: Berger
Tác giả: Tùy Tiện
Tên béo vốn dĩ đang giận dữ, không ngừng dùng chân đạp hai anh em kia, vừa nghe giọng nói của Tiêu Tử Thiên liền giật mình quay đầu ra cửa, ở đó quả nhiên đang có hai người.
"Sao tụi mày lại tới đây?"
Hắn tưởng rằng đám người Cố Bắc Thần đã chạy đến căn biệt thự kia, âm thầm vui mừng trong lòng, không ngờ chưa đến vài phút hai người này đã trở lại. Chẳng lẽ nhận ra cái gì?
"Cũng không có gì lớn, chỉ là tôi muốn hỏi vài việc, không biết anh có vui lòng nói cho chúng tôi nghe không?"
Gương mặt của Tiêu Tử Thiên không hề giống một quân nhân, bởi vì nó quá ôn hoà, lại đeo kính, nhìn sơ qua cứ tưởng một người thiên về học thức. Lúc này mặc dù đang cười, nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng cứng rắn. Ánh mắt Tiêu Tử Thiên liếc nhìn ba đoạn dây thừng ngắn đang buộc chặt cửa, sau đó nhìn tên béo.
"Mở đi."
Tên béo đầy khó chịu nhìn vệ sĩ, cũng không còn ngang ngược nữa.
Cố Bắc Thần và Tiêu Tử Thiên đi vào trong, tùy tiện kéo hai chiếc ghế nhựa ngồi xuống.
"Trước tiên có thể giới thiệu không? Tôi là Tiêu Tử Thiên, còn đây là Cố Bắc Thần."
Tên béo ban đầu còn có thể giả vờ duy trì bình tĩnh, lúc này nghe được tên hai người, đồng tử hắn co rụt lại, miệng không khép lại được. Hắn làm sao lại chưa nghe qua hai cái tên này, Tiêu Tử Thiên còn có thể không biết, nhưng họ Cố lại khác. Thái độ của hắn không còn kiêu căng nữa, giờ phút này chỉ còn lại khép nép, lấy lòng cười cười.
"Chào... Chào hai vị. Tôi là La Chấn Sơn. Đây là hai vệ sĩ của tôi, một người tên Ly Hà, người còn lại tên Josh. Bạn gái tôi Nghê Liên. Hai người này là Trang Hy và Trang Vọng."
Tiêu Tử Thiên nhướng mày. Cũng hiểu tại sao tên béo lại đe doạ sẽ méc ba. La gia trước mạt thế cũng xem như một gia tộc lớn. Nhưng hiện tại, không chắc được.
"Không biết anh La đây đã ở đây bao lâu? Có biết tình hình của căn biệt thự kia không?"
Nếu tên béo đã biết điều, Tiêu Tử Thiên cũng không ngại lịch sự với hắn.
"Tôi vốn ở Hoả Biên từ trước mạt thế, lúc chạy trốn vô tình nhìn trúng cây xăng này. Ban đầu tôi cũng định đến căn biệt thự đó, đội ngũ của tôi lúc trước có đến 10 người, không ngờ vừa tiến vào cổng nhà, một con Berger cao hai mét đột nhiên xông vào tấn công, chúng tôi vì bất ngờ mà một người bị nó chộp lấy, xé nát. Tốc độ của nó rất nhanh, khi chúng tôi cảm giác tình hình không ổn, vội vã chạy trốn thì bốn người nữa đã bị nó giết. Lúc đó chúng tôi cứ nghĩ lần này chết chắc rồi, không ngờ nó chỉ đứng ở cổng vào nhìn chúng tôi, cũng không đuổi theo. Vì vậy mới ở tạm trong cửa hàng nhỏ này."
La Chấn Sơn nghĩ lại còn phải đổ mồ hôi lạnh một phen. Họ chỉ mới bước vào cổng có mấy bước, quay đi quay lại không đến năm phút, mà đã bị chết mất năm người. Nếu như chậm thêm vài giây, có lẽ hắn cũng đã chết.
Từ đầu đến cuối hai người Cố Bắc Thần không lên tiếng, cũng không thể hiện cảm xúc gì. Sau khi nghe La Chấn Sơn kể xong, trong lòng hai người đều có suy nghĩ, chỉ là bên ngoài như cũ bình tĩnh.
"Cảm ơn anh La đã cung cấp thông tin. Như vậy chúng tôi cũng không phiền anh nữa."
