Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh

Chương 22: Người Quen




Người quen
Tác giả: Tùy Tiện
"Ồ bé yêu tỉnh rồi à?"
Tô Từ cũng có chút bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Lăng, có điều rất nhanh hắn đã mỉm cười.
Sở Vân và Dương Hùng đều nhíu mày. Có thể hai người Mộc Mộc và Sở Du không biết, nhưng hai người họ bình thường khá thân cận với Thẩm Hy, cho nên có một đoạn thời gian nghe được hắn nổi giận về việc Thẩm Lăng quen bạn trai. Đúng! Chính là quen bạn trai. Thẩm Lăng thích con trai, việc này không phải là bí mật gì. Thẩm Lăng vốn là thiếu gia ăn chơi nổi tiếng, sở thích của cậu có không ít người biết và cậu cũng chẳng muốn giấu giếm. Từ nhỏ Thẩm Lăng đã bướng bỉnh, thích ai là nhào vô theo đuổi, tình sử dài như con sông quê, và dĩ nhiên Tô Từ là một trong số đó, có điều điểm khác biệt duy nhất chính là thời gian quen nhau của bọn họ rất dài, dài nhất trong tất cả cuộc tình của Thẩm Lăng.
Tô Từ và Thẩm Lăng quen nhau từ 2 năm trước, bắt đầu không phải là tình cảm mà là hứng thú, về sau có lẽ là nảy sinh cảm giác hoặc là nguyên nhân gì đó, thế nên hai người quen rất bền, quan hệ cũng thân mật, như hình với bóng, đến nổi khiến Thẩm Hy ăn giấm một đoạn thời gian rất dài. Khi Thẩm Lăng quyết định đến Chi Minh, hai người cãi nhau một trận rất lớn, thậm chí còn lôi nhau ra đường tranh chấp, nói chung gây nên một hồi bàn luận, ai ai cũng nghĩ bọn họ xong rồi. Quả thực, sau đó Thẩm Lăng dọn đến Chi Minh, Tô Từ không đi theo, tin hai người chia tay càng lan rộng, Thẩm Hy còn vui vẻ khoe với bọn họ em trai hắn đã độc thân. Sau này khi mọi chuyện lắng xuống, có một ngày Thẩm Hy nói với bọn họ, em trai hắn khóc lóc gọi cho hắn, bảo Tô Từ ngoại tình, nên cậu đã chia tay. Lúc đó bọn họ mới biết, thì ra lúc trước hai người vẫn chưa chia tay.
Nói chung chuyện giữa hai người bọn họ không biết, có điều bây giờ Thẩm Lăng không nhớ gì cả, tính tình Tô Từ lại cà lơ phất phơ, không khéo chọc cho Thẩm Hy nổi giận.
Thẩm Lăng nhìn Tô Từ, không biết người vừa mới xuất hiện này là ai, cho nên liền quay sang ngầm hỏi Mộc Mộc.
"À, đây là anh Tô Từ, bạn của anh Sở Du, cũng là thành viên trong đội ngũ ý."
Thẩm Lăng gật gật đầu.
"Xin chào."
"Gì mà xin chào, đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi. Nào, để anh ôn chuyện với em một chút."
Tô Từ không biết việc Thẩm Lăng quên hết mọi chuyện, theo bản năng đến bên giường cậu định giang tay ôm lấy. Có điều còn chưa đợi mọi người cản lại, một hỏa cầu nhanh như chớp đánh vào đầu Tô Từ, khiến phần tóc trên đỉnh đầu hắn bốc cháy.
"Mẹ ơi, mái tóc triệu đô của tôi...."
Tô Từ la oai oái chạy xung quanh nhà, sau đó một cột nước đổ ập lên người hắn, cũng dập tắt được ngọn lửa.
Thẩm Hy không biết từ bao giờ đã tỉnh dậy, vì mệt mỏi lâu ngày hơn nữa nghỉ không đủ cho nên thần sắc có chút uể oải, thế nhưng lúc này đây hắn lại tức giận nhìn chăm chăm Tô Từ.
Tô Từ cũng nhận ra Thẩm Hy sắp nổi giận, cho nên thu lại vẻ cợt nhã, giống như người lúc nãy không phải mình, yên lặng đứng sang một bên.
"Gì cơ? Quên hết mọi chuyện?"
