Editor • Xue Ding
Tòa nhà thí nghiệm của Thủ đô được xây ở cửa bắc, nơi đó tập trung tiến hành khoa học thí nghiệm cùng nghiên cứu sớm nhất tại mạt thế. Nhưng đến tột cùng nghiên cứu cái gì, lấy được cái dạng thành quả gì, thì không phải người nào cũng biết.
Ít nhất là người dân đều không biết, chỉ xa xa nhìn thấy tòa nhà này lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, 24/7 đều có người canh gác.
Tài xế Tiểu Hỏa bị buộc bất đắc dĩ vẫn phải đưa nhóm Cố Ngọc bọn họ đến trước tòa nhà thí nghiệm, nếu hắn không làm như vậy, nhóm Cố Ngọc cũng có thể tìm người tới hỏi. Đến lúc đó hắn còn không thể đi theo, hiện giờ làm như vậy cũng không tính là thất trách.
“Tòa nhà thí nghiệm đều có lính đặc chủng canh gác, người bình thường vào không được, chúng ta cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn.” Tài xế một bên nói chuyện với nhóm Cố Ngọc, một bên lưu ý biểu tình mấy người bọn họ. Những người này đến chỗ này thật sự chỉ muốn thấy nơi Ngô Hữu Dân làm việc, hay muốn không màng tất cả tiến vào?
Bất quá chỉ là mấy người thường thôi, tài xế không tin bọn họ có thể đột phá vòng vây cảnh vệ trùng điệp trong đó, nghĩ đến hắn cũng chỉ lo lắng dư thừa.
Tòa nhà nguy nga cao chừng hơn ba mươi tầng, mặt ngoài không biết là dùng loại pha lê chất phẩm gì, vào ban ngày còn có thể phản xạ ánh sáng mặt trời, nhìn qua chính là một mảnh chói lọi, tựa như một tòa tháp thủy tinh, cao chót vót thẳng tắp về phía trời xanh.
Mấy người Cố Ngọc xuống xe, đứng bên ngoài cổng lớn tòa nhà thí nghiệm.
“Ngô Hữu Dân ở bên trong sao?” Ánh mắt Cố Ngọc chuyển hướng về phía Trịnh Gia, lấy tinh thần lực hiện tại của hẳn đủ để tra xét đến mỗi một góc trong tòa nhà thí nghiệm, tìm được Ngô Hữu Dân hẳn sẽ không nói chơi.
“Kỳ quái, tôi cái gì cũng đều không cảm giác được.” Trán Trịnh Gia chảy ra tầng mồ hôi mỏng, hắn đã điều động tinh thần lực đủ để bao trùm cả tòa nhà thí nghiệm này. Thế nhưng lại như có một tầng lá chắn ngăn trở hắn tra xét, loại cảm giác này hắn chưa từng gặp qua.
“Khoan đã……” Tinh thần lực Trịnh Gia vừa muốn lui lại, liền cảm giác được một cổ tinh thần lực khác đuổi theo. Cổ tinh thần lực kia rất cường hãn, tựa hồ đối với hắn cũng rất tò mò, nhưng ngay sau đó cổ lực lượng này liền đối với hắn phóng ra công kích!
“Phốc!!!” Sau đó Trịnh Gia chỉ cảm thấy trong đầu có một trận va chạm, yết hầu một ngụm máu tươi tanh ngọt phun ra.
Cố Ngọc vội vàng đem hắn đỡ lấy, đồng thời nhanh chóng nhét vào trong miệng hắn một viên tinh hạch.
“Trịnh Gia làm sao vậy?” Cố Cẩn nguyên bản đang cùng Phương Tử Di đến chỗ bảo vệ canh gác dò hỏi biện pháp đi vào tòa nhà thí nghiệm, không nghĩ tới vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trịnh Gia hộc máu ngã xuống đầu vai Cố Ngọc, hắn vội vàng chạy như bay trở về.
“Tôi không có việc gì……” Trịnh Gia lau sạch vết máu trên khóe môi, trong mắt hiện ra một tia trầm trọng.
Tòa nhà thí nghiệm này nhất định có một dị năng giả hệ tinh thần so với hắn còn muốn lợi hại hơn.
“Đang êm đẹp tại sao lại hộc máu?” Mấy người Phương Tử Di cũng không biết Trịnh Gia có được hai dị năng, trừ bỏ Cố Ngọc cũng chỉ có Diệp Mỹ Hoa nhìn thấy hắn sử dụng dị năng tinh thần. Nhưng Diệp Mỹ Hoa không rõ tình huống dị năng hắn cho lắm, ít nhất cũng không thể sờ thấu được dị năng thứ hai của hắn.
“Còn khó chịu sao?” Cố Ngọc đau lòng nhìn Trịnh Gia, cô cũng không rõ dị năng giả hệ tinh thần chiến đấu như thế nào. Còn tưởng rằng dị năng tinh thần của Trịnh Gia gặp trở ngại cho nên mới bị thương.
“Không có việc gì, chốc lát nữa lại nói cho em biết.” Trịnh Gia liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Cố Cẩn quay đầu nhìn chỗ bảo vệ canh gác, lại hừ lạnh một tiếng, “Nơi đó cần phải có giấy thông hành mới có thể tiến vào, dù chúng ta luôn dính ở chỗ này cũng không có tác dụng. Muốn gặp Ngô Hữu Dân chỉ có thể chờ.”
Thời gian từng ngày qua đi, này không phải để người ta phải lo lắng suông sao?
“Di, có người ra kìa.” Phương Tử Di đột nhiên chỉ chỉ chỗ cửa lớn tòa nhà.
