Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh

Chương 11: Dương Tư Tri




Tác giả: Tùy Tiện
"Tang Thi?"
Một đội viên vốn vẫn luôn chú ý tình hình của Thẩm Lăng đột nhiên kinh ngạc hô lên. Không khí trong nhà lập tức trầm xuống. Lúc này, mọi người mới chú ý đến những chi tiết khác thường trên người Thẩm Lăng, quả thực chính là tang thi. Có điều, khi bọn họ nhìn thấy thượng tá vẫn không ngừng thay khăn lạnh cho Thẩm Lăng, liền chỉ đứng một bên không hề lên tiếng.
Thẩm Lăng cảm giác cơ thể đã không còn là của mình nữa. Nóng đến lợi hại. Đến khi cậu sắp không chịu nổi nữa muốn tự hủy thì mọi thứ chấm dứt. Những dị biến trên cơ thể cũng ngừng lại, trở về trạng thái ban đầu.
Nếu lúc này Thẩm Lăng không mặc gì cả có lẽ ngoại trừ xấu hổ thì người nhìn nhất định sẽ ngạc nhiên. Bởi vì lần chiến đấu ở kho hàng Hải Phong, Thẩm Lăng bị đạn bắn vào người không ít, mặc dù không gây đau đớn hay thương tổn nhưng vết đạn không hề khép lại. Lúc này, tất cả vết thương trên người cậu, bao gồm những vết cào do Thẩm Lăng tự gây ra khi nãy, đều đã lành lại, thậm chí một vết xước nhỏ cũng không tồn tại. Da dẻ xanh xao ban đầu cũng tăng thêm chút hồng hào, mặc dù không đáng kể nhưng không đến mức nhìn vào đã biết là tang thi.
Đợi đến khi cơ thể dần trở lại bình thường, Thẩm Lăng mới chậm rãi mở mắt. Lúc này cậu đang nằm nghiêng một bên, co lại trên ghế sô pha.
Căn nhà vẫn tối tăm như cũ, nhưng vì là tang thi, thị lực trong đêm của Thẩm Lăng vô cùng tốt, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một chiếc khăn trắng, sau đó nó được đắp lên trán cậu, mà người đang cầm chiếc khăn cũng lộ ra. Không ai khác chính là Cố Bắc Thần.
"B... Bắc Thần."
Do bị dị trạng khi nãy hành hạ, giọng nói của Thẩm Lăng vô cùng nhẹ, nhưng điều khiến cậu chú ý lại là, cổ họng vốn cứng nhắc của mình giờ này lại trở nên thông thuận.
"Em tỉnh rồi. Cảm thấy thế nào?"
Cố Bắc Thần yên lặng vuốt phần tóc mái đã ướt đẫm của Thẩm Lăng vì bị nước của chiếc khăn thấm vào, ngăn chúng rơi vào mắt cậu, sau đó dịu dàng hỏi.
"Không sao, tốt hơn rồi."
Thẩm Lăng sờ sờ chiếc khăn, tầm mắt dời từ gương mặt Cố Bắc Thần sang những người còn lại trong nhà. Bọn họ đang vây quanh sô pha cậu nằm, nhưng không tụ tập quá nhiều tránh gây ngộp, có điều, ánh mắt họ nhìn cậu rất kì lạ.
"Người em bẩn rồi, anh có chuẩn bị nước tắm và đồ để thay, trước tiên em cứ vào căn phòng bên kia đi, xong thì gọi anh."
Cố Bắc Thần đỡ Thẩm Lăng dậy, chỉ hướng cho cậu, sau đó thì thầm bảo cậu lén thả Ngu Ngốc ra, ngoài này anh sẽ lo cho.
Thẩm Lăng cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng cậu vẫn không hỏi gì, yên lặng đi vào phòng.
Căn nhà này có hai phòng, mà cái cậu đi vào có một chiếc giường lớn, một cái bàn trang điểm đặt đối diện giường, trên bàn còn có vết máu loang lỗ. Nhà tắm được thắp rất nhiều nến, dưới sàn có ba cái thùng chứa đầy nước, trên tường treo khăn và đồ, rất đầy đủ.