Tiêu Tử Thiên cười cười, đứng dậy cùng Cố Bắc Thần rời đi. Nếu đã biết được điều cần biết, cũng không cần ở lại thêm.
Cố Bắc Thần từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, anh chỉ ở một bên quan sát, trước khi đi mất, anh bắt gặp ánh mắt của hai anh em kia, không hề có tuyệt vọng, không hề có cầu cứu, chỉ đơn giản là hâm mộ và khát vọng. Cố Bắc Thần nhướng mày, không khỏi nhìn hai anh em thêm vài lần, âm thầm ghi nhớ. Nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh tên béo thì khác, khi Cố Bắc Thần nhìn cô ta, liền bắt gặp cô ta đang nhìn mình, hơn nữa còn nở một nụ cười quyến rũ, ánh mắt đầy si mê.
"Bắc Thần, nghe qua có vẻ con Berger kia không đơn giản. Chắc hẳn đã biến dị."
Tiêu Tử Thiên nhíu mày, đây là lần đầu tiên họ nghe được việc động vật dị biến. Một con Berger không lí gì lại cao đến hai mét.
"Ừm. Tạm thời chúng ta không nên manh động. Kiếm một căn nào gần đây ở tạm."
Lúc trở về xe, Cố Bắc Thần liền bị Thẩm Lăng kéo tay.
"Bắc Thần, nó đang uy hiếp chúng ta."
Trong đầu Thẩm Lăng không ngừng nhận được áp lực từ thứ thần bí trong căn biệt thự kia. Cậu cũng hỏi những người còn lại, bọn họ đều bảo không cảm giác được gì, như vậy chỉ mình cậu.
Cố Bắc Thần xoa xoa đầu trấn an Thẩm Lăng.
"Anh biết."
Cố Bắc Thần không hiểu tại sao chỉ có một mình Thẩm Lăng nhận ra được khác thường, ngay cả anh cũng chỉ cảm thấy một chút kì lạ, nhưng Thẩm Lăng lại có thể biết thứ bên trong đang uy hiếp họ. Điều này khiến cho anh càng nhận ra chênh lệch của mình với Thẩm Lăng, đáy lòng có chút thất bại, cũng lặng lẽ dấy lên sự kiến quyết.
Thẩm Lăng thấy đoàn xe đã rời khỏi căn biệt thự, chạy đến chỗ cách đó một khoảng, cảm giác áp lực trong lòng cũng theo đó giảm xuống. Từ lúc có ý thức trở lại, Thẩm Lăng chưa từng nhận được sự uy hiếp nào, lần này khiến cho cậu có chút không phục.
Tối đến, đội ngũ đã nghỉ lại ở một phân xưởng lớn. Lần này cả đội không hề được ngủ giường, chỉ chen nhau dựa vào tường hoặc trực tiếp nằm dưới đất.
Hôm nay Thẩm Lăng và Cố Bắc Thần trực đêm ca đầu. Hiện tại hai người đang đứng ở cửa, quan sát xung quanh.
"Bắc Thần, khi nào chúng ta mới cho đàn em ra ngoài."
Khi nãy Thẩm Lăng đã lén cho Dương Tư Tri ăn tối, còn nhân lúc nói chuyện vài câu. Tình đồng loại ngày càng thân thiết, cho nên Thẩm Lăng rất muốn để Dương Tư Tri ra ngoài chơi với mình.
"Có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, hoặc cho đến khi Dương Tư Tri biết nói."
Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm xuống, không rõ đang nghĩ gì.
Thẩm Lăng cắn cắn môi, cũng không nói thêm về vấn đề này. Cậu nhìn Cố Bắc Thần, đột nhiên có chút áy náy.
"Bắc Thần, có phải việc này rất khó cho anh không? Nếu vậy.... Nếu vậy tui có thể rời đi, dù sao tôi cũng là tang thi, sẽ không nguy hiểm. Hơn nữa anh cũng không cần phải..."
"Không được!"
Cố Bắc Thần không để cho Thẩm Lăng nói thêm, nóng nảy nói.
Thanh âm của Cố Bắc Thần lần này hơi lớn, khiến cho một số người đang nghỉ ngơi tỉnh giấc, họ nhìn ra cửa đầy cảnh giác. Cố Bắc Thần cũng biết mình lỡ lời, liền áy náy nhìn mọi người tỏ ý không có việc gì. Đợi khi bọn họ lần nữa nằm trở lại, Cố Bắc Thần mới nhìn Thẩm Lăng.
