được thì được, nhưng huynh chẳng phải còn bận rộn sự tình của Võ lâm minh sao? Hơn nữa lần trước đệ đã từng đề cập qua với huynh, nói chờ cuối năm nay, chờ sau khi huynh thu xếp ổn thỏa chuyện của Võ lâm minh, chúng ta sẽ đi tìm phụ mẫu của đệ, huynh còn nói sau khi tìm được phụ mẫu của đệ, huynh sẽ…”
Trần Mặc xấu hổ gãi đầu.
“Ta nói như vậy sao? Ha, vậy à, ta từng nói qua như vậy.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Trần Mặc hiện lên vẻ cực kì giận giữ.
“Nhưng ta thực sự muốn cùng đệ rời khỏi Vô Úy trang sớm một chút, để hai người chúng ta nắm tay nhau cùng ngắm thiên nhai.”
Trần Mặc kề sát bên tai Khuyết Thủy nỉ non.
Gã thực sự muốn dẫn cậu đi, hơn nữa còn là chờ không kịp nữa!
“Nắm tay cùng ngắm thiên nhai?” Khuyết Thủy bật cười, “Đệ muốn cùng huynh nắm tay cùng ngắm thiên nhai lúc nào? Huynh đã đáp ứng chờ đệ mua một ngọn núi rồi sẽ cần cù làm việc cho đệ mà! Lão đại!”
Làm việc cần cù? May sao gã là người thông minh phản ứng nhanh, lập tức hiểu được lời nói của đối phương.
“Đệ muốn mua núi ở chỗ nào?”
“Phương Nam. Phương Nam ấm áp, ngọn núi thủy thổ màu mỡ không quá lớn cũng không quá nhỏ, chúng ta sẽ xây vài gian nhà gỗ ở trên đỉnh núi, trên núi toàn bộ đều trông cây ăn quả, thuê thêm vài người dân bản xứ tâm địa tốt, đệ phụ trách trồng cây thu quả, huynh phụ trách bắt sâu và cả buôn bán. Có Đại Minh chủ võ lâm huynh làm chưởng quỹ, đệ sẽ không lo trái cây của đệ bán không được.”
Khuyết Thủy nói ra giấc mộng của mình, có điểm hài lòng cũng có điểm đắc ý dào dạt.
Trần Mặc nhìn dáng vẻ đắc ý nho nhỏ của cậu, tâm vừa tê vừa ngứa, hận không thể cứ thế áp cậu xuống hung hăng yêu thương một phen.
Khuyết Thủy cảm giác thay đổi trực tiếp của đối phương, cơ thể không được tự nhiên hơi di động một chút.
“Khuyết Thủy…” Âm hưởng thực khàn, tràn ngập vị đạo tình dục từ trong tiếng gọi truyền tới.
Khuyết Thủy nhìn gã, muốn nói gì đó, lại dưới ánh mắt sáng rực của đối phương chậm rãi nghiêng đầu.
Mặt bị kéo qua, một thứ khô khốc, nóng bỏng, mềm mại bao phủ lấy cậu…
Đêm trường đằng đẵng đáng sợ, trong tiểu lâu không ngừng vang vọng tiếng thở dốc cùng tiếng nỉ non động tình, còn có tiếng rên rỉ không biết là thống khổ hay là vui sướng.
Âu yếm vội vàng mà nóng bỏng của người kia, đầu lưỡi theo cần cổ, xương quai xanh, tới ngực quay lại thành những cái hôn, hàm răng bén nhọn quét qua nơi mềm mại của cậu…
A! Có thứ gì đã phá tan suy nghĩ của cậu, khiến thần chí của cậu trở nên tỉnh táo tới không thể tỉnh táo hơn! Loại cảm giác này… Hết thảy ngờ vực, hoài nghi không ngừng ùn ùn kéo tới! Vì sao phải lừa gạt ta? Gần như trở nên tuyệt vọng, Khuyết Thủy khàn giọng thốt ra ba chữ.
“Ngươi, là, ai?!”Quyển trung: Tranh đoạt
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.