Sau khi nghe rõ tình hình của Thẩm Lăng, Tô Từ vô cùng kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn Thẩm Lăng đang vui vẻ trò chuyện với Mộc Mộc, ánh mắt hiện lên tia phức tạp.
Có lẽ là do Mộc Mộc cùng lứa với Thẩm Lăng, cho nên hai người trò chuyện rất ăn ý, Thẩm Lăng cũng dần thả lỏng tâm tình, không còn vướng bận việc thân thế nữa. Nhưng lúc này, cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng.
"Không xong rồi, Tư Tri đang đợi em."
"Tư Tri?"
Nếu Mộc Mộc không vô tình nhắc đến, Thẩm Lăng cũng mém bỏ quên Dương Tư Tri. Lúc trước, cậu đã hẹn Dương Tư Tri sau khi cầm chân đám người Thẩm Hy sẽ đuổi theo y, có điều bây giờ đã trôi qua mấy ngày, không biết Dương Tư Tri thế nào rồi. Hơn nữa, có một việc còn nghiêm trọng hơn, đó chính là Dương Tư Tri không-có-thức-ăn. Vì để tiện cho việc di chuyển, cậu đều cất tinh hạch vào không gian, lúc đói mới lấy ra cho hai người ăn. Nhưng hiện tại cậu đang ở đây, Dương Tư Tri lại không có dị năng, không có thức ăn, mấy ngày qua y làm sao trải qua? Càng nghĩ Thẩm Lăng càng gấp gáp, cậu vén chăn định bước xuống giường, có điều đã được Thẩm Hy đỡ lấy.
"Em bình tĩnh, anh để Dương Hùng đưa em đi kiếm cậu ấy."
Thẩm Hy không thể rời đi cùng Thẩm Lăng, trước mắt anh phải đến gặp Âu Dương Minh Triết càng sớm càng tốt, sau đó còn phải đưa Thẩm Lăng trở về thủ đô báo an cho ba. Nếu tang thi kia đã là bạn của Thẩm Lăng, hơn nữa anh nhớ hình như y cũng có trí tuệ, có lẽ Thẩm Lăng đã sống cùng với cậu ta những ngày qua, mặc dù có chút ghen tị nhưng Thẩm Hy cũng thầm cảm ơn Dương Tư Tri, cho nên đưa cậu ta đi cùng cũng không phải vấn đề.
"Được rồi, để Sở Vân lấy cho em một chiếc kính mát che lại mắt, nếu tìm được cậu ấy thì lập tức quay về, sau đó chúng ta đi thủ đô."
Thẩm Lăng chỉ gật đầu, nhận lấy kính từ tay Sở Vân, gấp không chờ nổi đeo vào, sau đó muốn vọt ra ngoài. Có điều đây là căn cứ, cậu phải đi qua cổng kiểm soát, cho nên bất đắc dĩ phải ngồi lên xe Dương Hùng, Mộc Mộc cũng vội lên theo, kế đó Tô Từ cũng muốn leo lên nhưng bị Thẩm Hy cản lại, sau đó chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
"Tô Từ theo tôi đến gặp Âu Dương Minh Triết, Sở Vân cô soạn một ít đồ chuẩn bị lên đường, còn Sở Du đến chợ trời xem có gì hữu dụng thì mua thêm, vật tư của chúng ta cũng sắp hết rồi."
Sở Vân và Sở Du nhanh chóng gật đầu, chia ra làm việc, còn Tô Từ tuy có chút khó chịu nhưng vẫn nhận mệnh đi theo Thẩm Hy.
- --
Phía bên đây, sau khi chiếc xe ra khỏi cổng căn cứ, Thẩm Lăng cũng chẳng buồn ngồi lên xe nữa, mở cửa nhảy ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía Tây. Mộc Mộc vì không thể lạc mất Thẩm Lăng, cho nên cũng leo xuống chạy theo. Trên xe tức khắc chỉ còn lại Dương Hùng, hắn nhún vai một cái, đạp chân ga chậm rãi chạy đi.
Thẩm Lăng mắc một chứng bệnh, đó chính là mù đường, hơn nữa lúc cậu hôn mê được Thẩm Hy mang đi, cho nên càng không rõ đường đi, chỉ một mực đi về phía Tây. Mộc Mộc ở phía sau nhịn không nổi vọt lên, chỉ đường cho Thẩm Lăng.
