lỗi
Tác giả: Tùy Tiện
Kỳ Ngạn Luân bất ngờ trước câu nói của Cố Bắc Thần, nhíu mi nhìn Thẩm Lăng. Đây thật sự là một con tang thi sao? Nhưng rõ ràng nó không hề tấn công ai, hơn nữa Cố Bắc Thần còn nắm tay nó. Rốt cuộc đây là làm sao?
Có điều từ trước đến giờ Cố Bắc Thần làm việc gì cũng đều suy tính kĩ càng, nếu anh đem một tang thi về, chắc hẳn nó sẽ không hại người.
"Cậu tính nói với mọi người thế nào?"
Bọn họ có thể chấp nhận quyết định của Cố Bắc Thần nhanh như vậy một là vì bọn họ đã ở chung với nhau rất nhiều năm, độ tin tưởng đương nhiên rất cao, hai là Thẩm Lăng thực sự không hại người, lại còn đang giữ vật tư ở kho hàng. Nhưng những người còn lại thì khác, nếu nói ra Thầm Lăng là tang thi, sẽ sợ hãi, ghét bỏ. Có điều, một người như Cố Bắc Thần vốn dĩ không nên quan tâm đến một tang thi chứ, hơn nữa còn dẫn nó về đội.
"Cứ nói, em ấy là Tiểu Lăng, em họ tôi."
Cố Bắc Thần mặt không đổi sắc, nghiêng đầu nhìn Thẩm Lăng vẫn đang giả vờ làm không khí bên cạnh.
"Bắc Thần! Đây là tang thi, tôi biết cậu có chừng mực, nhưng lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, con tang thi này đang giả vờ, hoặc một ngày nào đó nó nổi điên tấn công mọi người, thì như thế nào? Tôi không nghi ngờ quyết định của cậu, nhưng tôi nghi ngờ con tang thi này. Hiện tại nó có thể vô hại nhưng về sau chắc gì nó đã vô hại? Cậu lấy gì để đảm bảo với những người khác rằng nó sẽ hoàn toàn vô hại? Hiện tại cậu giấu danh tính của nó, về sau lộ ra, chuyện sẽ không đơn giản. Bắc Thần, tôi hỏi cậu, với danh nghĩa một người anh em, cậu có chắc quyết định của mình?"
Tiêu Tử Thiên sâu thẳm nhìn thẳng Cố Bắc Thần, ngữ khí vô cùng rắn chắc. Đây là an toàn của toàn bộ anh em trong đội, mặc dù đây là quyết định của Bắc Thần, nhưng anh không thể mặc kệ một mầm mống nguy hiểm ở trong đội. Đây là tang thi, là kẻ thù của nhân loại.
Cố Bắc Thần nhìn Tiêu Tử Thiên, sau đó lại quay sang nhìn Thẩm Lăng, cậu vẫn đang ngồi nghịch tay áo, thấy anh nhìn liền rụt người lại. Ánh mắt Cố Bắc Thần chợt loé qua tia dịu dàng, anh thở dài, nhìn năm người đang ngồi trước mặt mình.
"Tôi lấy tính mạng mình để đảm bảo. Nếu em ấy có hành động vượt quá kiểm soát, tôi sẽ dẫn em ấy đi. Nhất định sẽ giữ em ấy bên cạnh để trông chừng, không gây bất kì nguy hiểm nào dù chỉ một chút với đội ngũ."
Vừa dứt lời, Cố Bắc Thần liền nghiêng đầu sang Thẩm Lăng, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, xoa xoa. Điều này khiến ánh mắt của những người còn lại đều ngỡ ngàng.
"Bắc Thần, tại sao cậu lại muốn dẫn theo tang thi này?"
Tiêu Tử Thiên là người tinh ý nhất trong đám, Bắc Thần đột nhiên làm như vậy, khiến anh vô cùng nghi ngờ. Hơn nữa, một tia ôn nhu kia, Tiêu Tử Thiên đã nhìn thấy.
"Cậu biết nó?!"
Đây vừa là một câu hỏi, cũng gần như là câu khẳng định.
"Ừm!"