Thẩm Lăng cắn cắn môi, thất thần nhìn một điểm nào đó trên tường. Cậu không rõ cảm xúc trong lòng là thế nào nữa. Từ ngày đầu tiên bị Cố Bắc Thần dắt theo, cậu chưa từng cảm thấy có gì bất thường, cho đến hôm nay, cậu mới nhận ra, tại sao Cố Bắc Thần lại có thể đối xử tốt với một con tang thi xa lạ đến như vậy?
Con người với tang thi là hai phe đối địch, Thẩm Lăng vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp cậu, Cố Bắc Thần suýt chút nữa đã giết cậu, vậy tại sao, tại sao hiện tại lại tốt với cậu như vậy?
Thẩm Lăng không biết bản thân bước ra khỏi nhà tắm như thế nào, cậu chỉ yên lặng ngồi trên giường, mặc kệ mái tóc ướt đẫm thấm vào phần lưng áo.
Đột nhiên, Thẩm Lăng cảm nhận được một tia dao động trong đầu, cậu nhíu mày, liền nhớ ra Ngu Ngốc đang ở trong không gian. Thẩm Lăng động ngón tay, Ngu Ngốc lập tức được giải phóng.
Có lẽ bị bỏ đói quá lâu, Ngu Ngốc được thả ra hai mắt vô thần nhanh chóng hướng về phía cửa, muốn thoát ra ngoài, ở đó có mùi hương rất tuyệt.
Thẩm Lăng lấy ra một viên đồ ăn, chầm chậm đến chỗ Ngu Ngốc, định nhét vào miệng nó như lần trước. Có điều, Ngu Ngốc lập tức né tránh tay cậu, lùi qua một bên.
????
Thẩm Lăng khó hiểu nhìn Ngu Ngốc, nó vẫn không có gì khác, cho nên cậu lần nữa đến trước mặt nó muốn thử lần nữa.
Lần này, Ngu Ngốc không né tránh, chăm chăm nhìn Thẩm Lăng, sau đó ngửi ngửi thứ trên tay cậu, một lát sau hai mắt nó sáng rực, nhanh chóng ăn vào.
Đồ ăn vừa vào miệng đã tan, như cũ chạy khắp cơ thể khiến Ngu Ngốc vô cùng thoải mái. Thẩm Lăng cũng tự ăn một viên, sau đó mới trở về giường ngồi xuống, âm thầm đánh giá Ngu Ngốc.
Tối nay nó có vẻ khác thường. Bình thường gặp được Thẩm Lăng, Ngu Ngốc sẽ né qua một bên, tránh như tránh tà, nhìn ngu không tả nổi. Nhưng hiện tại, mặc dù Thẩm Lăng nhìn ra nó vẫn sợ cậu, bởi vì tay và chân của nó đang run lên, nhưng vẫn một mực đứng nhìn cậu, còn có chút.... Cảnh giác?
"A a a."
Ngu Ngốc thấy Thẩm Lăng yên lặng nhìn mình, liền cắn răng lên tiếng trước. Có điều miệng nó chỉ phát ra tiếng a a khó hiểu. Giống như rất bất ngờ về tình trạng của mình, Ngu Ngốc trợn mắt sờ sờ cổ, thử lên tiếng, nhưng vẫn không phát ra được thứ gì khác ngoại trừ a a.
Trong lúc Ngu Ngốc hoảng sợ liên tục a a, Thẩm Lăng ngồi một bên đã ngạc nhiên đến ngây người. Lúc nãy, Ngu Ngốc đang hỏi cậu sao? Rất rõ ràng, cậu nghe được Ngu Ngốc muốn nói 'Cậu là ai?'. Sau đó, khi phát hiện mình không thể nói, nó còn liên tục spam câu 'Bị gì vậy?', điều này khó có thể tưởng tượng được.
Cố Bắc Thần từng nói với Thẩm Lăng, Ngu Ngốc chưa có thần trí, rất ngốc. Bình thường cậu không hề hiểu nó nói gì, chỉ lặp đi lặp lại vài từ. Nhưng hiện tại, nó có suy nghĩ rõ ràng. Không lẽ, Ngu Ngốc tiến hoá?
