Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 68:




Đứng trên tường thành nhìn biển rừng alien, cùng cảm giác đặt mình trong đó tuyệt không giống nhau. Trước là rung động, mà khi thật sự chui vào đó.. lại chỉ cảm nhận được sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn!
Giống như một chiếc thuyền lá cô đơn tuyệt vọng phiêu đãng trong đại dương bốn bề không thấy biên giới.
Ngồi trên xe thiết giáp nghe tiếng alien bên ngoài vồ tới va chạm vào thân xe “ầm ầm ầm”, mọi người không rét mà run.
Trong khoảng khắc trong xe chỉ còn lại thinh lặng.
Qua một hồi lâu, chống chọi lũ alien mà đi ra rất xa, Cảnh Lương Quan mới hỏi: “Đội trưởng Phó, đi theo hướng nào?”
Phó Sử Ngọ hiện giờ kỳ thật rất mờ mịt, y không biết chạy đi đâu, nhưng y khô khan đến mức nào, cũng biết lúc này quyết không thể nói thế.
Phó Sử Ngọ lấy lại bình tĩnh, nói với Cảnh Lương Quan: “Trước tiên bắt đầu tìm từ phía tây Phái thành, sau đó theo hướng ngược kim đồng hồ mà đi, phạm vi cảm quan của tôi chừng một ngàn m, tận lực không để sót nơi nào.”
Cảnh Lương Quan nghe y không chút hoang mang nói thế, tuy hiện nay không có manh mối, nhưng trong lòng coi như yên ổn chút, ít nhất không phải làm việc vô ích.
Đường Húc Hải đè bờ vai y nói: “Yên tâm, xe thiết giáp đã đỗ đầy xăng trước khi ra, tuyệt đối có thể đi khắp chiến trường này.”
Phó Sử Ngọ vô cảm gật gật đầu, buông cảm quan ra bắt đầu xem xét từng vùng từng vùng.
Xe thiết giáp chống chọi alien càng chạy càng xa, lũ alien đánh đấm bên ngoài mắt thấy căn bản gặm không ra cái xác rùa này, rốt cục bất đắc dĩ buông tha, khiến người bên trong xe cũng thở phào một hơi.
Hình ảnh trong não Phó Sử Ngọ khắp núi đồi đều là alien cấp 2, tim y thắt lại. Y biết, đối mặt nhiều alien cấp 2 như vậy, sơ hở một cái cũng chỉ có chết, chết y không sợ, sợ chính là những người đi cùng y chết uổng phí, không thể hoàn thành chuyện lúc nãy y hứa hẹn.
Bất kể thế nào, y nhất định phải tìm được alien cấp 3!
Sắc mặt Phó Sử Ngọ bắt đầu trắng bệch, trên trán chảy ra từng giọt từng giọt mồ hôi, huyết dịch tuần hoàn nhanh hơn, thậm chí ngay cả vết thương đã băng bó trước khi xuất phát cũng bắt đầu vỡ ra ứa máu.
“… Anh ta không sao chứ?” một chiến sĩ ngồi đối diện họ thấy y thế, không tự chủ được hỏi ra miệng.
Đường Húc Hải lạnh như băng nhìn hắn một cái, vươn tay chùi lớp mồ hôi Phó Sử Ngọ chảy xuống.
Hắn nói: “Cậu ta kiên trì cả ngày trên tường thành, buổi tối không thể nghỉ ngơi, còn phải liên tục sử dụng dị năng, cũng đã sắp đến cực hạn.”
Chiến sĩ kia không lên tiếng.
Bây giờ là tình huống gì, ai cũng biết, không có thời gian cho y nghỉ ngơi khôi phục, trễ mỗi giây mỗi phút Phái thành liền sẽ chết càng nhiều người.
Cho dù mấy người họ thấy Phó Sử Ngọ cố hết sức đến thế nào, cũng không thể bảo y ngừng nghỉ.
Đầu Phó Sử Ngọ ong ong kêu gào, trước mắt biến thành màu đen, một cơn choáng lúc sắp ngất đi xông lên não.
Phó Sử Ngọ gắt gao cắn môi dưới của mình, y quyết không thể ngất đi lúc này.
Chống chọi cơn choáng, phạm vi cảm quan của y chậm rãi mở rộng, lan tràn về hướng bóng đêm vô ngần.
Khó chịu trên người, trong óc, tâm lý, sinh lý khiến Phó Sử Ngọ như bị tra tấn.
Não y quay cuồng từng luồng suy nghĩ, một lát nghĩ nghiến răng nghiến lợi cũng phải kiên trì, một lát lại nghĩ lành làm gáo vỡ làm muôi, mặc kệ nó cứ như vậy ngất đi rồi tính.
Thống khổ cực độ thân tâm khiến Phó Sử Ngọ không tiền đồ muốn bật khóc, lại liều mạng nhẫn nại.
