Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 5: Rưng rưng cáo biệt




"Dân nữ lĩnh chỉ tạ ơn!" Cuối cùng, Vương Mật Hành chỉ có thể lòng đầy khổ sở dập đầu tạ ơn.
Giờ khắc này, bất an trong lòng nàng lập tức chuyển thành tức giận vô cùng, cũng may cho đến giờ nàng là người luyến tiếc mệnh, cho nên dù lòng nàng nghĩ như thế nào, cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi đầu lĩnh chỉ tạ ơn.
Nhìn bóng lưng Trần Đình Kính rời đi, trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, một canh giờ ngắn ngủi, vận mệnh của nàng liền bị người khác nắm giữ, mà người khác này, hết lần này đến lần khác là nam nhân có quyền thế nhất Đại Thanh.
Ôi, ngôi cửu ngũ chí tôn, nàng lấy cái gì chống lại?
Sống hai đời, cho tới bây giờ Vương Mật Hành cũng không có sợ hãi như lúc này, cái loại sợ hãi đó từng chút từng chút lớn lên trong lòng nàng, làm cho nàng không nhịn được rùng mình. Edit by NuyHam
Kể từ khi đến triều đại này, chuyện may mắn nhất mà bản thân có được chính là thân phận bình thường của một Hán nữ, Hán nữ không cần phải tham gia tuyển tú, cũng không cần tùy vào một ý niệm mà theo một người đàn ông, nàng có thể có đủ điều kiện để sống theo ý mình.
Nhưng nàng vạn lần không ngờ rằng, có một ngày, hết thảy tất cả, đều bị một đạo thánh chỉ phá vỡ. Nàng căn bản không kịp tiêu hóa, trong nháy mắt đã trở thành nữ nhân Khang Hi.
Vương Mật Hành nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nàng không biết mình về phòng như thế nào, lần này, cuối cùng nàng đã cảm giác được cái gì là thân bất do kỷ. Nàng không thể kháng chỉ, không thể trốn đi, cũng không thể không nói tiếng nào trốn đến không gian bí ẩn. Bởi vì vô luận nàng làm cái gì, cũng đủ để bồi táng tánh mạng của cả nhà.
Cho tới bây giờ nàng không phải là một người lạnh nhạt, những người nàng quan tâm đều ở đây.
Nàng không có dũng khí ăn cả ngã về không, hơn nữa cũng biết được thiên tử giận trăm vạn thây máu chảy là như thế nào. Nếu muốn dùng tánh mạng thân nhân đổi lấy tự do cho mình, cả đời này của nàng, sợ rằng cũng không có được vui vẻ, có cái gì đeo trên lưng nặng hơn tánh mạng người thân?
Vương Mật Hành còn chưa tỉnh táo trong suy nghĩ của mình, thì phụ thân và mẫu thân đã vội vàng chạy đến.
"Mật Nhi, hoàng thượng thật sự tuyên chỉ như vậy?" Phụ thân xưa nay ổn trọng nho nhã, bộ dạng đã như thế này, đại khái cũng biết được nội dung thánh chỉ.
Trong đôi mắt Vương Mật Hành có chút mờ mịt, nàng không biết cuối cùng mình nên đi nơi nào, cổ họng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không thể thốt lên chữ nào.
Sắc mặt Vương Quốc Chính nghiêm túc, nói: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chuyện này đã thành kết cục, con cũng chỉ có thể tậm tâm hầu hạ hoàng thượng, phụ thân không cầu con vinh quang hiển hách, chỉ mong con hết sức bảo vệ chính mình, vạn lần không thể hành động theo cảm tình."
Đây là lần đầu tiên Vương Mật Hành thấy phụ thân nghiêm túc như vậy, mắt không khỏi đỏ lên, cổ họng có chút khó chịu, tất nhiên nàng biết những lời đó là có ý gì, ở trên đời này, e rằng chỉ có phụ thân là hiểu cách làm người của nàng nhất.
Mặc dù lời ông là đang khuyên mình, nhưng cũng là cảnh cáo mình, không được hành động theo cảm tình, làm mất tính mạng bản thân, bởi vì hoàng gia, cho tới bây giờ chưa bao giờ tha cho người không biết kiềm chế.
Vương Mật Hành ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt ông, vẻ mặt hết sức chăm chú: "Lời của phụ thân, nữ nhi nhất định sẽ nhớ trong lòng."