"Ai nói với em việc này làm khó anh? Thẩm Lăng nghe kĩ đây, anh không ngại bảo vệ em, không ngại việc em trở thành tang thi, không ngại giúp em bất cứ việc gì, nhưng anh không cho phép em rời đi. Nếu có một ngày, em ghét anh hoặc hơn nữa là hận anh, hay anh chết đi, thì lúc đó em mới có thể. Em hiểu không?"
Thẩm Lăng ngạc nhiên mở to mắt. Ý của Cố Bắc Thần có nghĩa là gì?
"Nhưng tại sao?"
Cố Bắc Thần không trả lời, trong màn đêm càng khiến cho Thẩm Lăng không nhìn ra được tâm tình của anh.
"Hiện tại anh chưa nói được, có thể em sẽ không hiểu. Nhưng Thẩm Lăng, em chỉ cần ở bên cạnh anh, còn lại cứ để anh lo."
Thẩm Lăng không hiểu cảm giác trong lòng mình hiện tại là gì nữa, cậu cứ nghĩ tang thi sẽ không có cảm xúc, nhưng đột nhiên nghe được Cố Bắc Thần nói như vậy, Thẩm Lăng lại muốn đỏ mặt. Giọng của anh rất trầm, lúc này sợ đánh thức mọi người nên nói rất nhỏ, từng chữ từng chữ chui vào tai Thẩm Lăng, gõ vào tim cậu. Trái tim vốn dĩ đã ngừng đập giờ phút nay giống như có một dòng nước ấm, chậm rãi chảy qua.
"Ừm."
Thẩm Lăng không biết nên trả lời thế nào. Chỉ có thể gật đầu. Còn việc Dương Tư Tri, đột nhiên cậu lại không còn quá lo lắng, giao cho Cố Bắc Thần vậy.
Trong lúc hai người đang yên lặng nhìn nhau, một vật to lớn từ đêm đen xé gió xông đến. Nó nhảy lên cao, hai chân trước xoè ra móng vuốt, muốn vồ lấy Cố Bắc Thần.
Tính cảnh giác của Cố Bắc Thần rất cao, ngay khi nó cách mình khoảng hai mét đã nghiêng người, tay tạo lôi điện tấn công về phía nó.
Vật to lớn kia cảm giác được nguy hiểm, định né tránh, nhưng tốc độ của lôi điện quá nhanh, nó chỉ kịp lách mình sang hướng khác tránh tổn thương đầu, thay vào đó phần bụng bị lôi điện đánh trúng. Vật đó rên lên một tiếng, đáp xuống đất, bốn chi hạ xuống vào thế tấn công, nhìn chăm chăm hai người Cố Bắc Thần.
Thẩm Lăng từ lúc nhận ra nó đến đã đề phòng, lúc này nó đứng trước mặt cậu, lộ ra hình dáng, là một con chó. Thân hình của nó rất lớn, cao khoảng hai mét, hàm răng sắc nhọn đang gầm gừ, còn có cả vệt nước dãi chảy xuống từ mép. Gương mặt của nó rất hung dữ, mặc dù đang đề phòng nhưng không hề sợ hãi, giống như đã nắm chắc phần thắng.
"Là thứ trong biệt thự."
Thẩm Lăng nhíu mày. Cảm giác từ con chó này mang đến cho cậu rất khó chịu. Không phải là sợ hãi, nhưng bị một con chó uy hiếp đương nhiên không hề dễ chịu.
Đội ngũ nghe được động tĩnh liền tỉnh dậy, vội vã chạy ra. Khi bọn họ thấy được con Berger đang đứng ở phía ngoài liền ngạc nhiên, có điều cũng vô cùng đề phòng. Bọn họ nhanh chóng chia nhau ra, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Berger thấy có nhiều người đến, bốn chi càng hạ xuống, nó quan sát tất cả một lần, suy nghĩ nên tấn công từ đâu. Lúc này, ánh mắt nó đột nhiên nhìn về phái đội ngũ Tiêu Tử Thiên, lập tức nhảy lên.
"Cẩn thận."
