….
Đầu tiên, cô lên mạng tìm đến nhà máy xay gạo. Giả vờ bản thân sắp mở cửa hàng phân phối gạo, rồi muốn mua một lượng gạo lớn. Đi mười nhà phân phối, mỗi chỗ cô đặt mua mười tấn gạo. Xong cô lại tiếp tục đi tới chỗ bán lúa giống đặt mua hai trăm tấn lúc giống. Cô vẫn không quên khi đó căn cứ chỗ của cô không đủ lúa giống để gieo trồng, phải mạo hiểm chạy đi rất xa để thu thập trở về. Khi đó có khá nhiều người vì thu thập hạt giống mà một đi không trở lại.
Hiện tại cô mua hai trăm tấn lúc giống, nghe thì thấy rằng nhiều, nhưng thật so ra thì nó không có là bao. Bất quá, đối với cá nhân một người mà nói, có được số lúa giống này, tương đương có thể sống được ba đời trong tận thế mà không sợ đói.
Bởi vì trong tay chỉ cầm có hơn năm trăm triệu, cho nên cô chỉ đặt cọc một phần ba số tiền. Còn lại chờ khi nào nhận hàng xong thì trả hết.
Cô lại tiếp tục đặt mua thêm các loại giống rau củ và cây ăn quả, kế đến là tới các loại bột, như bột mì, bột gạo, bột nếp, bột ngô…
Sau đó là một lượng lớn gia vị gồm đường, bột ngọt, tiêu, hành, tỏi, muối…
Đương nhiên cũng phải mua thêm các loạt thực phẩm đóng hộp, thực phẩm ăn liền như mì, hủ tiếu, cháo, bánh quy, bánh ngọt, kẹo….
Tận thế đến, những thực phẩm ăn liền này trở nên rất thông dụng, có thể dùng nó để đổi tinh hạch, dùng nó đổi lấy nước, dùng nó đổi lấy quần áo hoặc nhà ở trong căn cứ. Bởi vậy, tuy cô không muốn sẽ phải ăn những thứ này giống như đời trước, nhưng mà vẫn mua về nhiều một chút. Vì về sau cô muốn dùng nó để mở cửa hàng đổi tinh hạch.
Cấp hiện tại của cô là cấp tám, tương đương muốn lên cấp thì phải dùng tận mấy ngàn tinh hạch cấp 1. Với sức của cô, kiếm được bao nhiêu đó tinh hạch sẽ mất khá lâu, nhưng nếu dùng thực phẩm đổi lấy. Kia liền không lo lắng vấn đề không có tinh hạch lên cấp.
Ngoại trừ lương thực thực phẩm, còn phải chuẩn bị các vật dụng thông dụng như đèn pin, đèn năng lượng, đồng hồ năng lượng, hột quẹt, bếp gar mini, bình gar lớn nhỏ, điện thoại trắng đen, máy phát điện, xe đạp địa hình, giày trượt, ván trượt, và các loại dao kéo xào beng móc xích. Mua thêm một số liều du lịch, cùng túi ngủ.
Đồ cần mua thì còn rất nhiều, nhưng chỉ mới dạo qua một vòng, số tiền trong tay cô đã sắp hết. Vì thế cô vội lên kế hoạch đi vay tiền tiếp.
Những năm này có dịch vụ vay trả góp, hình thức vay tiền cũng không khó, chỉ cần có bản lương thu nhập trong ba tháng, cùng với giấy chứng minh thì đã có thể vay được rồi. Cô quyết định đi mỗi ngân hàng vay thêm hai trăm triệu nữa.
Nếu là một người bình thường, cùng một lúc lại vay nhiều tiền như vậy thì chắn chắn không dễ dàng được duyệt, nhưng cô lại khác. Trong đơn kê khai, cô bỏ qua những vấn đề bản thân đang vay tiền của các ngân hàng khác, mà chỉ lấy cái bút danh tác giả truyện tranh đang hot của mình ra. Các chủ ngân hàng nhìn qua, liền đồng ý duyệt đơn cho cô ngay tức khắc.
Khi cầm số tiền tỷ trên tay, cô có cảm giác muốn đập đầu, bởi cô nghĩ tới, nếu như tận thế không xảy ra, với số nợ hơn mấy tỷ đồng này. Thế nào cũng sẽ bị cục cảnh sát mời đến làm việc. Lúc này đột nhiên cô có ý nghĩ chờ mong tận thế tới, bởi cái ý nghĩ đó cô lại muốn tự đập đầu mình mấy lần.
Cầm số tiền gấp nhiều lần số tiền lần trước, cô lại tiếp tục kế hoạch tung hoành mua thêm đồ
Cô chạy tới chợ vải, mua vào một lượn lớn vải bố. Mạt thế tới, con người ngoài chịu đói còn bị chịu rét. Trước tận thế, nhiệt độ ở đất nước Việt Nam thiêng về ấm áp, nhưng từ lúc mạt thế xảy ra, không khí liền chuyển từ ấm áp thành rét buốt. Những ngày của tháng ba tháng tư mà khí trời lạnh như những ngày mùa đông. Khi đó, con người chỉ có thể ngồi tụm lại để chia sẻ hơi ấm.
