Mạt Thế Trọng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 96: Nhà đỏ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor • Xue Ding
Chỗ nhóm Cố Ngọc ở hẳn là nhà lầu vừa được sửa sau khi mạt thế đến, giấy dán trang hoàng trên tường còn mang theo một cổ hương vị mới mẻ.
Khu nhà lớn ở phía trước mới là vị trí nhà chính Ngô gia, dãy nhà lầu này ở phía sau nhà chính, nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, tựa hồ trong lúc vô thức đã tỏ rõ quan hệ chủ nhân cùng khách nhân trong tòa nhà này.
Sau khi quản gia rời đi không lâu lại có người đưa tới quần áo cùng đồ dùng tẩy rửa mới tinh, người lớn trẻ nhỏ đều có, chiếu cố quả thực rất chu đáo.
“Đi thôi, chị tắm rửa cho hai đứa nhóc các ngươi trước đi.” Phương Tử Di đem khăn tắm ném lên đầu Tiểu Đông, cậu nhóc mặt đỏ bừng đứng lên, “Em tự mình tắm được.” Dứt lời thịch thịch thịch liền chạy về phía buồng vệ sinh.
Còn lại Tiểu Xuân là tương đối dính Diệp Mỹ Hoa, muốn cùng cô ấy tắm rửa với nhau, Diệp Mỹ Hoa vui vẻ đồng ý.
Phương Tử Di xoa xoa tóc ngắn của mình, ngửa mặt lên trời thở dài, “Xem ra tôi không có duyên với trẻ con a.”
“Nếu không, cô đi giúp tôi gội đầu a?” Cố Cẩn đem đầu hắn dò xét lại đây, một thời gian rồi không gội đầu tóc đều kết dính lại với nhau, còn tản ra một cổ hương vị khó lòng giải thích.
Phương Tử Di lập tức nhảy dựng, “Thiếu đánh à, cậu tự mình xử lí đi!”
Cố Ngọc cùng Trịnh Gia chọn một phòng lớn ở cùng nhau, những người khác đều không có ý kiến. Dù gì hai người cũng là cặp đôi không phải sao, muốn một phòng riêng có  buồng vệ sinh trong phòng cũng có thể làm chút chuyện không thể hỏi. Đều là người trưởng thành, trong lòng tự hiểu rõ không cần nói ra.
Nhưng mà Cố Cẩn lại có chút chua, lại nhìn nhìn bóng dáng Phương Tử Di, nghĩ nghĩ bản thân hắn có phải nên tìm một cái CP hay không? Bất quá vẫn nên thôi đi, Phương Tử Di này tính khí như nam nhân, hắn ăn không tiêu.
……
Ngô Hữu Dân vừa đi chính là ba ngày đã qua lại không có lấy chút tin tức, Cố Ngọc có chút ngồi không yên, thời gian chính là sinh mệnh, cô bức thiết muốn Ngô Hữu Dân thực hiện hứa hẹn. Không chỉ phái người đi bảo hộ cha mẹ cô, hơn nữa còn để cho bọn họ có thể liên lạc điện thoại.
Nếu không phải điện thoại cô chỉ có thể gọi nội tuyến, không thể gọi ra bên ngoài thì cô đã sớm gọi về trong nhà.
Đương nhiên cũng không chỉ đơn giản như thế, chỗ S tỉnh đường truyền hẳn cũng bị gián đoạn, nếu không có phương thức liên hệ đặc thù, Cố ba Cố mẹ cũng không thể liên hệ cùng bên ngoài.
“Chúng ta đi ra ngoài xem một chút.” Cố Ngọc đứng lên, trừ bỏ Diệp Mỹ Hoa ở chỗ này chơi cùng hai đứa nhỏ. Trịnh Gia, Cố Cẩn cùng Phương Tử Di lại cùng nhau đi ra khỏi nhà.
Dãy nhà này chỉ cao hai tầng, quay đầu nhìn lại tường ngoài đều sơn đỏ, vào ban ngày đặc biệt bắt mắt.