Tiêu Tử Thiên lăn qua một bên né tránh móng vuốt sắc bén của Berger, nhưng phần lưng lại bị nó cào ra bốn đường, không ngừng chảy máu. Hắn cắn môi không kêu lên, tay bắn một phát súng, có điều bị Berger né được. Vết thương phía sau bị lực đẩy của súng chạm đến, đau đến nỗi Tiêu Tử Thiên đổ mồ hôi lạnh. La Minh thấy tình thế không ổn, nhanh chóng đỡ lấy Tiêu Tử Thiên, mặc kệ hắn từ chối, đưa vào trong.
Mọi người cũng không đứng nhìn, từng đợt súng vang lên, xen lẫn những dị năng đầy màu sắc. Berger tốc độ tuy nhanh, nhưng công kích lại liên tục không ngừng, nó không tránh khỏi bị trúng vài đòn. Việc này khiến cho con Berger rất tức giận, nó kéo căng cả người, chuẩn bị tấn công lần nữa. Mọi người đã đồng hành với nhau rất lâu, sự ăn ý là đội hình vô cùng chặt chẽ, mỗi lần tấn công đều bài bản, tuy vậy vẫn có một số người bị Berger công kích, đau đớn ngã xuống.
Lúc này Thẩm Lăng đứng phía bên phải Berger, tay tạo ra vô số băng tiễn, tấn công về phía nó. Thẩm Lăng từ lúc thức tỉnh đã có cấp bậc cao, theo Cố Bắc Thần suy đoán ắt hẳn ở tầm cấp ba. Cho nên tốc độ của băng tiễn không nghi ngờ vô cùng nhanh, chúng như tàn ảnh đâm thẳng về phía Berger.
Berger vội vã né tránh công kích bốn phía, không ngờ rằng đột ngột có băng tiễn bay đến, nó nhanh chân nhảy lên, nhưng vẫn không kịp, một chân bên phải đã bị đâm xuyên. Nó kêu lên đau đớn, khi hạ xuống đất cũng không giữ được thăng bằng, trùng chân,cơ thể suýt ngã. Nhân cơ hội này, vô số công kích đến từ đội ngũ bay đến, Berger hoảng hốt né tránh, nhưng tốc độ không còn như trước. Biết dự định của mình không thể thành công, vì vậy nó gầm một tiếng, nhịn đau nhảy lên nóc nhà, định bụng bỏ chạy.
Nhưng làm sao mọi người có thể để nó tẩu thoát, Cố Bắc Thần giơ hai tay lên, một đám mây đen từ lúc nào đã ở trên đầu con Berger, sau đó vô số tia sét màu đen bổ xuống. Berger không thể né tránh tất cả, bị lôi điện giật cho tê dại, nó tru lên, trước khi ngất đi đã quay đầu căm hận nhìn Thẩm Lăng.
Thân hình to lớn của Berger rơi từ trên cao xuống tạo thành một tiếng vang lớn. Mà tiếng động tranh chấp khi nãy cũng không nhỏ, một đội ngũ tang thi xông đến, lắc lư tấn công.
Mọi người chia ra hai phía, một phía nâng người bị thương vào trong, phía còn lại tấn công tang thi.
Thẩm Lăng đã có thể khống chế uy áp, lúc này cậu liền thả ra khí thế, tang thi xung quanh đột nhiên sợ hãi thoáng dừng lại, chúng nó nhận ra đại vương đang ở đây, vì vậy muốn bỏ trốn. Có điều Thẩm Lăng đã ra lệnh cho chúng đứng yên, cho nên chúng còn chưa kịp làm gì đã bị bay đầu. Khác với những lần trước chỉ điều khiển được tang thi 3m xung quanh, lần này toàn bộ tang thi ở đây đều nghe theo lệnh Thẩm Lăng đứng yên bất động.
Tuy rằng rất bất ngờ, nhưng Thẩm Lăng vẫn dùng dị năng tấn công chúng, bỏ qua những tiếng kêu rên trong đầu, băng tiễn như mưa đâm xuyên qua cơ thể tang thi.
Một lúc lâu sau, đội ngũ đã tiêu diệt hết tang thi. Bọn họ đều nhận ra tang thi đứng yên mặc kệ bị công kích, hiểu ra là do Thẩm Lăng giúp đỡ. Sau khi con tang thi cuối cùng ngã xuống, mọi người đều sôi nổi đến chỗ Thẩm Lăng.
"Thẩm Lăng giỏi quá nha."
Người đầu tiên mở lời là Lý Ngôn. Hắn không có dị năng công kích cho nên luôn dùng súng, nhờ có Thẩm Lăng mà không tốn tí công sức nào đã diệt gọn tang thi, hơn nữa còn tiết kiệm không ít đạn.