Có lẽ phụ thân đều là như thế, vô luận nội tâm giãy dụa thế nào, cũng vĩnh viễn không mất đi lý trí. Nhìn thấy bóng lưng phụ thân mình xoay đi, nàng biết rất rõ lòng ông cũng là sông cuộn biển gầm, hận không thể đem nữ nhi nàng cả đời ở bên cạnh mình.
Chỉ hận, ông không thể, bởi vì người cướp đi nữ nhi của ông, không phải ai khác, mà là đế vương cao cao tại thượng. (@Nuy: May là hoàng thượng, nếu là thiếu gia công tử khác chắc khổ con người ta rồi, hắc!)
"Mật Nhi, đừng có oán phụ thân con...." Giọng Hoàng thị có chút nghẹn ngào, nhìn nữ nhi trước mặt, hốc mắt liền đỏ lên.
"Mẫu thân, sao con lại oán phụ thân chứ?" Vương Mật Hành biết bà đang nói tới việc phụ thân không ngăn cản đề nghị của Trần Đình Kính để cho nàng bồi Khang Hi đi dạo lâm viên. Edit by NuyHam
Đồng dạng câu nói kia, ai dám quấy rầy nhã hứng hoàng thượng? Chưa nói phụ thân chỉ là tiểu quan thất phẩm, dù là quan lớn nhất phẩm, chỉ sợ ở trước mặt hoàng thượng cũng không dám nói không, trừ phi hắn không muốn đầu của mình.
Ài! Vương Mật Hành thở dài trong lòng, nếu muốn trách, chỉ trách lúc đó nàng không nên nói gì, tự cho mình có thể qua mặt nam nhân kia, nhưng lại không biết trên đời còn có một câu gọi là gừng càng già càng cay.
Huống chi, Khang Hi là ai, sáu tuổi lên ngôi, diệt trừ Ngao Bái, ba lần bình định, ngồi ở long tọa ổn định nhiều năm, am hiểu nhất chính là thuật đùa giỡn tâm cơ, bằng không, nàng cũng sẽ không tự đào hố chôn mình.
Hoàng thị nghe, nhẹ nhàng vỗ tay nữ nhi bảo bối, trong mắt mang theo sầu lo: "Mặc dù hoàng thượng uy nghiêm, nhưng cũng là một quân chủ nhân hậu, con phải vừa xem ngài là đế vương mà kính trọng, cũng phải xem ngài là phu quân của mình mà yêu, mọi việc cũng không nên quá cố chấp, đây mới là đạo vợ chồng."
0o0o0o0
Thời gian sau, Vương Mật Hành bị nhồi ép một đống giáo lý, trừ đạo vợ chồng, còn có mấy công phu giường.
Nhìn mẫu thân cố gắng trấn định nhồi nhét một bộ Đông cung đồ vào tay nàng, mặt Vương Mật Hành liền đỏ, trong lòng đang sợ hãi và bất an thì bị hành động ngoài dự đoán của mẫu thân đánh tan.
Mặc dù đã sống qua hai đời, nhưng nàng cũng chưa từng có tiếp xúc 'thân mật' với đàn ông, nhiều nhất chỉ là dắt tay nhau đi dạo, ôm nhau một cái, cho nên thấy mẫu thân đột nhiên ra chiêu này, Vương Mật Hành chỉ cảm thấy sấm sét cuồn cuộn, gương mặt lúng túng.
Hoàng thị thấy nàng như vậy, đôi mắt cuối cùng cũng có chút vui vẻ: "Mật Nhi con cũng đã trưởng thành, lại phải gả vào hoàng gia, tự nhiên phải gánh lấy trọng trách quan trọng vì hoàng gia nối dõi tông đường, chờ khi con có con của mình, tự nhiên hoàng thượng sẽ đối đãi với con khác biệt." Edit by NuyHam
Vương Mật Hành cố gắng đem những lời tới miệng nuốt xuống, trong lòng đã sớm oán thầm, đều nói hoàng thượng có Tam cung Lục viện Bảy mươi hai phi, hắn còn có thể vì một đứa nhỏ mà đối khác với nàng sao?
Nếu như mới vừa lúc đầu (*ý nói là khi Khang Hi vừa lên ngôi), nàng gả cho Khang Hi, Vương Mật Hành cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng mà hiện tại, hoàng tử công chúa của Khang Hi rốt cuộc có bao nhiêu, sợ rằng ngay cả hắn cũng không đếm hết, nam nhân như vậy, còn có thể vì một đứa nhỏ mà đối khác với ngươi?
Bất kể người khác có tin hay không, dù sao nàng là không tin.
Bởi vì do Hoàng thị, Vương Mật Hành ngược lại không còn thấy đè nén nặng nề nữa.