Cố Ngọc quay đầu vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy một nhóm người từ trong nhà lầu đi ra, Ngô Hữu Dân cũng ở trong đó.
“Thật là tam thiếu gia.” Tài xế Tiểu Hỏa không biết khi nào cũng đi theo xuống xe, thấy Ngô Hữu Dân ra tới vội vàng đối với hắn phất tay.
Ngô Hữu Dân một thân phong trần mệt mỏi, trong mắt còn mệt nhọc chưa rút đi, nhưng lại ba bước cũng thành hai bước chạy tới trước mặt nhóm Cố Ngọc. Lúc này bảo an cũng mở ra cửa sắt tự động, nhưng nhóm Cố Ngọc còn chưa bước vào bên trong cánh cửa thì Ngô Hữu Dân đã tự mình chạy ra.
“Ngô thượng tá, anh vừa đi cũng thật lâu.” Cố Cẩn nhìn thấy Ngô Hữu Dân trong lòng tự nhiên hỏa khí cũng dâng lên. Người này vừa đi chính là ba ngày, thật sư đem bọn họ ném hoàn toàn ra sau đầu.
Cố Ngọc không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Ngô Hữu Dân.
Ba ngày không thấy, dưới cằm hắn đã che kín râu đen, trong ánh mắt toàn là tơ máu, nghĩ đến ba ngày này tuyệt đối không có được nghỉ ngơi chút nào.
“Xin lỗi, chuyện nhà các người lúc tôi trở lại đã an bài cho người đến Cố gia rồi, chúng ta trở về lại kết nối điện thoại liên lạc.” Ngô Hữu Dân vừa nói, ánh mắt Cố Ngọc cùng Cố Cẩn đều sáng lên. Nguyên lai ba ngày này tuy rằng hắn không nghỉ ngơi nhưng cũng đã làm xong chuyện bên S tỉnh?
Vậy bọn họ chẳng phải đã trách oan Ngô Hữu Dân?
Cố Cẩn nhìn nhìn mũi chân, chậm rãi dịch bước chân đứng sau Cố Ngọc.
“Đức hạnh!” Phương Tử Di nhẹ nhàng cười, Cố Cẩn cùng Cố Ngọc tuy rằng lớn lên nhìn bề ngoài thì giống nhau, nhưng tâm tính lại hoàn toàn bất đồng.
Chị gái có năng lực đảm đương, em trai sao…… thực lực thật ra là có đấy, nhưng mà có đôi khi rất giống con nít.
“Ngô thượng tá, mấy vị này là bằng hữu của cậu sao?” Phía sau Ngô Hữu Dân đột nhiên vang lên một đạo thanh lãnh tiếng nói, Cố Ngọc nhướng mày nhìn lại hơi có chút kinh ngạc.
Đó là một nam nhân ngồi trên xe lăn, tuổi tác đại khái khoảng chừng 40, mặc một thân áo blouse trắng, đeo một gọng mắt kính không màu, thoạt nhìn vừa văn nhã lại có học thức.
“Khâu giáo sư.” Ngô Hữu Dân xoay người lên tiếng, thái độ rất cung kính, “Bọn họ thật sự là bằng hữu của tôi.”
Ánh mắt Khâu Hoa Kiệt dừng trên mấy người Cố Ngọc trên dưới đảo qua, lúc ánh mắt dừng lại ở trên môi Trịnh Gia còn có tia máu còn chưa lau sạch. Khóe môi ông ta đột nhiên tràn ra một tia ý vị thâm trường, cười nói: “Mấy vị nếu là bằng hữu Ngô thượng tá, cũng là bằng hữu Khâu mỗ tôi, nếu đã tới Thủ đô, vậy hãy để cho tôi làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”
“Này……” Ngô Hữu Dân có chút do dự, nếu là người khác hắn sẽ trực tiếp làm chủ, rốt cuộc mặt mũi Khâu Hoa Kiệt hắn vẫn phải cho.
Nhưng đối phương lại là mấy người Cố Ngọc, hắn thế nhưng không có biện pháp làm chủ dùm Cố Ngọc.
“Không được, tôi còn có việc trong người, ngày khác lại nói.” Cố Ngọc trực tiếp cự tuyệt không do dự chút nào.
Sắc mặt Khâu Hoa Kiệt cứng đờ, ở trên đất Thủ đô này thời điểm ông nói chuyện còn không có người nào dám từ chối. Những người này chỉ mới đến, chỉ sợ còn chưa có nghe qua tên tuổi ông.
“Khâu giáo sư khách khí cho các người thể diện, đừng nghĩ cho chút mặt mũi lại không cần!” Phía sau Khâu Hoa Kiệt, một nữ nhân trẻ tuổi bước ra, cô ta đồng dạng ăn mặc áo blouse trắng, thân hình cao gầy mà đầy đặn, tóc dài uốn sóng lọn to tràn ngập vẻ đẹp phương tây. Ngũ quan cũng thập phần xinh đẹp, trừ bỏ một đôi mắt màu đen, hẳn là con lai.
“Cô nói cái gì?!” Phương Tử Di nháy mắt liền tạc mao, nữ nhân này nói chuyện thực quá khó nghe.
“Lỗ tai cô điếc sao?” Lâm Chi nở nụ cười, nhưng trong mắt toàn là trào phúng.
Phương Tử Di nơi nào chịu được, tay cô chưa động, súng lục lại phập phềnh ẩn nấp bên cạnh cô, hơn nữa lựa chọn một góc thập phần xảo quyệt bắn ra viên đạn.