Trịnh Gia chưa bao giờ biết dùng dị năng đến khô kiệt là sẽ khó chịu như vậy, toàn thân hắn đều co rút, lại không có một chút sức lực, chỉ có thể vô lực ngã xuống đất.
Ánh mắt hắn đảo qua, đám người khắp nơi nhốn nháo chạy trốn.
Những người vẫn còn sức lực chiến đấu, cuối cùng lại lựa chọn bỏ hắn không màng tới, liều mạng bỏ chạy ra bên ngoài.
Hắn cường ngạnh dùng hết dị năng giết chết không ít thú biến dị, lại không có ai dũng cảm tiến lên trợ giúp hắn.
Giờ phút này bé gái kia vẫn ở bên cạnh hắn lau nước mắt anh anh khóc thút thít, Diệp Mỹ Hoa múa may xẻng trong tay cảnh giác nhìn những thú biến dị chậm rãi tới gần.
Chúng nó vẫn còn do dự, sợ nhân loại tên Trịnh Gia ngã trên mặt đất kia sẽ đột nhiên bò dậy cho chúng nó một kích trí mạng. Rốt cuộc thiếu niên này quá mức hung hãn cường đại, thậm chí có rất nhiều đồng loại đều chết ở trong tay của hắn.
“Trịnh Gia, cậu còn có thể động sao?” Một tay Diệp Mỹ Hoa cầm xẻng, một tay khác dùng sức muốn đem Trịnh Gia nâng lên.
Cô cũng rất sợ, toàn thân không ngừng run rẩy, chung quanh là từng đôi mắt thị huyết thèm nhỏ dãi, phảng phất bọn họ là mỹ vị ngon nhất thế gian, chỉ đợi nháy mắt chúng nó sẽ vươn lợi trảo tới, hung hăng xé nát bọn họ ra.
“Bọn họ vì sao không cứu anh Trịnh Gia, bọn họ vì sao lại bỏ chạy……” Bé gái khóc càng thương tâm, nhưng mà cô bé không muốn chạy. Tuy rằng cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé biết không thể cứ như vậy mặc kệ anh Trịnh Gia, anh ấy vừa rồi còn cứu bọn họ.
Nếu không có anh Trịnh Gia ở chỗ này, toàn bộ người trong khu lều chỉ sợ sớm đã bị gặm sạch sẽ.
“Ti ti!!”
Một con rắn độc sắc thái sặc sỡ chậm rãi tiến đến gần, thân thể nó to chừng miệng chén, không tính là lớn, nhưng một thân hoa văn cùng màu sắc trên vảy biểu hiện ra nanh nó chứa đựng kịch độc. Thú biến dị chung quanh khi nhìn thấy nó trườn tới đều né tránh sang bên cạnh, hiển nhiên không dám đến gần.
Sắc mặt Trịnh Gia trắng như trang giấy, đôi mắt hắn lại đen nhánh như mực, cứ như vậy thẳng tắp mà cùng mắt rắn độc dựng thẳng đối diện, ai cũng không có hành đồng trước.
“Trịnh Gia……” Chân Diệp Mỹ Hoa có chút mềm nhũn, cô giơ xẻng lên muốn hạ thủ với rắn độc, nhưng nó chỉ lạnh lùng liếc cô một cái. Ánh mắt lại mang theo khinh miệt cùng chế nhạo, hồn cô đều bị dọa bay mất, bước chân nhịn không được lui về phía sau.
Hiển nhiên mục tiêu của rắn độc là Trịnh Gia, huyết nhục dị năng giả đối với thú biến dị mà nói không thể nghi ngờ có lực dụ hoặc lớn nhất, nhưng lúc này dị năng của Trịnh Gia đã khô kiệt. Cảm giác không còn đáng giá nữa, ăn vào cũng vô vị, bỏ đi thì đáng tiếc, nếu không nó giữ hắn lại dưỡng dưỡng một chút?
Rắn độc có tính toán như vậy, nhưng con khỉ phía sau nó chờ không kịp, “Bá” một cái nhảy ra tới chỗ Trịnh Gia.
“Ti!!”
Rắn độc cũng không phải dễ chọc, đầu nhọn hình tam giác uốn éo liền hướng bên cạnh táp tới, cùng con khỉ lông vàng vừa xuất hiện đánh nhau loạn thành một đoàn.
Chúng nó hai cái vừa động, những thú biến dị khác cũng nhịn không được, mặc kệ hai con thú biến dị kia đánh nhau, chúng nó ra tay trước chiếm đồ ăn ngon!
“Xong rồi!” Nhìn đàn thú biến dị tiến đến đây, Diệp Mỹ Hoa đem bé gái ôm vào trong lòng ngực gắt gao nhắm mắt, cô biết bọn họ tránh không thoát rồi.
Nhưng đôi mắt Trịnh Gia vẫn mở thật to, hắn vẫn luôn nhìn về một chỗ, tựa như nơi đó là nơi hắn luôn chờ đợi……
“Ngao!!”
Đột nhiên, trước mảnh đất bằng vang lên một tiếng hổ gầm, phảng phất như sấm sét nổ vang giữa không trung, có một con quái vật khổng lồ lấy tốc độ cực nhanh lao đến đây.
Đám thú biến dị nguyên bản muốn nhào lên ba người Trịnh Gia tựa hồ đều bị kinh ngạc dừng lại, sôi nổi quay đầu bỏ chạy.
Đau đớn trong dự đoán không có xuất hiện, Diệp Mỹ Hoa không rõ nguyên do trợn mắt, lúc này mới nhìn thấy một con hổ hình thể khổng lồ bay vọt lại trước mặt bọn họ, trọng lượng nó rất lớn, vững vàng rơi xuống mặt đất khiến cho toàn bộ khu lều đều rung động.