Cố Bắc Thần không nói rõ ràng, nhưng cũng đã xem như thừa nhận mình quen biết Thẩm Lăng, hơn nữa còn muốn dắt cậu theo dù cậu đã biến thành tang thi.
Trời ngã sang tối, khu biệt thự dần trở nên an tĩnh. Vì mạt thế kéo đến, điện nước đều bị cắt, không thể mở đèn, mọi người trong đội có chỗ thắp le lói vài cây đèn cầy, có chỗ lại cứ để tối thui. Chung quy bọn họ cũng đã quen với bóng tối, dù sao trước mạt thế, phần lớn bọn họ là quân nhân, việc không có đèn này đã trải qua rồi.
Mà ở trong biệt thự của nhóm người Cố Bắc Thần, ngoài Mã Trạch đã dẫn tiểu đội mình đi gác cổng, thì năm người còn lại đang tập hợp trong phòng khách, đau đầu với Thẩm Lăng.
"Đàn em! Đàn em."
Thẩm Lăng ban nãy đột nhiên kêu la đàn em. Bọn họ đương nhiên không hiểu cậu đang nói gì, cho nên cũng có dò hỏi. Nhưng Thẩm Lăng vốn chỉ mới có thể mở miệng nói chuyện, từ ngữ không nhiều, cũng không thể biểu đạt.
"Tổ tông ơi! Rốt cuộc đàn em là cái gì? Cậu muốn thu đệ à? Đừng có điên dùm tôi."
Kỳ Ngạn Luân day day trán. Thẩm Lăng giống như một đứa trẻ, muốn làm gì đó liền vô cùng ương bướng, nhất định phải có được.
Mặc kệ mọi người nói gì, Thẩm Lăng chỉ nắm tay áo của Cố Bắc Thần, tiếp tục đòi đàn em. Cậu đã nhốt Ngu Ngốc trong không gian từ lúc sáng, hiện tại nhất định nó rất đói, và cậu cũng rất đói a. Nhưng mà hạt châu kia, lấy ra sẽ bị đám người này cướp a. Cậu sợ. Nhưng mà sau một chiều đấm đá Cố Bắc Thần, cậu nhận ra anh không hề đánh lại cậu, còn mặc cho cậu đánh, cho nên Thẩm Lăng liền quy cái mác người tốt cho Cố Bắc Thần. Hơn nữa, cậu còn muốn Cố Bắc Thần kiếm chỗ cho cậu thả Ngu Ngốc ra.
"Phòng! Đàn em!"
Ánh mắt Thẩm Lăng rất đáng sợ, tròng mắt nhỏ xíu chăm chăm nhìn Cố Bắc Thần. Nếu là người khác chỉ sợ đã hét toáng lên. Nhưng bây giờ Thẩm Lăng chỉ nhìn Cố Bắc Thần, sâu trong mắt mang theo ý tứ làm nũng.
Trong bóng đêm, dưới ánh sáng nhỏ nhoi của ánh trăng, Thẩm Lăng nắm lấy tay áo Cố Bắc Thần, ngẩng đầu nhìn anh, còn Cố Bắc Thần cũng cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt trong đêm đen sâu không thấy đáy.
Một lúc sau, đợi Thẩm Lăng đã nói mỏi cả miệng, thậm chí còn muốn đánh Cố Bắc Thần tiếp, liền bị anh kéo đi lên lầu, mở cửa phòng sau đó đẩy cậu vào. Thẩm Lăng ngơ ngác một hồi, nhưng vẫn như ý nguyện có phòng, vui vẻ cười với Cố Bắc Thần, ánh mắt tỏ ý anh mau đi ra đi. Nhưng Cố Bắc Thần vẫn đứng yên nhìn cậu, cánh tay kéo cửa đóng lại, chậm rãi đến giường ngồi xuống.
"?????"
Thẩm Lăng trợn mắt nhìn Cố Bắc Thần, không hiểu tại sao anh vẫn còn ở đây, có điều cậu quả thực đói sắp chết rồi. Dưới mũi truyền đến hương vị ngọt liệm của huyết nhục, Thẩm Lăng vội bịt mũi, cũng mặc kệ Cố Bắc Thần, lấy cái chai đựng hạt châu ra, đổ vào tay một viên, nhanh chóng ăn vào. Sau đó cậu thả Ngu Ngốc ra.