Mang theo tâm lý thăm dò, Thẩm Lăng chăm chăm nhìn Ngu Ngốc, lên tiếng.
"Đàn em! Có ổn không?"
Ngu Ngốc vốn đang hoang mang, nghe giọng nói của Thẩm Lăng liền giật mình nhìn cậu, miệng lại a a không ngừng.
Lần này, Thẩm Lăng đã khẳng định, Ngu Ngốc có suy nghĩ riêng. Việc này khiến cho đại ca như cậu rất vui mừng. Thẩm Lăng lạch bạch chạy đến chỗ Ngu Ngốc, vỗ vỗ vai nó, ra vẻ thâm sâu nói.
"Chào nha! Tui là Thẩm Lăng, cậu cứ kêu tui là đại ca. Còn cậu là đàn em của tui, tên N.. Ngu Ngốc, ừm... Đúng vậy. Đây là tên của cậu. Nhớ nha. Còn nữa, cậu phải nghe lời tui, vì tui là đại ca đó."
Từ lúc Thẩm Lăng bước đến, Ngu Ngốc đã muốn lùi về sau, nhưng nó vẫn cắn răng đứng yên. Sau khi nghe toàn bộ lời nói của Thẩm Lăng, nó liền nhìn cậu như một đứa thiểu năng trí tuệ.
"A a a." Tôi tên là Dương Tư Tri, không phải Ngu Ngốc gì đó.
"Cái gì mà Tri Tri Tri, tên Ngu Ngốc mới phải, là do tui đặt đó, hong có được sửa."
Tuy rằng rất ngạc nhiên khi Thẩm Lăng có thể hiểu được mình muốn nói gì, nhưng Ngu Ngốc vẫn tiếp tục nói.
"A a a a a." Không, tôi có tên, là Dương Tư Tri, họ Dương tên Tư Tri.
"Không được, rõ ràng là lúc trước cậu đồng ý rồi mà."
"A a." Tôi không nhớ có việc đó.
Hai con tang thi, một con tức giận trừng mắt liên tục kháng nghị, một con a a a bình tĩnh nhìn con còn lại tỏ vẻ khinh thường.
Một lúc sau, Thẩm Lăng không cãi lại, liền tức giận chấp nhận cái tên mà Ngu... Không là Dương Tư Tri nói.
Có điều, Thẩm Lăng ầm ĩ một hồi đột nhiên lại nhận ra khác thường. Cậu có thần trí trước Ng.. Dương Tư Tri rất lâu, nhưng không hề nhớ ra tên mình, nhưng Dương Tư Tri lại khác, hoàn toàn biết rõ mình tên gì.
Thẩm Lăng suy tư một hồi, vốn muốn suy luận gì đó, nhưng trong đầu chỉ có ý nghĩ tại sao Dương Tư Tri ngốc hơn cậu lại có trí nhớ??? Cậu không phục!
"A a a." Trên người cậu có một cảm giác áp bức khiến tôi có chút sợ hãi.
Dương Tư Tri đứng cách Thẩm Lăng một khoảng, nhíu nhíu mày nói.
"Vì tui mạnh hơn cậu đó. Tui là đại ca, còn cậu là đàn em, cậu sợ tui là đúng rồi."
Vừa nói, Thẩm Lăng vừa kiêu ngạo ngẩng cao đầu, tâm tình bị việc có trí nhớ và không khiến cho khó chịu lập tức biến mất.
Đương nhiên Dương Tư Tri một lần nữa lại nhìn Thẩm Lăng như người ngoài hành tinh.
"A a a a." Cậu có biết vì sao tôi không thể nói không?
Thẩm Lăng khịt khịt mũi, lại thêm một thứ khiến cậu tự hào, cho nên một hơi nói ra tất cả, từ chuyện mạt thế đến tang thi hay dị năng. Dương Tư Tri vốn vô cùng bình tĩnh, cũng không giấu nỗi khiếp sợ, nhíu mày yên tĩnh nghe Thẩm Lăng nói.
"Là như vậy đó, tui với cậu đều là tang thi. Nhưng mà hong sao, Bắc Thần hong có đánh chúng ta đâu, anh ấy còn lén lút giúp tui ăn vụn nữa đó."