Bọn họ xuyên qua rừng cây, đi đến chỗ giao tranh lúc trước, sau đó theo hướng Tây tìm kiếm. Bên đường đa số là cây cối, Thẩm Lăng không nghĩ Dương Tư Tri sẽ ở đây, cho nên tiếp tục đi tới. Mãi một lúc sau bọn họ mới nhìn thấy một nhà kho bỏ hoang, có vẻ là do xây dựng để cất vật tư trước mạt thế. Xung quanh vô cùng bừa bộn, có không ít xác tang thi, điều đặc biệt là đầu của chúng đều bị khoét rỗng, có nghĩa là có người biết được sự tồn tại của tinh hạch, đồng thời nhận ra tác dụng của chúng.
Mộc Mộc nhíu mày, mặc dù trước sau gì cũng có người biết, nhưng hiện tại cũng quá sớm đi. Còn Thẩm Lăng bên này lại không có tâm tư để ý mấy thứ này, cậu thấy cửa nhà kho mở hờ ra, cho nên vội chạy vào. Có điều, bên trong ngoại trừ xác tang thi và vài vỏ bao bì thì không có thứ gì khác, một mảnh trống rỗng. Thẩm Lăng bắt đầu có chút lo lắng, cậu cẩn thận nhìn từng cái xác, không phải cậu nghĩ tiêu cực nhưng đây chẳng qua để phòng ngừa vạn nhất thôi. Sau khi xác định không có Dương Tư Tri, Thẩm Lăng âm thầm thở phào, sau đó lại trở nên nôn nóng.
"Thẩm Lăng, có không?"
Mộc Mộc đi theo Thẩm Lăng, tốc độ là dùng dị năng, cho nên hiện tại có chút mệt mỏi.
"Không có, chắc không ở đây."
Thẩm Lăng lắc lắc đầu nói.
Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Lăng lại không nghĩ như thế. Thứ nhất Dương Tư Tri không có dị năng, mặc dù tốc độ nhanh nhưng không có khả năng đánh quá nhiều tang thi, nhất là tang thi có dị năng, cho nên y sẽ chọn một nơi vừa vắng vẻ vừa an toàn. Ở đây có rất nhiều xác tang thi, không thể nào là do Dương Tư Tri làm ra, hơn nữa đa phần đầu tang thi được cắt rất gọn hoặc trên đầu có lỗ nhỏ, điều này có nghĩa là chuyện này do người khác làm ra, hơn nữa còn có súng. Thứ hai, đi càng xa sẽ càng nguy hiểm, nhất là dễ gặp đội ngũ ra ngoài tìm vật tư, mà phía Tây khu rừng này chỉ có một nhà kho, đi xa hơn nữa có lẽ sẽ có thị trấn hoặc khu dân cư gì đó. Nhưng với sự cẩn thận của Dương Tư Tri, y sẽ không lựa chọn nơi như vậy, cho nên nhà kho này là chỗ thích hợp nhất.
Nếu suy đoán của cậu đúng, vậy Dương Tư Tri đã từng ở đây, nhưng lại có người đến, cho nên rời đi trước. Nhưng y sẽ đi đâu?
"Chúng ta tiếp tục...."
Thẩm Lăng quay sang Mộc Mộc, định nói đi tiếp về phía Tây, có điều nhìn thấy trên trán Mộc Mộc đổ không ít mồ hôi, cậu mới nhận ra Mộc Mộc khác mình, sử dụng dị năng để di chuyển.
"Cậu ở đây đợi anh Dương đến đi, tui đi tìm một mình được rồi."
"Không được, lỡ cậu đi lạc không biết đường về thì sao?"
Mộc Mộc cũng nghe Thẩm Lăng nói qua tình trạng của mình, cho nên nhất quyết không chịu. Nếu lạc mất Thẩm Lăng, cậu ta và Dương Hùng sẽ bị anh Hy nướng mất.
"Không sao, tôi chỉ đi một đường thẳng, không đến nỗi lạc."
Thẩm Lăng cũng không lằng nhằng gì nhiều, chưa đợi Mộc Mộc đáp lại đã vội chạy đi mất. Mộc Mộc há mồm nhìn, cũng không thể chạy theo, đành đứng đợi Dương Hùng. Cậu ta mà tiếp tục dùng dị năng, thì lát nữa sẽ kiệt sức mất.
- --
Thẩm Lăng một mạch chạy thẳng về phía Tây, quả nhiên ra khỏi khu rừng là thành thị, nhà cửa nhiều lên không ít. Cậu cẩn thận đến từng nhà ven bìa rừng kiểm tra, có điều lại không thấy gì. Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, Thẩm Lăng vội vã trốn vào một góc.