Đã gần một ngày không được ăn uống, Ngu Ngốc vừa được giải phóng liền nghe thoang thoảng mùi máu, hai mắt bắt đầu trợn to, miệng há ra muốn tấn công về con người duy nhất trong phòng. Nhưng khí thế của Thẩm Lăng khiến nó không thể cử động, sự đói khát làm cho cơ thể vốn không có cảm giác trở nên khó chịu. Nhưng không đợi bao lâu, miệng nó bị nhét vào một viên tròn. Chất lỏng trôi xuống bụng nó, cảm giác đói khát liền tan biến không ít, nó tỉnh táo lại, nhìn nhìn Thẩm Lăng, sau đó run rẩy lùi về góc tưởng ngồi xổm xuống.
Cố Bắc Thần từ lúc Ngu Ngốc xuất hiện, cánh tay đã thủ sẵn một đạo lôi điện, chỉ cần nó tấn công liền biến thành tro bụi. Có điều khi thấy nó không dám bước về trước, chỉ dè dặt ở phía sau Thẩm Lăng, anh liền an tĩnh thu lại công kích.
"Đây là ai?"
Cố Bắc Thần nhìn Thẩm Lăng đang vui vẻ chạy tới chỗ con tang thi kia, vỗ vỗ vai nó. Còn nó thì lại run rẩy co người, có vẻ rất sợ Thẩm Lăng.
"Đàn em!"
Thẩm Lăng hai tay chống nạnh, đầy kiêu ngạo nói. Cậu có đàn em đó, rất lợi hại.
Cố Bắc Thần không nói gì. Chỉ chăm chăm quan sát tang thi kia. Ban nãy nó có ý định tấn công anh, nhưng lại không bước lên, hơn nữa còn sợ hãi Tiểu Lăng. Nhìn nét mặt của nó có vẻ không giống Tiểu Lăng, nó vẫn chưa có thần trí.
"Tiểu Lăng! Lại đây!"
Cố Bắc Thần ngoắc tay với Thẩm Lăng. Cậu tuy không biết Tiểu Lăng trong miệng Cố Bắc Thần là cái gì, nhưng theo tiết tấu của anh vẫn nhích đến, ngồi xuống giường.
"Tiểu Lăng! Xin lỗi em."
Cố Bắc Thần ôm lấy Thẩm Lăng, cánh tay siết chặt. Thẩm Lăng bị vây trong ngực anh, cảm thấy khó chịu liền cựa quậy. Có điều Cố Bắc Thần không theo ý cậu, cứ giữ nguyên như thế một lúc lâu.
Nếu lúc đó Thẩm Lăng không tình cờ thức tỉnh dị năng, có lẽ.... Có lẽ chính tay anh đã giết chết cậu. Nếu như việc đó xảy ra, anh sẽ làm sao đây? Hai tay Cố Bắc Thần run rẩy từng đợt, vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy sợ hãi. Thiếu niên trong tay vì cảm thấy khó chịu cứ giãy dụa mãi, Cố Bắc Thần hít sâu một hơi mới chậm rãi buông cậu ra.
"Em tên là Thẩm Lăng, có nhớ không?"
Thẩm Lăng lắc đầu. Thì ra cậu tên như vậy a.
"Không nhớ cũng không sao, bây giờ thì em đã biết rồi. Sau này có ai gọi em, thì em phải trả lời, có biết chưa?"
Thẩm Lăng gật gật đầu. Cậu cũng không để ý mấy. Nhưng mà có tên vẫn tốt hơn, cậu từng đặt cho mình vô số cái tên, nào là Ngầu Quá, nào là Đệ Nhất Tang Thi, nói chung cũng chẳng đâu vào đâu. Bây giờ nghe cái tên Thẩm Lăng cũng rất vừa tai.
"Anh là Cố Bắc Thần. Nhớ kĩ. Từ bây giờ, em sẽ đi với anh, anh bảo vệ em."