Dương Tư Tri vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần. Lượng thông tin này đối với y có chút lớn, trong một lúc y vẫn chưa thể tiếp thu hết.
Lúc này, phía cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng động, sau đó mở ra, Cố Bắc Thần từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt có chút khác thường. Anh nhìn thấy Thẩm Lăng đang ngồi trên giường, mái tóc ướt sũng, định lấy khăn lau cho cậu, lại bị Dương Tư Tri đứng một bên khiến cho bước chân thoáng dừng lại. Có điều, Cố Bắc Thần lại tiếp tục đến chỗ Thẩm Lăng, lấy chiếc khăn từ tay cậu nhẹ nhàng lau khô nước trên tóc cho cậu.
"Bắc Thần Bắc Thần! Đàn em nói cậu ấy tên là Dương Tư Tri, không muốn lấy tên mà tui đặt."
Thẩm Lăng thấy Cố Bắc Thần liền vui vẻ, mặc kệ anh vò loạn mái tóc, đã cáo trạng nói.
Cố Bắc Thần vốn dĩ đang yên lặng, nghe thấy giọng nói của Thẩm Lăng lập tức cứng đờ, chăm chăm nhìn cậu.
"Em... Cổ họng của em bình thường lại rồi?"
"Đúng gòi. Rất lợi hại phải hem. Mà khoan, Bắc Thần, đàn em không còn ngốc nữa, còn cãi lại tui."
Thẩm Lăng chỉ chỉ Dương Tư Tri nãy giờ vẫn luôn an tĩnh đứng một bên, muốn Cố Bắc Thần khuyên y lấy tên cậu đặt.
Lúc này, Cố Bắc Thần mới chú ý lời nói của Thẩm Lăng, anh bất ngờ quay sang nhìn Dương Tư Tri, quả nhiên bắt gặp ánh mắt cảnh giác của y.
"Đàn em của Tiểu Lăng có tên rất đẹp, lần sau Tiểu Lăng thu đàn em khác trước cứ hỏi nó có tên chưa, sau đó mới đặt cũng không muộn. Tên Tiểu Lăng đặt rất hay, nhưng mà đàn em của em có tên rồi, quen được gọi như vậy, Tiểu Lăng cứ để như vậy có được không hửm?"
Cố Bắc Thần không nhìn Dương Tư Tri nữa, tiếp tục dỗ dành Thẩm Lăng.
"Nếu vậy thì được gòi. Nhưng mà Bắc Thần, tại sao đàn em lại biết tên của mình, còn tui lại hong biết vậy?"
Cố Bắc Thần nhìn cậu, biết rõ nếu không trả lời Thẩm Lăng sẽ không để yên, anh bất đắc dĩ nhéo nhéo má cậu nói.
"Là vì Tiểu Lăng quá lợi hại, mà như thế phải bù một thứ, cho nên mới không nhớ được. Về sau Tiểu Lăng mạnh hơn nữa, tự lấy lại kí ức, lúc đó mới nhớ lại, có hiểu không?"
Thẩm Lăng nghe Cố Bắc Thần nói, âm thầm gật đầu. Nghe anh khen lợi hại liền vui vẻ, nếu có đuôi bây giờ đã vẫy vẫy rồi.
Dỗ Thẩm Lăng xong, Cố Bắc Thần mới bỏ khăn quan một bên, nhìn Dương Tư Tri.
Cố Bắc Thần mặc dù không quen y, nhưng đã từng nghe qua cái tên này. Dương Tư Tri - Thần tượng âm nhạc nổi tiếng nhất trước mạt thế, hơn nữa còn là một dương cầm gia tài năng, người được săn đón nhất trong giới giải trí. Không ngờ cậu ta lại biến thành tang thi.
"Xin chào, tôi là Cố Bắc Thần."
Dương Tư Tri kinh ngạc nhìn Cố Bắc Thần. Ban nãy cũng đã nghe Thẩm Lăng gọi Bắc Thần, y chỉ tưởng là trùng hợp, không ngờ lại là người thật, Cố Bắc Thần của Cố gia, con quái vật trong quân đội.