"Đúng đó. Lợi hại lợi hại. Phải chi mà tui cũng điều khiển được tang thi nhở, tui sẽ kêu chúng cắn loz nhau. Vậy mới dui."
Mã Trạch hê hê cười, đổi lấy vô số ánh mắt khinh bỉ từ đồng đội.
"Cậu tưởng ai cũng như cậu có suy nghĩ đồi trụy như vậy à?"
Hạ Đồng cười khinh, không thèm để ý đến Mã Trạch, khen Thẩm Lăng vài câu sau đó quay người vào trong chăm sóc người bị thương.
"Đồi trụy há há. Trạch đồi trụy."
Kỳ Ngạn Luân cười nhạo nhìn Mã Trạch.
"Gì mà đồi trụy, ý tôi chỉ là để chúng tấn công nhau thôi mà. Chỉ là tôi nói nhầm từ thôi."
Không ai thèm để ý đến hắn.
"Bắc Thần, còn con chó này thì sao."
Thẩm Lăng nhìn Berger nằm dưới đất, không biết phải làm sao.
"Nó vẫn còn sống. Tạm thời nhốt hoặc trói nó lại, nếu khi tỉnh nó vẫn còn ý nghĩ tấn công, chắc phải giết nó. Nếu không, thì tính sau."
Cố Bắc Thần nhìn cái bụng phập phồng của Berger, xoay người vào trong, trước đó nhờ một người trong đội kiếm vật gì đó để xích nó lại.
"Bắc Thần, tui có cái này nè."
Nhắc đến việc này, Thẩm Lăng đột nhiên nhớ lại dây xích mà cậu thấy khi lần đầu mình tỉnh lại. Cậu lấy chạy vào trong lấy balo, sau đó móc ra một sợi xích đen, đưa cho Cố Bắc Thần.
"Em lấy thứ này ở đâu?"
Cố Bắc Thần nhíu mày. Dây xích này nhìn qua được làm rất chắc chắn, hơn nữa vật liệu còn quý hiếm, làm sao Thẩm Lăng có được. Không lẽ em ấy vô tình nhặt phải.
"Lúc tui tỉnh lại thì thấy nó rồi. Nó xích chân tui với cây cột, cho nên tui thu nó vô không gian luôn."
Cố Bắc Thần nhíu mày chặt hơn. Cũng không tiện hỏi rõ Thẩm Lăng thêm, chỉ kêu thêm vài đội viên cùng mình cẩn thận xích Berger lại. Sau khi làm xong, anh liền đi vào trong.
Lúc này, có gần mười người bị thương, mùi máu tươi rất nồng. Móng vuốt của Berger rất sắc bén, hơn nữa còn to lớn, bị nó cào trúng xém tí đã mất nửa mạng.
"Tử Thiên, bình tĩnh lại đi."
Hạ Đồng cẩn thận băng bó vết thương cho Tiêu Tử Thiên.
Lúc nãy, khi tất cả mọi người đều đi ra, Berger đã chọn tấn công Tiêu Tử Thiên, điều này khiến cho hắn rất tức giận, không phải giận vì bị nó công kích, mà giận bản thân yếu kém. Nhìn qua là biết con Berger muốn đánh vào nơi yếu nhất, mà trong toàn đội ngũ, anh thân là tiểu đội trưởng, lại không có dị năng. Vốn dĩ đã cảm thấy thất bại, lần này còn chưa kịp làm gì đã bị tấn công, hơn nữa từ bắt đầu đã phải lui về sau. Ánh mắt Tiêu Tử Thiên trầm xuống, có chút không cam lòng.
Ở đây mọi người đều hiểu Tiêu Tử Thiên nghĩ gì. Trước mạt thế, bề ngoài vô hại của Tiêu Tử Thiên cũng bị khinh thường không ít, có điều anh đều dùng thức lực chứng minh, khiến ai ai cũng kính nể. Giờ phút này, cho dù Tiêu Tử Thiên bắn súng bách phát bách trúng, cho dù không ai cận chiến đánh lại Tiêu Tử Thiên, thì trong mạt thế những thứ này không quan trọng. Ban đầu còn có thể lợi dụng thiện xa mà diệt tang thi, nhưng sau này khi chúng tiến hoá, tốc độ nhanh hơn, với một người thường như hắn thì làm được gì?