Nếu hiện tại Tiêu Tử Thiên có ở đây nhất định sẽ trợn mắt. Trên chiếc bàn đầu giường cắm hai ngọn nến, ánh sáng nhỏ bé chiếu lên gương mặt Cố Bắc Thần, khi anh nói chuyện với Thẩm Lăng, nét dịu dàng trong mắt gần như hoá thành thực thể.
Thẩm Lăng gật gù đồng ý. Anh ta cho cậu đánh còn không đánh lại cậu, mặc dù anh ta không cho cậu đi cứ nắm tay cậu nhưng mà Thẩm Lăng vẫn nghĩ anh là người tốt. Sau này cậu sẽ chiếu cố anh ta.
"Tiểu Lăng, nhìn anh."
Cố Bắc Thần nắm lấy cằm Thẩm Lăng, xoay mặt cậu về phía mình. Từ nãy đến giờ Thẩm Lăng vẫn luôn nghịch tay áo, không biết có nghe lọt anh nói gì hay không.
Gương mặt bị xoay qua đối diện với một ánh mắt đầy sâu thẳm, Thẩm Lăng chu chu môi, đầy khó hiểu, muốn quay sang chỗ khác lại bị cánh tay rắn chắc của Cố Bắc Thần giữ lại.
"Gọi Bắc Thần! Ngoan."
"??????"
Thẩm Lăng khó hiều nhìn anh. Cựa quậy muốn thoát ra nhưng không được. Cậu có chút tức giận bắt đầu nháo.
"Xấu xa! Xấu xa!"
"Ngoan, gọi Bắc Thần anh sẽ buông tay."
Thẩm Lăng yếu ớt phản kháng, có điều sức lực của Cố Bắc Thần rất lớn, không thể thoát được. Thế là cậu ủy khuất hạ vai.
"Bắc... Bắc Thần."
Mặc dù giọng nói của cậu khàn khàn do chỉ mới hồi phục không lâu, nhưng vẫn mang theo nét nhẹ nhàng. Cố Bắc Thần nghe xong, ánh mắt càng thêm trầm tĩnh, anh buông Thẩm Lăng ra, không hề lên tiếng.
"Bắc Thần xấu xa! Xấu xa!"
Trước đó chỉ biết mắng xấu xa, bây giờ Thẩm Lăng còn chen thêm cả tên Cố Bắc Thần vào, hơn nữa gương mặt còn rất kiêu ngạo, trông có vẻ đắc ý vô cùng.
Ngu Ngốc ở một bên bị xem như tàng hình, nó mặc dù không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng nó cũng không quan tâm mấy. Dù sao thì nó chỉ phụ trách đi theo đại ca.
Lúc này, Cố Bắc Thần đứng dậy, bước đến tủ quần áo, anh tìm kiếm gì đó một lát liền trở lại giường ngồi cạnh Thẩm Lăng.
"Tiểu Lăng, tắm rồi thay đồ. Áo quần của em đều đã bẩn."
Nói rồi, anh quỳ một chân xuống sàn, nâng chân cậu lên, chậm rãi tháo ra chiếc giày đã bị nhuộm đỏ.
Thẩm Lăng đá đá Cố Bắc Thần, ngang bướng không để anh dễ dàng lấy giày mình. Nhưng phí sức một hồi vẫn bị lấy mất. Cậu tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Ngoan, anh lấy cho em đôi khác. Bây giờ em ngồi đây đợi anh. Anh lấy nước cho em tắm."
Không đợi Thẩm Lăng phản ứng, Cố Bắc Thần đã xoay người ra khỏi phòng. Một lúc lâu sau, anh quay lại, kéo theo Thẩm Lăng, cũng không hề để mắt đến Ngu Ngốc bên cạnh. Có điều khi ra khỏi cửa, anh vẫn cẩn thận khoá lại.
Cố Bắc Thần đưa Thẩm Lăng đến một gian phòng khác, kéo cậu vào nhà tắm. Trong đây đã được thắp rất nhiều nến, ánh sáng đủ để nhìn rõ mọi vật. Cuối phòng tắm có một bồn tắm lớn được đong đầy nước.