"Bắc Thần nhìn nè, vết đạn mất tiêu rồi."
Thẩm Lăng kéo kéo Cố Bắc Thần, chỉ vào cánh tay mình.
Lúc trước, Cố Bắc Thần chưa từng nhìn thấy vết đạn trên người Thẩm Lăng, bởi vì anh không mấy để ý, hơn nữa về sau cậu luôn mặc đồ dài tay, nên càng không thể nhìn. Hiện tại, nghe Thẩm Lăng nhắc lại, tâm tình Cố Bắc Thần liền trùng xuống. Đây là khối u trong lòng anh, bởi vì suýt chút nữa, anh đã hối hận một đời.
Thẩm Lăng vốn đang vui vẻ, nên không chú ý sắc mặt của Cố Bắc Thần, cậu kiểm tra toàn thân, phát hiện không có bất kì vết thương nào, liền vô cùng mừng rỡ. Như vậy đẹp hơn nha.
Vì tâm tình tốt, Thẩm Lăng muốn lấy kẹo ra ăn, liền định phất tay, có điều khi nhìn thấy không gian, hai mắt cậu liền trợn tròn.
Không gian của cậu vốn chỉ có một khối vuông lớn, bốn bề mặt đều có thể chứa đồ, hiện tại nó đã rộng ra không ít, hơn nữa những vật phẩm cậu thu vào, ban đầu rất lộn xộn đã được sắp xếp theo từng loại. Quá bá!
"Dương Tư Tri, cậu có biết tình trạng hiện tại của mình như thế nào không?"
Cố Bắc Thần nhìn Dương Tư Tri.
Dương Tư Tri biết anh đang hỏi đến việc gì, cho nên gật đầu. Thẩm Lăng gần như đã nói toàn bộ, tuy có chút ngạc nhiên nhưng chung quy vẫn phải thích ứng.
"Nếu đã biết, vậy tôi nói luôn, hiện tại sự xuất hiện của cậu rất đột ngột cho nên tôi không thể để cậu cứ như vậy mà đi chung. Hiện tại cách duy nhất chính là để cậu ở trong không gian của Tiểu Lăng, đến khi thích hợp tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, gia nhập đội ngũ."
Dương Tư Tri cũng hiểu sự xuất hiện của bản thân là ngoài ý muốn, nếu cứ như vậy đi ra nhất định sẽ bị nghi ngờ. Hơn nữa bề ngoài của y đều kì lạ, Thẩm Lăng có bảo tang thi là kẻ thù của con người, có thần trí như hai người họ là ngoại lệ rồi, nếu để ai biết họ là tang thi, nhất định sẽ bị giết.
Cho nên Dương Tư Tri đồng ý.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Bắc Thần và Thẩm Lăng.
"Đến lượt chúng ta gác đêm rồi, đi thôi."
Cố Bắc Thần nhìn đồng hồ, sau đó nói.
"Nhưng mà nhìn anh không được khoẻ, còn phải gác đêm sao?"
Lúc nãy Thẩm Lăng không chú ý, giờ nhìn kĩ mới thấy sắc mặt Cố Bắc Thần rất mệt mỏi. Hình như lúc cậu mở mắt ra, Cố Bắc Thần đang đắp khăn cho cậu, không lẽ anh ấy vẫn luôn như vậy từ lúc cậu có vấn đề?
"Không sao. Đi thôi."
Cố Bắc Thần nhếch môi, nắm tay Thẩm Lăng đứng dậy, định đi ra ngoài. Có điều, Thẩm Lăng không hề di chuyển còn nhìn anh chăm chăm.
"Sao vậy?"
Cố Bắc Thần khó hiểu. Tiểu Lăng đột nhiên nhìn mình như vậy là có ý gì?
"Tại sao anh lại tốt với tui? Tui là tang thi, anh là người, cho dù tui có giữ đồ ăn của anh, nhưng anh cũng không cần phải như vậy. Tại sao a?"
Cố Bắc Thần yên lặng không nói, chỉ một mực nhìn thẳng vào Thẩm Lăng. Không biết qua bao lâu, Cố Bắc Thần mới nghiêng đầu, xoay người kéo Thẩm Lăng ra ngoài. Lúc tay anh đặt lên nắm cửa, mới chợt nói.
