Mạt Thế Trọng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 14: Cứu viện




Editor: Xue Ding
Tình huống khẩn cấp, Cố Ngọc lại đối với đám người hô to một tiếng: “Công kích chúng nó cổ hoặc là đôi mắt, những người biến dị này đều có trí tuệ nhân loại, các ngươi phải cẩn thận!”
Tuy rằng những người này lực chiến quá thấp, nhưng người nhiều sức lực lớn, vào lúc này Cố Ngọc không có khả năng đơn đả độc đấu.
Cô gái nhỏ kia quay đầu khinh thường quét mắt nhìn Cố Ngọc, lúc này mới đối với Trịnh Gia nói: “Học trưởng, ta đã gọi cho ba mang quân đội đến, trong chốc lát sẽ có xe tới đón chúng ta, chỉ cần chống đỡ một chút là có thể thoát hiểm!”
“Vương Bình Bình, tin tức này của ngươi chính xác thật sao?” Trịnh Gia lau một phen mồ hôi trên mặt, nhìn thấy Cố Ngọc huy kiếm công kích người biến dị, hắn tìm đúng cơ hội một lưỡi dao gió chém qua, liền khảm vào cổ người biến dị, máu tươi phun trào, đầu rơi khỏi cổ, lại giải quyết được một cái.
“A, thật đáng sợ!” Vương Bình Bình cảm giác được sau cổ một mảnh ấm áp, duỗi tay sờ một chút tất cả đều là máu, cô ta sợ tới mức vội vàng tránh phía sau Trịnh Gia.
Mà nam sinh đi theo Vương Bình Bình ánh mắt hung ác nham hiểm quét tới Trịnh Gia, sau đó cũng nện bước chân đi theo trốn phía sau, có thể không phải đối mặt với người biến dị liền có thể giữ lại phần sức lực.
“Cố Cẩn, ta thuê một chiếc Hãn Mã, ngừng ở cổng trường, một hồi ngươi lên xe trước……” Cố Ngọc một bên đánh một bên lui, nhưng mà người biến dị thập phần giảo hoạt, hơi không lưu ý móng vuốt liền từ trong đám người bắt được một người đi, từng trận kêu thảm thiết truyền đến, máu tươi nội tạng rơi đầy đất, lướt qua cũng chỉ còn dư lại phần chân tay đã bị cụt đứt.
Huyết tinh vô cùng.
Cố Cẩn trong lòng vẫn cứ run rẩy, nhưng Cố Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ hắn, cái này làm cho hắn không thể không vực dậy tinh thần đối mặt, huống chi hắn là một nam nhân, như thế nào có thể để nữ nhân bảo hộ?
“Hãn Mã…… xe Hãn Mã ngươi ở chỗ nào?” Bọn họ đã tiếp cận cổng trường, Cố Cẩn quay đầu vừa thấy, khắp nơi không có bóng dáng Hãn Mã, nhưng cách đó không xa có mấy chiếc xe quân dụng chạy đến đây, dọc theo đường đi súng vác trên vai, đạn lên nòng nổ vang, nhưng thật ra chỉ bắn rơi chút móng vuốt quái vật.
Quân đội đến gần, người sống sót trong trường học tức khắc liền dâng lên hy vọng, thời điểm đối kháng với người biến dị cũng càng thêm ra sức.
Cố Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, vị trí vừa rồi đậu xe Hãn Mã đã trống không, chỉ có mấy cục đá lớn vẫn ở đó.
NT, lúc mấu chốt thế nhưng còn bị người trộm xe?!
Cố Ngọc trong lòng chửi má nó, sắc mặt âm trầm đến dọa người, là cô suy xét không đầy đủ, Hãn Mã quá mức rêu rao, vào lúc này có một chiếc Hãn Mã như vậy tương đương một cái tường thành di động, sẽ gia tăng phần thắng khi chạy trốn, ai mà không thèm nhỏ dãi?
Nếu như cô nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ đem xe trộm đi.
“Các bạn học, mau lên xe!” Người trong quân hành động thống nhất nhanh chóng, có chiến sĩ phát lệnh, hai tiểu đội đem toàn bộ chiến lực khai hỏa, đem cửa sắt bị khoá nổ tung, đám người bên trong chen chúc chạy ra.
Quách Triệt dưới chân không ổn định bị vướng ngã, Cố Cẩn xoay người muốn kéo hắn cũng bị đẩy một cái, mắt thấy lợi trảo người biến dị chụp tới, hai người đều tuyệt vọng nhắm mắt.
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh hiện lên.
Cố Ngọc lấy tốc độ cực nhanh chạy như bay đến, một chân liền đá vào trên mặt người biến dị, hắc kiếm đảo qua, chém rớt  hai cánh tay người biến dị.
Tiếng kêu người biến dị thảm thiết vang lên, làm màng tai mọi người tê dại.
“Chạy mau!” Cố Ngọc đem hai người đẩy ra, chính mình rơi vào vòng vây người biến dị, Cố Cẩn cùng Quách Triệt lảo đảo bị người lôi kéo đi phía trước chạy.
“Chị!” Cố Cẩn nôn nóng gân cổ lên hét, hận không thể đẩy ra đám người tiến lên, nếu không phải vì cứu hắn Cố Ngọc như thế nào sẽ rơi phía sau một bước?
