Mạt Thế Bận Rộn Làm Việc

Chương 1:




Cơn gió mùa hạ lướt qua mặt sông yên ả bị bóng đêm bao phủ, ánh đèn hai bên đường chiếu lên mặt sông, hiện ra từng gợn nước lăn tăn.
Sông Ô Giang chảy ngang qua toàn thành phố A, có thể thấy đây là một dòng sông lớn, hơn nữa còn vô cùng tráng lệ. Thời điểm này các hàng quán ven sông bắt đầu mở cửa bày bán, cùng với âm thanh ồn ào của những quán ăn giá rẻ khiến không khí trở nên càng náo nhiệt.
Quý Trà đứng trước hàng thịt nướng, nhìn mấy con mực đang được ông chủ thuần thục lật dở trên than tỏa ra mùi hương mê người.
Cậu nhắm mắt dùng sức hít một hơi, mùi hương mê người kèm theo mùi hương liệu nồng đậm chui vào mũi, khiến cho bụng cậu trở lên đói cồn cào.
Cảm giác đói từ tận trong xương này, làm người khác muốn nhịn cũng không nhịn được.
Đang lúc cậu say mê ngửi, đột nhiên con mực trên giá nướng kia biến thành một cái đùi người, dù có hương liệu che dấu cũng không che được mùi thịt thối của nó,giòi bọ từ những vết thương chui ra bị rơi xuống than, phát ra tưng trận hôi tanh.
Ông chủ vốn đang lưu loát lật dở liền biến thành hoạt tử nhân hai mắt vẩn đục, sắc mặt dại ra hoạt động khó khăn giống hệt tang thi.
“Thịt… Đùi.....Ngươi… Muốn… Nhiều… Ít?” giọng nói của ông chủ kéo dài ra, chậm chầm nhả ra từng từ, nghe có chút mất tự nhiên. Đột nhiên tròng mắt của ông chủ rơi ra khỏi hốc mắt, lăn một vòng trên đất, đầu cũng rơi xuống.
Quý Trà sợ tới lui lại hai bước, ngẩng đầu lên mới phát hiện khung cảnh hiện giờ nháy mắt biến mất khiến trong lòng vừa khó hiểu vừa thất vọng.
Vừa rồi còn thấy một đám người ngồi kia ăn BBQ, bây giờ toàn bộ đều biến thành tang thi hết. Bọn họ đang ngồi tranh nhau ăn các bộ phận cơ thể người. Trong không gian tràn ngập mùi máu, mùi hôi, đây là mùi Qúy Trà phi thường quen thuộc.
Biểu tình của cậu ngược lại có chút buông lỏng. Bởi vì mạt thế nhiều năm về sau, cuộc sống như địa ngục có chút khiến cậu run sợ, bụng lúc nào cũng đói, lúc nào cũng sợ mình có một ngày sẽ phải bỏ mạng tại mạt thế.
Chính mình tỉnh mộng, đúng là một giấc mộng đẹp, cười khổ một tiếng sao lại mơ giấc mộng này cơ chứ, rồi muốn làm bản thân tỉnh lại. Bỗng nhiên nghĩ đến: Mình ngủ ở đâu cơ chứ?
10 năm sau mạt thế, mỗi lần ngủ đều trong nơm nớp lo sợ, một giấc ngủ ngon cũng trở lên xa xỉ, hơi không chú ý một chút liền có thể bị chết trong tay kẻ khác. Bây giờ cậu thật sự cảm thấy sợ hãi, liều mạng muốn từ trong mộng tỉnh lại.
Trong căn phòng ktx tối tăm ở đại học, một thanh niên nằm trên chiếc giường hơn 1m, thanh niên đắp ngang bụng một cái chăn nửa cũ nửa mới bị gió điều hòa thổi đến lạnh, hoàn toàn đem nhiệt độ bên ngoài ngăn cách. Thanh niên nhíu chặt lông mày, tựa hồ như đang trải qua việc gì đó khiến bản thân vô cùng hoảng loạn, nhưng không thể nào thoát ra khỏi giấc mơ được.
Lúc này điên thoại để dưới gối đột nhiên reo lên.
Thanh niên trẻ tuổi đột nhiên bật người dậy, mở to mắt, theo bản năng lập tức lui vào góc tường, sau đó cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Điện thoại vẫn reo lên không ngừng, điều hoa cũng đang không ngừng phát ra tiếng gió. Bàn học ở giường đối diện có 4 phần thì trống không 3 phần, phần còn lại thì chỉ còn duy nhất cái latop vẫn đang cắm điện, ổ điện thỉnh thoảng lóe lên một vài tia điện theo quy luật.