"Em tắm đi, anh để đồ trên kệ, khăn thì vắt ở đây, tắm xong em nhớ lau cho khô, xong thì gọi anh."
Thẩm Lăng cái hiểu cái không gật đầu. Sau đó nhìn bồn tắm đầy nước, cũng không cởi đồ ra đã ào ào nhảy vào. Cố Bắc Thần chưa đi được ba bước đã bị nước văng khắp người. Anh xoay người lại nhìn cậu, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
"Tiểu Lăng! Cởi đồ ra, bẩn. Trong thùng bên đây có nước sạch, em nhớ tẩy thật kĩ."
Thấy Thẩm Lăng đã nghe lời cởi áo ra, chiếc áo sơ mi bên trong có vệt máu khô bị nước thấm ướt, chậm rãi tán ra. Anh xoay người bước đến cửa, từ từ đóng lại. Bên trong lần nữa truyền đến từng đợt nước ào ào như bị tràn ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, Cố Bắc Thần bước xuống lầu, phía dưới mọi người đang tụ lại bàn trà đánh bài. Riêng Tiêu Tử Thiên lười cùng bọn họ chơi, ngồi một bên viết gì đó vào quyển tập. Vốn ánh sáng rất ít, dù sao cũng chỉ là nến, nhưng đa phần mọi người ở đây đều là dị năng giả, giác quan được cường hoá, nhìn trong tối không hề khó khăn.
Vì sao nói đa phần, bởi vì Tiêu Tử Thiên vẫn chưa thức tỉnh dị năng.
"Bắc Thần! Xuống rồi à, Thẩm Lăng đâu?"
Kỳ Ngạn Luân thấy Cố Bắc Thần xuống bậc thang, liền cười hỏi.
"Đang tắm."
"Bắc Thần, cậu lại xem này, tên Lý Ngôn này đang giả heo ăn thịt hổ. Nói cái gì không biết chơi, mà lại lừa hết bánh của tôi."
Hạ Đồng hùng hổ lên án. Vì mạt thế đến, tiền giấy không còn tác dụng, bọn họ liền đem bánh quy hoặc một vài thức ăn vặt ra cược.
"Thiên phú cả, đừng ghen tị."
Lý Ngôn haha cười. Gom đống đồ ăn vào người, tiện tay cất vào không gian.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Thiên, Cố Bắc Thần đợi mọi người chơi xong ván bài, liền ho khan nói.
"Tiểu Lăng mang theo một tang thi."
"?????"
Ánh mắt mọi người tức khắc đổ dồn về phía Cố Bắc Thần. Mang theo tang thi là thế nào?
"Không lẽ là con tang thi lúc ở kho hàng?"
Hạ Đồng nhíu mi nói. Lúc đó cô không biết vì sao một con tang thi khác biến mất, nhưng giờ nghĩ lại, Thẩm Lăng có không gian, chắc cậu đã thu tang thi đó vào.
"Ừm. Nhưng nó không có thần trí, là tang thi bình thường."
"Như vậy..... "
Tiêu Tử Thiên vẫn yên lặng lắng nghe, nhưng khi biết tang thi Thẩm Lăng dẫn đến không hề có nhận thức liền nhíu mày.
"Nó sợ Thẩm Lăng. Sẽ không ra tay. Ngoài ra tôi có một việc quan trọng hơn muốn nói. Khi nãy lúc Tiểu Lăng thả tang thi đó ra, nó muốn tấn công tôi, có điều khi Tiểu Lăng đưa cho nó một hạt gì đó, nó liền an tĩnh. Mà Tiểu Lăng trước đó cũng ăn một viên."
Đây là điều mà Cố Bắc Thần chú ý. Với việc tang thi kia ngừng tấn công anh sau khi ăn viên thuốc kia, anh liền hoài nghi nguồn gốc và tác dụng của viên thuốc đó. Nếu Thẩm Lăng cũng ăn, như vậy cậu vẫn có ham muốn với máu thịt con người, nhưng nhờ có viên thuốc đó mà không còn tấn công người nữa. Điều này rất tốt. Nhưng thứ đó tìm ở đâu, nếu như không còn thì Thẩm Lăng sẽ làm sao?
