Mạt Thế Trọng Sinh: Kim Bài Nữ Phụ

Chương 23: Mạt thế buông xuống (3)




Hai người một bên ngồi ăn, một bên nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
"Ngươi không có dị năng sao?"
"Chưa có thử qua, cũng không rõ ràng lắm chính mình rốt cuộc có hay không, bất quá theo ta suy đoán, chỉ sợ không có." Chu Tử Minh cũng thực lo lắng, hắn không biết Giản Nặc biết được hắn không phải dị năng giả có thể hay không sẽ không tiếp tục mang theo hắn cùng lên đường.
"Không có dị năng cũng không có gì, chẳng qua ngươi chưa thử thì làm sao biết mình không có." Giản Nặc nói.
Nói thật, Chu Tử Minh nếu có dị năng nói, cô tự nhiên cao hứng, nhưng nếu là không có dị năng nói, đối với cô cũng không có biến hóa gì quá lớn.
Lúc nhận lấy Chu Tử Minh, Giản Nặc cũng đã nghĩ tới chính mình phải nhận lấy một cái gánh nặng trường kỳ rồi.
Bất quá thì tính sao đây, cô tin tưởng, lấy bản lĩnh của mình, nuôi dưỡng một người vẫn là có thể đi.
Luôn luôn lãnh tâm lãnh tình như cô cư nhiên sẽ đối một nam nhân ca lạ tốt như vậy, đừng nói người khác không tin, ngay cả chính cô muốn tin tưởng cũng có chút khó khăn.
Giản Nặc rất rõ ràng, hảo cảm của mình đối với Chu Tử Minh tuyệt đối không phải tình yêu nam nữ.
Chẳng lẽ là vì Chu Tử Minh lớn lên đẹp? Giản Nặc tức khắc bị ý tưởng trong đầu mình làm giật mình. Đây là cái nguyên nhân quỷ quái gì a, quá mức vô nghĩa đi.
"Hảo a, hai người các ngươi gạt ta cùng Hiểu Lệ ở chỗ này ăn uống thả cửa."
Không biết Lý Hiểu Đông tỉnh lại từ khi nào,chuẩn bị thay cavừa thấy hai người này ăn ăn uống uống, tức khắc lên cơn.
"Ta còn để dành cho ngươi, đừng có nói ta thành như vậy." Giản Nặc đổ trở về.
Vừa định hỏi một chút Chu Tử Minh trước kia quê quán ở đâu, đã bị Lý Hiểu Đông đánh gãy, Giản Nặc có thể có ngữ khí tốt mới là lạ.
Trái phải bị đánh gãy, Giản Nặc cũng không tính toán hỏi lại, chỉ là nghĩ có cơ hỏi lại thì sẽ hỏi, dù sao cũng không vội.
"Đi thôi, hai chúng ta nên nghỉ ngơi."
"Ai, vừa rồi nói chuyện phiếm không cảm thấy gì, vừa đứng lên thật đúng là có chút mệt nhọc."
"Mệt nhọc liền mau đi ngủ đi." Lý Hiểu Đông ngồi xuống xe, nhìn đang Giản Nặc đang duỗi người nói.
"Ai, không cần ngươi nói ta cũng biết." Giản Nặc cơ hồ là vừa chạm vào gối liền nặng nề đã ngủ.
Chu Tử Minh nhìn nhìn, cũng nằm xuống bên cạnh Giản Nặc ngủ.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ ăn qua cơm sáng, thu lều trại, tiếp tục lên đường.
Càng gần thành phố A, người càng nhiều, bọn họ đụng phải không ít người sống sót như bọn họ. Cũng có nhiều người lái xe đến, bọn họ giống là đi từ bên trong ra.
Người có một cái bệnh chung, đó chính là nếu không biết nơi nào an toàn liền rời khỏi nơi ở của mình, đi ra bên ngoài bôn ba.
"Cô gái phía trước rốt cuộc làm sao vậy." Lý Hiểu Đông đánh bạo hỏi.
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai." Giản Nặc tức giận trợn trắng mắt.
"Có thể hay không là muốn bảo chúng ta đem cô ta đi cùng. Xem kia bộ dáng giống như không phải người xấu." Hoàng Hiểu Lệ mở miệng nói, nhớ trước đây, ba người bọn họ cũng là ôm ý niệm như vậy ngăn lại xe của Giản Nặc, cho nên không khó tưởng tượng cô gái này cũng giống như bọn họ.
"Xe chúng ta không ngồi thêm được nữa, cho nên vô luận cô gái này là tốt hay xấu, chúng ta đều không thể chở cô ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.