Nàng hiểu rất rõ những điều mẫu thân yêu cầu mình căn bản là không làm được, nhưng cũng biết một khi vào cung, nàng nhất định phải lấy được sủng ái của Khang Hi, không vì cái gì khác, chỉ vì có thể làm cho cuộc sống mình tốt thôi.
Mẫu thân có câu nói không sai, xuất thân mình không cao, lại là người Hán, căn bản không thể đánh đồng với những nữ nhân có xuất thân hiển hách kia, nếu như Khang Hi cưng chìu nàng thì tốt, còn nếu không, mạng nhỏ của nàng cũng giữ không được bao lâu đi.
Vì vậy, việc nàng cần làm trước nhất, chính là lấy được sủng ái của Khang Hi, bất kể là cưng chìu hay yêu thương, chỉ cần một trong hai cái là trời phù hộ rồi.
0o0o0o0
Rạng sáng ngày thứ hai, vừa mới ăn điểm tâm xong, một cỗ kiệu nghênh đón nàng đã đến trước cửa phủ.
Vương Mật Hành quỳ gối lạy phụ thân, mẫu thân, dập đầu một cái, kiềm chế nước mắt mà nói lời từ biệt: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đi rồi, hai người nhất định phải giữ gìn sức khỏe."
"Mật Nhi!" Hoàng thị đã sớm lệ rơi đầy mặt, một tay ôm nữ nhi vào lòng, lần này nữ nhi đi xa, sợ là cả đời sẽ không gặp lại, tin tốt hay tin xấu của nữ nhi cũng không thể biết.
Đầu Vương Mật Hành tựa vào ngực mẫu thân mình, hít thật sâu mùi thơm quen thuộc: "Mẫu thân yên tâm, những lời đó Mật Nhi đều ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ chiếu cố bản thân mình thật tốt."
Một khắc biệt ly, lỗ mũi không khỏi ê ẩm, nhưng chỉ có thể nói mấy câu trấn an.
Vương Quốc Chính im lặng lúc lâu cũng mở miệng: "Nhớ phải tận tâm hầu hạ hoàng thượng, gần vua như gần cọp, vạn lần không thể khinh thường."
"Dạ, nữ nhi cẩn tuân phụ thân dạy bảo." Giọng Vương Mật Hành thanh thúy, trịnh trọng trả lời.
Lúc ra cửa, Hoàng thị đem bọc quần áo nhét vào tay Vương Mật Hành, mặt lộ mấy phần thương tiếc: "Đây là mẫu thân cả đêm làm, ngày thường con ngồi không yên, nào có thời gian tự mình may giá y?"
Mặc dù biết nàng căn bản không dùng được, nhưng vì để mẫu thân an lòng, Vương Mật Hành nhận lấy. Thật ra, chỉ sợ mẫu thân cũng biết, cả đời này nàng không thể mặc giá y, chẳng qua là chút ý nghĩ xuất giá vì nữ nhi mà thôi. Edit by NuyHam
Cô nương nhà bình thường xuất giá cũng phải: Nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, sáu lễ đầy đủ. Nhưng Vương Mật Hành biết, gặp Khang Hi, nhiều nhất cũng chỉ ngồi kiệu nhỏ từ bên hông cửa Tử Cấm Thành vào, sau đó, sẽ được an bài ở một góc chờ ngày Khang Hi nhớ tới.
Cho nên, giá y này, đại khái sẽ được nàng áp rương đến hết cả đời cũng không lấy ra đi?
Cũng may, nàng đã sớm nghĩ xong, coi như Khang Hi là cấp trên của mình, mà nàng là nhân viên bí mật, nào sợ những quy tắc ngầm, đều vì cuộc sống mai sau tốt hơn, tình yêu thần thánh, nàng cũng không có hy vọng xa vời.
Không phải nàng không muốn, thật sự trong lòng nàng rất rõ, nói chuyện tình cảm với hoàng đế, cũng chờ mình bị ngược đi.
Cho tới bây giờ nàng cũng không cho mình là kẻ thích ngược thể chất, cho nên thay vì tự ngược, không bằng suy nghĩ nhiều cách làm mình sống vui vẻ á.
Một khắc ngồi vào kiệu, Vương Mật Hành đã biết cuối cùng mình cũng đã rời nơi mình sống mười mấy năm. Nàng giơ tay lên, muốn vén rèm xe, cuối cùng cũng buông thõng hai tay, cứ như vậy bỏ qua một cơ hội tốt duy nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.