"Tang thi có chấp niệm rất lớn với máu thịt con người. Nếu như theo lời cậu nói, vậy liên thuốc đó có thể kiềm chế chúng?"
Tiêu Tử Thiên đầy suy tư. Rốt cuộc là thứ gì lại có thể khiến tang thi không còn ở trạng thái thèm khát máu thịt?
Lúc mọi người định tìm hiểu sâu hơn, Thẩm Lăng liền từ trên lầu đi xuống. Cậu đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ mới. Quần áo mà Cố Bắc Thần đưa rất vừa người cậu, một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần vải đen.
Cố Bắc Thần vừa thấy Thẩm Lăng liền đứng dậy đi đến chỗ cậu, anh nhìn mái tóc vẫn còn ướt sũng liền lắc đầu, cầm chiếc khăn tắm Thẩm Lăng vo thành một cục nắm trong tay, kéo cậu ngồi xuống ghế chậm rãi lau.
Ánh mắt bốn người còn lại trở nên kì dị. Cố Bắc Thần rốt cuộc có quan hệ gì với Thẩm Lăng? Đãi ngộ như vậy, ngay cả bọn họ đã quen biết anh hơn mười năm trời vẫn chưa từng thấy.
"Bắc Thần! Cho nè."
Thẩm Lăng bị khăn tắm che mất tầm mắt, cựa quậy một hồi liền xoay đầu nhìn Cố Bắc Thần. Trong tay cậu cầm một chiếc hộp đầy màu sắc, vui vẻ đưa cho Cố Bắc Thần. Đây là hộp kẹo trong siêu thị nhỏ.
Cố Bắc Thần nhướng mày, ánh mắt toát lên chút cưng chiều, nhận lấy chiếc hộp để qua một bên. Sau đó cẩn thận lau tóc cho cậu.
"Má nó chọc mù mắt tôi đi. Không nhìn nổi nữa."
Kỳ Ngạn Luân bị hình ảnh trước mặt làm cho nhức đầu. Phát hoả nói.
"Tôi cũng bị mù rồi. Từ chối xem tiếp. Mã Trạch chắc cần hỗ trợ, tôi đi đây."
Hạ Đồng trợn mắt nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, không muốn ở lại tiếp tục nhìn cảnh chướng mắt.
Tiếp theo đó là Kỳ Ngạn Luân, Lý Ngôn nhìn hai người họ chạy mất liền cười cười lấy cớ đi sắp xếp vật tư cũng chuồn mất. Trong phòng khách nháy mắt chỉ còn ba thân ảnh.
"Đây là người mà cậu đã nói?"
Tiêu Tử Thiên chỉ liếc nhìn một chút liền tiếp tục cắm đầu vào quyển tập trên tay. Hắn hờ hững nói.
"Ừm."
Nhìn tóc của Thẩm Lăng đã hoàn toàn khô, Cố Bắc Thần vắt khăn lên thành ghế, xoa xoa tóc cậu.
"Tìm được cũng không dễ. Nếu như tôi tới sớm, có lẽ không như vậy."
Lúc Cố Bắc Thần nhận ra Thẩm Lăng, liền bất ngờ. Anh cứ nghĩ, nhà Thẩm Lăng rất cưng chiều cậu, thủ hạ đi theo sẽ rất nhiều, cậu sẽ an toàn, đợi đến khi anh về thủ đô sẽ đến tìm cậu, thế nhưng không ngờ....
"Ăn! Bắc Thần, ăn."
Thẩm Lăng được thả ra, liền chộp lấy chiếc hộp hớn hở đưa cho Cố Bắc Thần. Bởi vì anh chuẩn bị nước tắm, còn cho cậu quần áo, nên Thẩm Lăng hào phóng muốn tặng anh quà. Mà đây là thứ đầu tiên cậu nghĩ đến.
Cố Bắc Thần cầm chiếc hộp, bất đắc dĩ theo ý cậu mở ra. Nếu không ăn, anh chắc chắn sẽ bị cậu quấy cho đau đầu.
Có điều khi Cố Bắc Thần mở hộp ra, đập vào mắt anh lại là một thứ khác.
- ----