Đi đến trước rèm cửa kéo cái rèm dày nặng che ánh mặt trời ra, trong phòng dần dần lộ ra một vài tia sáng mặt trời nhàn nhạt, có thể thấy được nhiệt độ bên ngoài rất cao.
Quý Trà mở mắt to, bả vai căng chặt cũng chậm rãi thả lỏng, không thể tin được mà vươn tay đụng vào thành giường. Cái thành giường mới bị gió điều hòa làm cho lạnh giá, ở cuối thành còn có vết mơi hàn lại. Đây là năm trước ở trong ktx có sinh viên ngủ không cẩn thận lăn xuống đất bị thương, về sau toàn bộ Giảng viên trường thống nhất làm thêm thành giường cao lên.
Điện thoại đang reo lên rốt cuộc cũng ngừng, nhưng hai giây sau lại reo lên lần nữa.
Lúc này Quý Trà mới ngơ ngác cầm điện thoại đang sáng lên tay, cúi đầu thấy hiện thị tên: Vương Nhị Cẩu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế ……?
Cậu vụng về ấn nghe điện thoại, chưa kịp nói gì mới đưa điện thoại lên tai bên kia đã vang lên một giọng nam to tiếng nói, “Ta phi, Quý Trà, nửa tiếng nữa tàu hỏa bắt đầu chạy, cậu đừng nói với tôi là cậu còn đang ngủ nha!”
“Tàu…… Hỏa?” Quý Trà nhẹ giọng hỏi, giọng điệu có mang theo nghi vấn, tàu hỏa ở đâu chứ?
Sau khi virus mạt thế bùng nổ không đến 1 tháng, hệ thống giao thông của cả nước bị tê liệt, tàu hỏa cũng như vậy, các phương tiện giao thông phức tạp như tàu điện ngầm không có internet duy trì chính là chết đầu tiên.
Vương Cần Học từ điện thoại nghe được ngữ khí mê man kia của cậu, thanh âm tức khắc lại nâng cao tám độ, chửi ầm lên nói, “Thao, Quý Trà, cậu sẽ không thật ngủ đến hồ đồ đấy chứ? Không đuổi kịp tàu hỏa lần này, cậu có muốn thực tập nữa không? Tôi nói cậu a, thật vất vả mới tìm được cơ hội, cậu ngày đầu tiên đến muộn, người ta không nói hai lời sẽ ngay lập tức loại cậu đó, cậu có tin không?”
Ký ức ở sâu thẳm trong não lúc này mới chợt hiện ra trong đầu Qúy Trà. Hình như trước mạt thế hai tháng, cậu mới kết thúc kỳ hai năm ba, cùng ba người bạn cùng phòng tìm được một chỗ thực tập không tồi. Buổi sáng hôm đó bọn họ có việc nên ra ngoài trước, hẹn mình gặp lại ở cửa ga tàu. Cậu ngủ quên, giống nhau giờ phút này nhận được điện thoại của Vương Cần Học, thời điểm vội vội vàng vàng chạy đến ga tàu hỏa không cẩn thận làm rơi điện thoại.
Quý Trà phục hồi tinh thần lại, nói với Vương Cần Học đang sốt ruột bên kia:“Tôi không đi, các cậu đi đi.”
Tình huống hiện tại hoặc là nằm mơ, hoặc là chính cậu đến một thời không song song, cũng có thể may mắn trọng sinh? Bất luận là vì nguyên nhân gì, Quý Trà đều không thật sự hứng.
Xã hội biến thành địa ngục đã định sẵn, nhưng lại chẳng có ai tin tưởng cả.
“Cậu nói cái gì?” Vương Cần Học ở đầu bên kia điện thoại còn tưởng rằng Quý Trà còn ngủ mơ, nhớ tới Quý Trà ngày thường tính cách có điể mơ hồ, dừng một chút, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói,“Không phải, Quý Trà cậu bây giờ gọi xe đến đây vẫn kịp, trường học cách ga tàu cũng gần chỉ mất 20p đi xe……”
“Tôi thật sự không muốn đi nữa, Nhị Cẩu, nếu không các cậu,” Quý Trà đột nhiên dừng lại bỏ điện thoại xuống, vừa định nói các cậu cũng đừng đi, nhưng ngay lập tức dừng lại.