Nhưng càng làm cho cô kinh ngạc chính là, trên lưng lão hổ còn có một cô gái ngồi trên đó, là một cô gái rất trẻ tuổi, khuôn mặt lãnh lệ, một thân hắc y, phía sau mang theo thanh kiếm, anh khí mạnh mẽ nói không nên lời.
“Tỷ tỷ…… Lão hổ không ăn người sao?” Bé gái kéo kéo ống tay áo Diệp Mỹ Hoa, có chút khẩn trương lại có chút tò mò nhìn về phía lão hổ to lớn.
“Không…… không ăn.” Diệp Mỹ Hoa nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn lão hổ một cái, đại gia hỏa này nếu như thật muốn ăn bọn họ, bọn họ cũng chạy không thoát được.
Lão hổ uy phong lẫm lẫm quét mắt liếc nhìn hai người một cái, rồi sau đó liền phủ phục xuống đất, để cho cô gái ngồi ở trên lưng nó nhẹ nhàng bước xuống.
Nhờ vào phúc của Cố Ngọc, lão hổ sau khi ăn xong thi thể cự mãng đã vững vàng thăng lên tứ giai. Hiện giờ toàn bộ căn cứ nó là lão đại, ai dám đâm vào mũi nhọn này?
“Anh như thế nào lại có thể đem mình bị thương đến mức này a?” Cố Ngọc ngồi xổm trước mặt Trịnh Gia, duỗi tay vuốt tóc ướt mồ hôi dính trên trán hắn, người thiếu niên này hiện giờ vầng sáng quanh thân đã ảm đạm, rõ ràng là tiêu hao dị năng quá mức.
Không có do dự, Cố Ngọc đem viên tinh hạch cự mãng nhét vào trong miệng Trịnh Gia, nhẹ nhàng đem hắn ôm lên.
Trịnh Gia ở trong lòng Cố Ngọc mặt trướng lên ngượng ngùng đến đỏ bừng, cố tình hắn không còn sức lực phản kháng.
Trên người miệng vết thương lớn lớn bé bé không ít, nhưng những cái đó đều là bị thương ngoài da, sau khi tinh hạch vào miệng năng lượng liền lưu chuyển, vết thương ngoài da rất nhanh đã tốt lên.
Trịnh Gia biết dị năng hắn đã hết sạch, vừa rồi chỉ sợ còn dư thừa một chút dùng để trụ vững chờ Cố Ngọc đến, hơn nữa hắn cũng cảm giác được tinh hạch Cố Ngọc nhét vào trong miệng hắn có năng lượng cường đại, thậm chí so với viên tinh hạch con cóc kia còn muốn lớn hơn.
Cố Ngọc đem Trịnh Gia vững vàng an trí trên lưng lão hổ, hắn không có sức lực ngồi thẳng, chỉ có thể ghé vào lông xù xù trên lưng nó, thực mềm mại còn mang theo nhiệt độ cơ thể lão hổ.
Hắn không có hỏi Cố Ngọc là như thế nào có thể cưỡi được lão hổ, có lẽ là cùng dị năng Ngô Hữu Dân có quan hệ đi, cũng có lẽ là do chính cô thuần phục nó?
Ai biết được?
Bất quá Cố Ngọc chính là người luôn sáng tạo kỳ tích!
“Anh Trịnh Gia, anh phải đi sao?” Bé gái khiếp đảm gọi một tiếng, chị gái này tựa hồ cô bé đã nhìn thấy qua, vẫn luôn ngốc ở bên cạnh anh Trịnh Gia, chỉ là có chút lạnh nhạt không thích nói chuyện.
“Ân.” Trịnh Gia nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Cố Ngọc, hắn sớm biết cô sẽ đến. Vì đó là Cố Ngọc, cho nên hắn chưa từng sợ hãi, cho dù bị hắc ám bao vây, cho dù bị nguy hiểm xâm nhập.
“Căn cứ đã huỷ hoại, thú biến dị nơi này đều hoành hành, nếu không hai người đi theo cùng chúng tôi ra ngoài đi?” Cố Ngọc nghĩ nghĩ mới xoay người đưa ra lời mời. Một lớn một nhỏ này là người Trịnh Gia liều mạng bảo hộ, nếu cứ mặc kệ, có lẽ ngay sau đó liền bị thú biến dị ăn vào bụng luôn.
Diệp Mỹ Hoa lôi kéo tay bé gái, nhẹ nhàng gật đầu với Cố Ngọc, “Tôi là thủy hệ dị năng giả Diệp Mỹ Hoa, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi.”
Nếu nói ban đầu cô còn đối với Trịnh Gia sinh ra một tia ảo tưởng, nhưng sau khi gặp qua cô gái trước mắt này, một tia ảo tưởng kia cũng tan thành mây khói.
Có lẽ chỉ có cô gái cường đại như vậy mới xứng đứng bên cạnh Trịnh Gia, cùng hắn sánh vai.
“Leo lên phía sau chúng tôi đi.” Cố Ngọc gật gật đầu, đội ngũ bọn họ thế nhưng thiếu một thủy hệ dị năng giả, có Diệp Mỹ Hoa gia nhập có thể nói thích hợp đến không thể thích hợp hơn.
Chỉ là lão hổ thế nhưng không muốn chở thêm hai người kia, cho dù là Trịnh Gia ngồi lên cũng đều rất miễn cưỡng. Xem vẻ mặt nó không cao hứng chút nào, Cố Ngọc duỗi tay xoa xoa mặt nó, lão hổ lúc này mới một lần nữa đứng lên.