Hiện tại cô mua nhiều vải bố một chút, tới lúc đó ít nhiều còn có thể phân phát cho mọi người. Còn hỏi vì sao phải mua vải bố mà không mua mền thì… Vải bố rất rẻ, so ra với mền thì rẻ gấp mười lần. Cho nên khả năng của cô chỉ có thể mua loại vải này.
Sau khi mua vải xong cô liền liên hệ với các nhà cung cấp thuốc. Đặt một lượng lớn các loại thuốc giảm đau, thuốc khán sinh cùng các vật liệu trị thương và các loại thuốc làm lành vết thương. Xong liền tìm đến các nhà nấu rượu đế, đặt mỗi chỗ năm trăm thùng rượu nguyên chất. Rượu nguyên chất có thể sát trùng, mạt thế tới, có rất nhiều thứ phải sát trùng.
Ngoài rượu, cô còn mua thêm dấm. Sau đó tiếp tục mua những đồ dùng trong cá nhân hằng ngày như quần áo lót, băng vệ sinh, kem đánh răng, bàn chảy đánh răng, xà bông cục diệt trùng, xà bông giặt đồ, sửa tắm…
Chờ mua xong tất cả, trong tay cô còn lại vỏn vẹn năm mươi hai triệu. Trong vòng hai tuần, những thứ đồ cô đặt cũng đã lần lượt được giao tới, được cô chuyển hết vào không gian.
Không gian rộng hơn hai ngàn mét vuông, hơn hai tỷ đồng tiền vật tư lương thực, lại chỉ dùng có một góc nhỏ trong không gian để chất đồ. Nhìn không gian vẫn còn nhiều chỗ trống, cô vừa mừng lại vừa lo.
Mừng là vì không gian của cô rất rộng, chứ nếu như nó nhỏ như lúc mới thức tỉnh dị năng cấp một thì chỉ sợ không đủ chỗ chứa đồ. Còn lo là… bao nhiêu đồ ở đây cô vẫn còn cảm thấy ít. Nếu như đó là một nhà của cô dùng thì không nói, đằng này… còn có những đồng đội và người nhà của đồng đội, còn có những người đáng được giúp đỡ trong căn cứ của cô.
Tuy bản thân cô không có ý nghĩ sẽ là người cứu rỗi thế giới, nhưng mà nhìn cái cảnh đồng loại của mình chịu khổ, nhớ tới dù trời lại rét buốt ba bốn độ nhưng họ vẫn co ro chịu đựng lần mò ở trên cánh đồng đầy sương chỉ để lượm mót từng hạt lúa còn rơi sót lại trên đất. Nhớ tới thật nhiều em bé vì không đủ cái ăn mà tay chân gầy còm, cả người cũng chỉ có cái đầu là lớn. Cô lại không kìm lòng được mà muốn thu mua thật nhiều thật nhiều đồ để dành.
Bởi vậy cho nên, lúc này đây cô muốn thu thập thật nhiều lương thực, càng nhiều càng tốt, về sau, cô sẽ dùng nó để giúp đỡ những người đáng được cứu giúp. Cô sẽ để họ và những đứa trẻ ngây thơ có được cuộc sống an bình không phải lo đói lo lạnh.
Nhưng biết làm sao, tiền trong tay cô chỉ có giới hạn, cô đành phải chờ tận thế đến rồi đi thu thập thêm từ các cửa hàng siêu thị thôi, chứ bây giờ có muốn mua nhiều hơn nữa cũng không có tiền để mua.
Ngoài những thứ bên trên, thứ cần thiết nữa chính là xăng dầu. Về sau khi các con đường được dẹp gọn, sẽ dùng tới các loại xe lớn để di chuyển vật liệu thu thập được. Trong căn cứ cũng phải chạy máy phát điện để có điện dùng trong phòng nghiên cứu và các trạm camera ở bên ngoài. Còn cô, cũng cần dùng máy phát điện để sạt pin và kích hoạt một số đồ cần thiết, Cho nên có thật nhiều thứ phải dùng đến xăng dầu.
Tuy về sau xăng dầu cũng không còn quan trọng nữa, bởi con người đã có cách chế ra nguồn điện mới. Đó là dựa vào tinh hạch trong đầu con tang thi. Nhưng đó là về sau, còn hiện tại vẫn phải cần đến xăng dầu. Bởi, tinh hạch có thể dùng để tạo ra nguồn điện phải là tinh hạch của tang thi cấp hai trở lên, cũng phải chờ hơn nữa năm sau mới có.
Nhưng là, mua xăng dầu rất tốn tiền, chưa kể một lần cũng không được mua số lượng nhiều. Cho nên cô dự tính chỉ mua vài thùng trước, còn lại chờ tận thế tới sẽ đi thu thập sau.
….