"Mẹ nó, rốt cuộc tang thi ở đâu lòi ra cả đống vậy? Mém nữa đã chết rồi."
Thẩm Lăng đứng ở trên lầu một căn nhà hai tầng, cậu nép bên rèm cửa sổ, âm thầm lia mắt nhìn xuống dưới. Ở đó có bốn người, mà những người này xem như khá quen, chính là đám người La Chấn Sơn ở Hỏa Biên lúc trước.
"Djt mẹ, ajkbkbdjkbvkav, sao người chết không phải là hai đứa mày? Lúc đó đáng ra tao nên đẩy hai tụi mày vào đàn tang thi cầm chân, như vậy Josh cũng không bị nhiễm."
La Chấn Sơn cả người chật vật, quần áo có nơi rách rưới có nơi bị thiêu cháy. Bên cạnh hắn ta là Nghê Liên, mặc dù nhìn qua có vẻ thê thảm, nhưng quần áo vẫn nguyên vẹn, chỉ là trên người có vài vết xước. Ly Hà là người thảm nhất, cánh tay trái của hắn toàn là máu, thậm chí bàn tay chỉ còn lại ba ngón. Cuối cùng chính là cặp song sinh Trang Hy, Trang Vọng, cả hai đều bị thương, khắp người có không ít vết bẩn, quần áo rách rưới để lộ ra vết thương mới lẫn cũ, mà vết thương cũ đương nhiên là vết bầm do dị hành hung.
La Chấn Sơn vẫn tiếp tục lãi nhãi, càng nói vẻ mặt hắn càng vặn vẹo, sau đó nhịn không được quay ra sau đạp Trang Hy và Trang Vọng một phát. Hai người bị hắn đá ngã xuống đất, nhíu mày không nói gì.
"Tao ghét nhất chính là vẻ mặt này của tụi bây, ra vẻ thanh cao với ai, hai con đi*m này!"
La Chấn Sơn hung hăng đạp thêm vài phát, dường như đụng đến vết thương khiến hắn oai oái kêu đau, dừng một chút lại phun một ngụm nước miếng về phía hai người nọ.
"Ông chủ, giảm nhẹ âm thanh cẩn thận tang thi lại đến."
Ly Hà có chút khó chịu nói, nhưng hắn lại không để lộ tâm tình ra ngoài, chỉ chán ghét liếc nhìn La Chấn Sơn. Nghê Liên đứng một bên cũng lườm La Chấn Sơn, sau đó cô ta âm thầm nhích đến gần Ly Hà, nhéo nhéo cánh tay của hắn. Ly Hà liếc nhìn Nghê Liên, tâm tình dịu xuống một chút.
La Chấn Sơn cũng nhận ra bản thân bất cẩn, vội vàng ngậm miệng, hừ lạnh quay đi. Trang Hy và Trang Vọng chật vật đứng dậy, cười giễu với sự ngu ngốc của La Chấn Sơn.
Bọn họ chọn một căn nhà phía đối diện đi vào, Thẩm Lăng xác định họ đã đóng cửa, không nhìn thấy bên đây mới nhẹ nhàng đi ra. Cậu chắc chắn Dương Tư Tri sẽ không đến đây, bởi vì tỉ lệ nguy hiểm khá cao, vậy y đã đi đâu?
Sau đó, Thẩm Lăng lại nhận ra một vấn đề khác, cậu lại quên mất đường về rồi. Mặc dù chỉ đi một đường thẳng, nhưng cậu không chắc bản thân có đi lệch hay không, với lại cậu không thể chọn đại một hướng mà đi, lỡ như lạc càng thêm lạc thì sao? Thế là Thẩm Lăng cười khổ một tiếng, quay trở lại tìm một căn nhà cách không xa đám người La Chấn Sơn đợi Dương Hùng và Mộc Mộc đến.
- --
Trời bắt đầu tối đen, Thẩm Lăng lại không thấy hai người Mộc Mộc đâu, cậu sốt ruột ngó nghiêng ra bên ngoài, cũng âm thầm lắng nghe thử có tiếng xe nào hay không, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh. Mãi cho đến khi trăng lên cao cũng không có ai xuất hiện. Thẩm Lăng ngơ ngác ngước nhìn ánh trăng bên cửa sổ, trong lòng có chút run rẩy.