“Ta đi cứu nàng!” Trịnh Gia bóng dáng tránh khỏi đám người, lưỡi dao gió chém xuống, những người biến dị muốn tiếp cận hắn đều bị cắt thương, kêu thảm né tránh sang một bên, có lẽ chúng nó cũng ý thức được Trịnh Gia là cái xương cứng, không dám đối đầu trực tiếp với hắn ta.
Nhưng dị năng giả như Trịnh Gia lại chính là mỹ thực khiến cho người biến dị thèm nhỏ dãi, người biến dị vây quanh bọn họ càng ngày càng nhiều, không có ai nguyện ý từ bỏ mỹ vị sắp tới tay này.
“Trịnh Gia!”
“Học trưởng!”
Âm thanh Cố Cẩn cùng Vương Bình Bình đồng thời vang lên, nhưng rất nhanh liền tan biến trong đám người ầm ĩ ồn ào.
Hoả lực quân đội bên ngoài bắn phá, những người biến dị cũng không ngốc, không thể cường ngạnh đối đầu trực tiếp với viên đạn nên chúng nó sôi nổi né tránh.
Cố Ngọc không biết mệt mỏi múa may Sao băng kiếm, cô có thể nghe được tiếng hít thở trầm trọng của mình, cánh tay tựa như bị rót chì gian nan vung kiếm, nhưng cô không thể dừng lại, nếu dừng lại tức khắc sẽ chết đi.
Trùng sinh một lần, cô cũng không muốn cứ như vậy mà chết.
Lại kiên trì một chút, chỉ cần kiên trì một chút.
Cố Cẩn đã thoát khỏi nguy hiểm đi?
Cố Ngọc mệt mỏi nghĩ đến, nếu như hắn được cứu trợ, cho dù bồi cả mệnh cô, cũng đáng.
Cuối cùng đem kiếm chui vào đầu người biến dị đối diện, Cố Ngọc thể lực chống đỡ hết nổi quỳ một gối xuống đất, cô có thể cảm giác được, rất nhiều người biến dị ngay lúc này đang hướng chỗ cô nhào tới, mà cô đã không còn chút sức lực nào nhấc kiếm lên.
Bên tai mùi máu trong gió cuốn tới, Cố Ngọc nhận mệnh nhắm mắt.
Cô còn nhớ rõ đêm trăng cuối cùng ở mạt thế đó, trăng sáng như vậy, đẹp đẽ như vậy, Lư Thiến đứng ở nơi đó nhìn ánh trăng, dáng người cô ấy kiên định thẳng tắp.
Ở mạt thế, Lư Thiến chính là mục tiêu sống trong lòng cô, là sự tồn tại kiên định khiến cô luôn ngước nhìn.
Nhưng Lư Thiến đã chết, bị người dơi biến dị cắn đứt cổ.
Cô cũng đã chết.
Hiện tại cô lại sắp chết một lần.
Cố Ngọc tự giễu cười, có lẽ lúc nào cô cũng không có vận mệnh tốt.
Đinh!!!
Trong đầu đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, ngay cả Cố Ngọc cũng tính luôn những người biến dị chung quanh muốn công kích cô đồng loạt ngã xuống đất, mỗi người đều che đầu kêu rên không thôi.
Cố Ngọc cắn răng cuộn tròn trên mặt đất, nỗ lực khiến mình duy trì thanh tỉnh cuối cùng, sau đó cô liền thấy được một màn làm cô cả đời khó quên.
Máu tươi đầy đất, thiếu niên ngược nắng mà đến, dáng người cao lớn, bước chân kiên định, cánh tay dài bao quát đem cô ôm vào trong lòng ngực, thật cẩn thận bên tai cô nói: “Không phải sợ, lúc này đến lượt ta tới bảo hộ ngươi!”
Cố Ngọc cảm thấy mũi nghẹn lại, trong tầm mắt dần dần mơ hồ.
Ở mạt thế rèn luyện mười năm, cô cho rằng tâm mình đã cứng rắn như sắt đá, bách độc bất xâm, nhưng cô đã quên người tựa cỏ cây, ấm áp như vậy cũng đủ để cảm động tâm cô.
“Trịnh Gia……là ngươi sao……” Cố Ngọc trước mắt tối sầm mất đi tri giác, trước khi rơi vào hôn mê đáy lòng cô cũng xác nhận một việc, Trịnh Gia mà cô nhận thức thật sự chính là đệ nhất cường giả trong truyền thuyết mạt thế kia, có được song song dị năng Phong hệ cùng Tinh thần hệ, là siêu cấp cường giả oai phong được ông trời ưu ái một cõi.
Cố Cẩn cùng những người khác giống nhau đều được quân đội bảo hộ phía sau, chỉ là hắn không ngừng hướng chỗ trường học nhìn xung quanh, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng Trịnh Gia ôm Cố Ngọc đạp trên huyết tinh đầy đất đi đến, hắn lúc này mới cố nén kích động vẫy tay, “Trịnh Gia, mau tới nơi này!”
“Trịnh Gia cùng chị ngươi thật giống như Thần, như vậy đều có thể sống sót……” Quách Triệt nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt, tình cảnh vừa rồi hắn sợ tới mức chân đều mềm, so với luyện ngục nhân gian còn khủng bố hơn, hắn cho rằng hai người bọn họ khẳng định có đi không có về, không nghĩ tới còn có thể bình an trở lại.
Đây là kỳ tích, nhất định là kỳ tích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.