Cậu vừa mới bỏ đi cơ hội thực tập tốt, đã đủ điên rồi, hiện giờ còn mở miệng bảo ba người bọn họ cũng bỏ công việc này, sợ rằng người ta cho rằng cậu điên rồi.
Phòng bọn họ cơ bản đều là học sinh nghèo, ai cũng muốn nắm chặt từng cơ hội để cuộc sống tốt hơn, không ai ngốc đến lỗi nghe hắn nói hươu nói vượn.
“Cậu thật không tới sao?” giọng của Vương Cần Học cũng trầm xuống, nhưng cũng không có ý tứ miễn cưỡng Quý Trà, “Quý Trà, quá đáng tiếc, thật sự.”
“Ân, tôi biết.” Quý Trà giờ phút này đã đi chân trần đi đến bên cửa sổ, nắm cái rèm, một tay đem nó kéo ra. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời phi thường chói mắt, trong khoảnh khắc nó đó đem không gian nhỏ hẹp chiếu sáng toàn bộ. Ngoài cửa sổ, những chiếc lá xanh theo cơn gió nóng nhẹ nhàng lay động, sắc trời xanh lam, ve kêu từng trận.
Quý Trà để điện thoại xuống bàn, đặt tay lên tay nắm cửa, đem cửa kéo ra, hơi hơi có chút phỏng tay. Cậu thấy tay mình, thon dài trắng nõn móng tay còn lộ ra màu hồng phấn đột nhiên có chút không quen, cậu đã sớm quen bàn tay thô giáp, ngăm đen kia nhiều năm.
Mạt thế thật sự sẽ tới sao? Cậu mở cửa phòng WC ra, nhìn bản thân trong gương. Quý Trà mặt mày non nớt, biểu tình lo sợ nghi hoặc, nhìn qua cũng chỉ cảm giác như vừa mới tỉnh dậy khỏi ác mộng.
Trong mơ cậu cùng bạn cùng phòng đi thành phố A thực tập, cậu không nghĩ rằng một kỳ thực tập bình thường, khi sắp kết thúc lại đột nhiên bùng nổ, kỳ thực tập lại biến thành một hành trình trải nghiệm khác. Bốn người bọn họ có hai người bị nhiễm virus, nửa đêm tỉnh lại suýt chút nữa cậu và Vương Cần Học bị ăn mất.Thành phố A là thủ đô, dân cư rất đông, người không bị nhiễm virus cũng chưa đến một nửa. Cậu cùng Vương Cần Học tiêu hao toàn lực mới có thể từ thành phố A chạy ra, gia nhập đội ngũ, rời đội ngũ, xã hội loại người cứ thế trở về thời kì nguyên thủy vậy.
Khoa học kỹ thuật hiện đại trong thời kì nguyên thủy gần như không có một chút tác dụng, càng đáng sợ hơn chính là tư tưởng hiện đại xây dựng hàng tram năm bị vứt bỏ, lộ ra hình dáng đáng sợ thật sự của nó. Mỗi người đều vì bản thân mình. Trừ bỏ một số gia đình hình thành tiểu đoàn thể, nếu lớn hơn nữa không thể tránh khỏi tồn tại nghi kỵ cùng không tín nhiệm.
Xã hội hiện đại không tín nhiệm thì cũng chỉ là tình cảm tan vỡ, cùng lắm sinh ý không tốt, hoặc nếu chạm mặt thì cũng lờ đi coi như không quen biết. Nhưng ở trong mạt thế, không tín nhiệm đồng nghĩa với bị giết, bị cướp đoạt. Ta không biết ngươi có hay không sẽ cướp đi vật tư và giết ta, cho nên vì để bảo vệ mình, không bằng cướp của ngươi trước.
Đạo đức hai chữ này ở trong mạt thế không đáng một đồng, trong thời điểm mấu chốt càng không đáng nhắc tới.
Quý Trà kéo cửa kính ra, hít một hơi thật sâu. Thảm cỏ dưới lầu đã được cắt tỉa gọn gàng, giờ phút này trong không khí trộn lẫn mùi nhàn nhạt của cỏ xanh, khiến người ta bình tâm lại.
Giống như tất cả những gì cậu đã trải chỉ là một cơn ác mộng. Quý Trà sờ sờ bụng mình, có chút đói bụng, nhưng không phải là cảm giác đói vĩnh hằng bất diệt kia.
Quý Trà xoay người đi vào phòng ngủ, phía ngoài ban công, khi không ai để ý con chim kia tự dưng lao xuống đất, run rẩy rơi trên mặt cỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.