Đêm nay trăng rất nhỏ, chỉ có một mảnh nhỏ xíu, màn đêm vô cùng âm u. Mặc dù Thẩm Lăng là tang thi, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi, nhất là từ trước đến nay cậu chưa từng ở một mình, cho nên không khỏi nghĩ xa xôi. Trong lòng cậu lúc này vô cùng nôn nóng, nhất là dưới tình huống chưa biết tin tức của Dương Tư Tri, trong đầu suy nghĩ vô số khả năng, nhưng lại lập tức tự bác bỏ.
Lúc này, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, sau đó rất nhanh đã im bặt. Thẩm Lăng giật mình chạy đến bên cửa sổ, nếu cậu đoán không lầm tiếng hét đó phát ra từ phía đám người La Chấn Sơn. Chưa được bao lâu, Thẩm Lăng loáng thoáng nghe được rất nhiều bước chân chậm chạp, có lẽ tang thi đang theo âm thanh kia đến đây.
Kế đó, Thẩm Lăng thấy một thân ảnh vọt ra bên ngoài, nhanh chân chạy về phía này. Ánh mắt của Thẩm Lăng rất tinh tường, chốc lát đã nhận ra đó chính là Nghê Liên. Vẻ mặt cô ta tràn ngập hoảng sợ, hơn nữa hai bên má loáng thoáng có vết máu lớn. Cô ta không ngừng chạy đi, đến khi khuất dạng phía sau con đường. Thẩm Lăng quay sang nhìn về căn nhà, nhưng nơi đó không còn ai chạy ra nữa, có điều chưa đến một phút, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, mặc dù rất nhạt nhưng Thẩm Lăng vẫn ngửi thấy. Ánh mắt cậu sáng lên, trong đêm đen như hai chấm đỏ kì dị, cậu vội vã lấy một viên tinh hạch nuốt vào, sau đó lắng nghe tiếng bước chân tang thi ngày càng gần, hòa theo trong đó là tiếng 'phịch phịch' kì lạ.
Thẩm Lăng nhận ra trong căn nhà kia chỉ còn lại hai hơi thở, nhíu mày khó hiểu. Cậu không nén nổi tò mò, liền lần theo màn đêm đến đó. Càng đến gần, tiếng 'phịch phịch' lại càng rõ ràng, hơn nữa còn liên tục không ngừng. Lúc này, Thẩm Lăng đã đứng trước cửa căn nhà, cánh cửa do Nghê Liên mở ra vẫn chưa khép lại, cậu ghé mắt nhìn vào trong, hai mắt bỗng trợn to.
"Sao mày không mở miệng ra nói nữa? Tiếp đi! Bây giờ dùng thứ đáng ghê tởm của mày trả lại tất cả cho bọn tao...."
Bên trong, một thiếu niên bên trên không mặc gì, chỉ có mỗi chiếc quần đùi. Dọc theo đôi chân trắng nõn là từng vết bầm tím ghê người. Trên tay thiếu niên là một cây dao gọt hoa quả, liên tục đâm vào người dưới chân mình.
Thiếu niên nọ không biết là Trang Hy hay Trang Vọng, vẻ mặt điên cuồng tiếp tục đâm dao vào người La Chấn Sơn, miệng không ngừng lẩm bẩm. La Chấn Sơn chết không nhắm mắt, hai mắt hắn ta trợn to, miệng há ra, trông rất xấu xí. Trên người hắn toàn là máu, thân dưới lại càng khỏi nói, thứ ghê tởm giữa hai chân bị băm thành thịt vụn, chân cũng bị cắt hết ngón, vô cùng đáng sợ. Bên cạnh hắn còn có Ly Hà, đã tắt thở từ lúc nào, mệnh căn của hắn cũng bị băm nhỏ, nhưng lại không bị từng nhát từng nhát đâm như La Chấn Sơn. Thiếu niên còn lại đờ người ngồi bên cạnh thiếu niên cầm dao kia, ánh mắt toát lên thần sắc phức tạp, như được giải thoát cũng như đau khổ tột cùng.
Thẩm Lăng bị cảnh tượng này dọa cho run rẩy, bụm miệng muốn nôn, nhưng vốn dĩ không nôn được, chỉ có thể hít từng ngụm khí lạnh. Sau đó, cậu nhận ra có khá nhiều tang thi đến đây, âm thầm thả ra uy áp ngăn chặn chúng, phức tạp nhìn hai người bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.