Cố Ngọc có chút nghi hoặc, dãy nhà đỏ này tổng thể khiến cô có chút dự cảm bất hảo, có lẽ ngày hôm qua tới đây vào lúc sắc trời đã tối sẫm, cho nên bọn họ không lưu ý đến.
“Nha, là khách quý ở dãy nhà đỏ ra ngoài kìa!” Một đạo thanh âm âm dương quái khí đột ngột vang lên, Cố Ngọc bước chân dừng lại, nhìn thấy một nam một nữ đã đi tới.
Nam thoạt nhìn 25, 26 tuổi, tóc thưa đến đầu bóng lưỡng lộ ra, khuôn mặt gầy, ánh mắt khi nhìn người lộ ra cổ âm ngoan, khóe môi lại trào ra tia trào phúng, cười như không cười.
Nữ nhân tuổi hẳn cũng tương đương với hắn, mặc một thân váy dài màu vàng nhạt, chất vải nhung. Dáng người nhìn có vẻ tinh tế, nhưng đuôi mắt nhìn người lại nhếch cao, mang theo một cổ cảm giác ưu việt, cao cao tại thượng, “Anh năm, bọn họ chính là bằng hữu của anh ba đó.”
“Anh ba trước mắt không ở đây, hơn nữa mấy người thường này còn có thể ở trong dãy nhà đỏ, em không cảm thấy anh ba đối với bọn họ quá ưu tiên sao?” Gã kia khẽ hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực.
Xem ra là người nhà Ngô Hữu Dân, Cố Ngọc trầm mặc, cũng không muốn nói chuyện cùng bọn họ.
“Các người muốn đi ra ngoài?” Nữ nhân kia lại dạo bước tới trước mặt Cố Ngọc, ánh mắt ở trên người Trịnh Gia cùng Cố Cẩn đảo qua, rồi sau đó mới chậm rì rì nói: “Tôi khuyên các người vẫn không nên ra cửa, trị an bên ngoài không tốt, đặc biệt là người thường như các người. Nếu đi ra thì đến thi thể cũng không có tìm thấy được đâu.”
“Cảm ơn.” Cố Ngọc gật đầu, vòng qua bọn họ muốn đi ra ngoài.
Trong mắt nữ nhân kia chợt lóe kinh ngạc rồi biến mất, nam nhân kia lại duỗi cánh tay chắn trước mặt nhóm Cố Ngọc, ánh mắt ngả ngớn, “Kêu các người không nên đi ra ngoài, bộ không nghe hiểu sao? Nếu xảy ra chuyện xấu gì cũng đừng hy vọng anh ba đi cứu các người!”
“Hai người có thấy phiền hay không?!” Cố Cẩn bước một bước lớn tiến lên, hắn ghét nhất loại người tự cho là đúng, thích khoa tay múa chân.
“An nguy của chúng tôi tự chúng tôi phụ trách, cho nên hiện tại hai người có thể tránh ra không?” Phương Tử Di ước lượng súng trong tay, một khẩu Desert Eagle ở trong tay cô xoay chuyển bay lên, một chút cũng không thoát ly khỏi ngón tay của cô.
Súng lục này chính là khẩu súng cô sử dụng đắc ý nhất, cho dù không dựa vào thao tác dị năng, Phương Tử Di cũng cảm thấy bản thân có thể bắn một phát liền chuẩn.
“Anh ba, để cho bọn họ đi!” Nữ nhân xoay người cười lạnh một tiếng, “Chúng ta đã nhắc nhở qua, là bọn họ không biết tốt xấu, đến lúc đó đừng trách Ngô gia chúng ta không nhặt xác cho!”
“Cô nói cũng thật nhiều.” Cố Ngọc quay đầu lại quét mắt nhìn nữ nhân kia một cái, trong mắt chứa lạnh lẽo, há mồm ngậm miệng đều là có chết hay không. Nếu không phải đây là người nhà Ngô Hữu Dân, cô sẽ cho hai người này mở mang tầm mắt, miệng thật quá thối.
