Về đến nhà, anh đặt cô lên kệ tủ hôn lên cánh môi một cách mạnh bạo, giống như có ý muốn xâm chiếm.
Nửa chừng anh ta lại dừng lại, nói:"Tôi đi tắm trước" sau đó rời đi.
Tuyên Lộ cũng chẳng có ý kiến, cô gái vòng qua bên giường ngồi xuống, lúc này điện thoại của Ngô Hi Trạch có tin nhắn đến, vốn dĩ cô là người không thích tọc mạch vào chuyện của người khác vậy mà bây giờ lại vô cùng tò mò.
Cô khẽ cau mày nhấc điện thoại lên, thật ra thì bản thân đã bao lần nhìn anh ta mở mật mã đến thuộc cả rồi.
Chính bản thân cô cũng không biết ý nghĩa của dãy số 150397 là gì, ngày sinh của ai trong cái nhà này cũng không phải.
Tuyên Lộ không kịp nghĩ nhiều, cánh tay khẽ chạm vào ô tin nhắn của người mới gửi đến tên là "Yêu Tinh" sau đó ngay lập tức run rẩy.
"Yêu Tinh" vừa gửi qua một tờ giấy siêu âm, đứa nhỏ đã nhìn thấy rõ hình hài.
Tuyên Lộ suýt thì quên đi một việc quan trọng như thế, lần trước anh ta cùng với một cô gái vô cùng xinh đẹp đang mang thai xuất hiện, khả năng cao chính là con của anh ấy.
Anh ấy cũng từng cảnh cáo cô không được đến gần cô ta và đúng thật là cô chẳng có quyền gì để làm vậy, cô đã dùng thủ đoạn để vào nhà này và hai người vốn chẳng có tình cảm gì với nhau. Đối với cô, một cô gái tâm hướng thiện chỉ nghĩ bản thân đang cướp đi chỗ của những người xứng đáng, làm sao mà cô có thể nhẫn tâm để hai mẹ con lang thang bên ngoài mà không có một người chồng và người cha hợp pháp?
Cô vội vã nhấn vào ô đánh dấu chưa đọc sau đó để điện thoại lại chỗ cũ, nằm xuống khẽ đắp chăn lên đến tận cằm.
Lúc này cửa phòng tắm cũng mở ra, Ngô Hi Trạch mang theo hơi nước ấm vào trong phòng vén chăn ra đổ ập lên người Tuyên Lộ, nhìn thấy cô có vẻ không vui anh khẽ khựng lại:"Chuyện gì?"
Tuyên Lộ biết bản thân mình đang làm điều sai trái nhưng trong đáy lòng vẫn còn chút ích kỉ muốn giữ anh bên mình, cuối cùng cô tự nhẩm "Chỉ đêm này nữa thôi"
Nói rồi cô gái cong nhẹ khóe môi, đôi mắt híp lại mang một vẻ thanh thuần, bàn tay nhỏ khẽ động vòng qua cổ anh vươn người đặt lên đó một nụ hôn.
Ngô Hi Trạch khẽ nhếch môi đáp trả lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt, tay vòng ra sau kéo khóa váy của cô gái thẳng băng một đường, vai áo dần bị tuột đi.
Chiếc khăn tắm vốn được quấn ngang hông vì bị cọ xát mà rớt ra ngoài, anh thuận thế tiến vào, mà Tuyên Lộ cũng cố gắng cử động eo làm cho anh cảm giác thoải mái.
...
Ngô Hi Trạch ngã phịch ra bên cạnh cô, lồng ngực phập phồng nóng bỏng. Tuyên Lộ không muốn suy nghĩ nhiều mà quay lưng về phía anh, cảm giác bản thân đang vô cùng tội lỗi.
Bình thường sau cơn loạn lạc, Ngô Hi Trạch sẽ trở về sofa nằm xuống, nhưng lần này Tuyên Lộ vô cùng bất ngờ khi thấy người con trai ấy không hề rời đi mà còn vòng tay kéo cô trở lại vòm ngực của mình ôm vào lòng.
Tuyên Lộ thoáng sững người, cảm giác tim đập liên hồi, sợ anh nghe thấy nên lấy một tay đặt lên ngực trái để che dấu nó đi, rốt cuộc là do bản thân đang sợ hãi với việc mình làm hay là do anh ta quá đối cuốn hút trong thân hình này. Cô lắc cái đầu nhỏ nhắm mắt lại, cảm nhận rõ bàn tay anh ta đang dần di chuyển xuống vòng ba của cô nhẹ nhàng xoa nắn.
Bỗng dưng có chút cảm thấy con người anh ta cũng chẳng mấy tốt đẹp, cho dù cô cũng như vậy nhưng vẫn không thoát khỏi cảm thấy dơ bẩn và ghê tởm trong lòng.
Anh ta nói yêu cô gái ấy, cũng đã có con với cô gái ấy và rồi lại nằm đây với một cô gái khác.
Tuyên Lộ chợt có ý nghĩ anh ta chỉ là đang tìm mọi cách để sỉ nhục cô, chà đạp lên trinh tiết của cô để cô hối hận.