"Sau này em sẽ biết tại sao. Hiện tại chưa được."
Thẩm Lăng ngu người, mặc cho Cố Bắc Thần lôi kéo mình.
Lúc này, trong phòng khách, mọi người vẫn chưa ngủ, khi thấy hai người Cố Bắc Thần và Thẩm Lăng bước ra đều quay đầu nhìn, nhưng rất nhanh đã thu lại tầm mắt.
"Thẩm Lăng, ban nãy làm bọn tôi sợ gần chết nha."
Mã Trạch thấy bầu không khí có chút ngượng nghịu liền mở đầu đứng lên.
"Đúng vậy, hiện tại cậu đã ổn chưa?"
Lý Ngôn cũng cười nói.
Ở đây ngoại trừ Lý Ngôn, Mã Trạch và Hạ Đồng đã sớm biết chân tướng, những người còn lại đều rất bất ngờ. Cho nên tình trạng yên lặng hiện tại cũng không lạ lùng.
"Không sao nha. Tui còn nói được rõ ràng nữa nè."
Thẩm Lăng không biết thân thế của mình đã bị bại lộ, cho nên vẫn như cũ cười nói.
"Tui phải đi gác đêm rồi. Tạm biệt."
Thẩm Lăng vẫy vẫy tay, đi theo Cố Bắc Thần ra ngoài.
Lúc này, trời đã tạnh mưa, vườn ngô bên cạnh bị nước mưa thấm ướt, héo rũ. Thẩm Lăng hiếu kì nhìn xung quanh, lạch bạch chạy qua chạy lại, cuối cùng bị Cố Bắc Thần kéo tay đưa cho một cái đèn pin.
"Hông cần đâu, tui nhìn thấy rõ lắm á."
Cố Bắc Thần không nói gì, vẫn đưa cho cậu đèn pin, sau đó chậm rãi dò xét xung quanh. Mà Thẩm Lăng ở một bên cũng bắt chước theo, soi soi đèn khắp nơi.
-----Truyện chỉ đăng tại wattpad chính chủ YuTuyTien, mọi trang khác đều là đăng lậu.
Sáng hôm sau, đội ngũ tiếp tục lên đường, đoàn xe 6 chiếc chậm rãi đi về phía Bắc, khoảng cách đến khu dân cư 419 còn hơn 1 ngày đường.
Trên xe, khó có khi cái miệng của La Minh yên tĩnh đến vậy. Ngay cả Thẩm Lăng cũng thấy bất ngờ. Ban đầu khi nhìn thấy cậu, La Minh vô cùng hơn hở. Nhưng lần này ngay cả quay xuống cũng không có đến một lần.
Lúc Thẩm Lăng định hỏi Cố Bắc Thần, La Minh đã đột ngột xoay người xuống, cười tươi nhìn cậu.
"Thẩm Tiểu Lăng, hôm qua cậu bị gì vậy?"
Thấy La Minh hỏi mình, Thẩm Lăng lập tức vui vẻ. Bây giờ cậu đã có thể nói chuyện lưu loát, việc tán gẫu với La Minh không còn khó khăn nữa a.
"Tui hỏng biết nữa. Tự nhiên đau lắm nha. Nhưng mà giờ hết rồi, còn có thể nói chuyện nữa nè."
La Minh nhìn Thẩm Lăng, không biết nghĩ gì sau đó thoải mái cười một tiếng.
"Cậu không biết đâu, hôm qua tự nhiên cậu như thế khiến cho mọi người cuống cả lên. Nhất là thượng tá đó. Nhưng mà không sao thì tốt rồi."
Trần Hạo đang lái xe cũng nhìn nhìn gương chiếu hậu, hắn nghe La Minh và Thẩm Lăng nói chuyện, dường như đã quyết định cái gì đó, lập tức góp vui. Mà hai người còn lại cũng không chịu thua.
Trên xe ngay nhanh chóng truyền đến tiếng nói chuyện vui vẻ.
Không ai để ý trên môi Cố Bắc Thần đã giương lên một độ cung nhất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.