Ngô gia đề phòng nghiêm ngặt, nhưng tựa hồ bởi vì Ngô Hữu Dân cố ý giao đãi qua, một đường đi ra đều rất thông thuận, quản gia còn cố ý chuẩn bị xe cho bọn họ, khách khí mà lại chu đáo, “Tam thiếu gia nhà tôi nhất thời có việc không thoát thân được, thời điểm rời đi còn nói qua mọi người nhất định phải chờ ngài ấy trở về, có yêu cầu gì cũng để tôi tận lực thỏa mãn, trước mắt mọi người muốn đi nơi nào?”
“Chưa đến Thủ đô bao giờ, chỉ muốn hiểu biết một chút diện mạo Thủ đô như thế nào, đi khắp nơi một chút thôi!” Cố Cẩn mở miệng, lại nhìn thoáng qua chỗ tài xế đang ngồi ghế điều khiển, đưa cho Cố Ngọc ánh mắt ra hiệu.
Đây là đang lo lắng bọn họ không quen đường nên phái người quen thuộc tới chỉ dẫn? Hay là muốn nhân cơ hội giám thị bọn họ, nghĩ nghĩ hình như cả hai đều đúng thì phải?
“Đi thôi, lên xe.” Cố Ngọc, Trịnh Gia cùng Phương Tử Di ngồi ở ghế sau, Cố Cẩn ngồi ở trên ghế phụ, rốt cuộc hiện tại bọn họ vẫn được xem như người thường, vẫn không nên tự tiện vận dụng dị năng mới tốt.
Quản gia nháy mắt ra hiệu cho tài xế, gã tài xế cũng trả về cho ông một ánh mắt hiểu rõ, ô tô lúc này mới chạy ra khỏi cửa lớn Ngô gia.
Nhà chính Ngô gia là ở bên trong thành, một đường chạy ra, dòng người trên đường phố không nhiều cũng không ít, lui lui tới tới. Còn có cửa hàng hai bên đường đều buôn bán bình thường, tựa hồ cùng với trước mạt thế cũng không có gì khác biệt.
Tài xế một bên lái xe còn một bên giới thiệu với nhóm Cố Ngọc về tình huống căn cứ Thủ đô, “Thực ra muốn đi vào trong trung tâm thành phố còn phải qua vài cổng lớn, hiện giờ cổng lớn đã chia thành hai con đường hai bên trung tâm, dễ công dễ thủ. Dù sao thời kỳ bây giờ cũng đã rối loạn, bằng không còn có thể mang mọi người đi trong thành phố nhìn một chút.”
“Không có gì, chúng tôi chỉ muốn nhìn một chút để hiểu biết thêm thôi.” Cố Cẩn cười hắc hắc.
Ở trong nhà đỏ ba ngày không có tin tức, trong lòng bọn họ cũng thực sốt ruột, lần này ra ngoài một là đi dạo, hai là nhìn xem có thể tìm hiểu chút tin tức gì không.
Ánh mắt Cố Ngọc chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ, trong mắt xẹt qua một tia thâm trầm.
Ngô Hữu Dân hẳn là người giữ lời, điểm này cô vẫn có thể tin tưởng hắn, nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì có thể đem hắn trì hoãn lâu như vậy?
“Sở thí nghiệm của Ngô thượng tá là ở đâu?” Trịnh Gia đột nhiên hỏi ra một câu này, ánh mắt mọi người đều xoay lại đây, ngay cả tài xế đều kinh ngạc nhảy dựng. Trong lòng kinh ngạc không thôi, tựa hồ không thể tin nổi Ngô Hữu Dân thế nhưng lại đem chuyện cơ mật quan trọng như vậy nói cho một người bình thường biết.
Tập tin gởi kèm:
Chú thích: Súng Desert Eagle
thumb-1920-157333-1jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.