Đúng lúc đó một cảm xúc lửa nóng an ủi trán y, cảm giác ấm áp thoải mái xuyên qua trán chậm rãi chảy vào đầu, cơn choáng quay cuồng khó chịu giảm bớt một ít, Phó Sử Ngọ nhịn không được run lên.
Ngay sau đó một lồng ngực vững vàng liền ôm lấy bờ vai y, cẩn thận né qua cổ y, cho y dựa vào người.
Chậm rãi, một cảm giác ấm áp dào dạt từ một bên bả vai, thấm đẫm nửa lưng.
Thoải mái quá…
Phó Sử Ngọ thở dài, là Đường Húc Hải ôm lấy y. Hơi ấm này… Người có thể khiến y ấm lại lúc này, cũng chỉ có hắn.
Thống khổ khó chịu trên người dịu đi rất nhiều, Phó Sử Ngọ tỉnh lại tinh thần, hình ảnh suýt tan nát trong cảm quan rõ lên lần nữa, xúc giác bất tri bất giác vươn tới nơi xa hơn.
“Cạch” một tiếng vang thanh thúy dễ nghe, như có cái gì đã bị đánh phá, não Phó Sử Ngọ “Xẹt ——” một cái chấn động run lên.
“Anh ta làm sao vậy?!”
“Sao mắt trợn trắng rồi vậy?!”
“Không phải chết chứ?!”
“Câm miệng!!” Đường Húc Hải nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy chiến sĩ quá sợ hãi nên nhào qua kia ra.
Mặt hắn xanh lè nâng khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của Phó Sử Ngọ dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt y, bấm huyệt nhân trung: “Sử Ngọ? Sử Ngọ? Tỉnh tỉnh.”
Mắt Phó Sử Ngọ giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó rên rỉ một tiếng, ôm lấy đầu mình.
Tiếng rên rỉ này, khiến Đường Húc Hải thiếu chút nữa cay cay cánh mũi, trong lòng khó chịu cực kỳ. Phó Sử Ngọ gặp phải thống khổ cỡ nào? Khiến cái tên ngày thường cứ im thin thít này khó chịu đến mức nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
“Sử Ngọ… Cậu khó chịu quá thì ngủ một miếng đi, dù sao nửa giờ hoặc một giờ, Phái thành vẫn có thể chống được.” Giọng Đường Húc Hải run run nói.
Hắn đau lòng muốn chết. Cậy mạnh như vậy nữa, Phó Sử Ngọ còn có thể sống nữa không?!
Nửa giờ cũng không biết chết bao nhiêu người, nhưng Cảnh Lương Quan và chiến hữu hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nói ra ý kiến phản đối.
Mắt thấy người này như sắp chết đến nơi, ai dám bảo y tiếp tục sử dụng dị năng, nếu y chết thật, nhiệm vụ của họ cũng chỉ có nước thất bại, đi ra còn có ý nghĩa gì.
“Tôi không sao…” Phó Sử Ngọ suy yếu mang theo giọng mũi nói, y nhắm mắt lại, đầu tựa vào cổ Đường Húc Hải, toàn thân một chút khí lực cũng không có, não như đã bị móc ra, trống rỗng đau buốt.
“Không được!” Đường Húc Hải nhịn không được, hắn nghiêm khắc nói: “Cậu phải nghỉ ngơi một lát, cho dù là mười phút.”
Sắc mặt Phó Sử Ngọ tái lại, mắt kính y trợt xuống, lộ ra ánh mắt yếu ớt nhìn thẳng Đường Húc Hải: “Tôi làm sao có thể ngủ được.”
Đường Húc Hải đanh mặt, kiên quyết nói: “Cái này giao cho tôi.”
Nói xong, hắn giơ tay lên đánh một cái lên gáy Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ lập tức mất đi ý thức, ngã xuống.
Đường Húc Hải mặt không đổi sắc ôm thân thể trợt xuống của y, kéo kéo vào ngực mình, sau khi đặt y nằm xong, lại cẩn thận chỉnh mắt kính của y lại.
Xe thiết giáp lại lâm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng rè rè khi xe thiết giáp vận hành.
Một lát sau, giọng điều khiển viên lái xe thiết giáp phía trước vang lên: “Đội trưởng, chúng tôi đi hướng nào? Hay là dừng lại, chờ đội trưởng Phó tỉnh lại rồi đi tiếp?”
Đường Húc Hải ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại nhìn chiến sĩ lái xe: “Không được dừng! Hồi sáng, đoàn trường chúng tôi luôn quan sát tình huống phụ cận F22, đoạn kia vẫn không xuất hiện alien cấp 3, xem như đã bài trừ khu này, cho nên hiện tại tốt nhất chúng ta chạy đến trước, bắt đầu loại bỏ từng khu từ nơi gần nhất bên cạnh.”
Cảnh Lương Quan vừa nghe, gật đầu nói: “Cứ làm như thế.”
Khu F đúng là ở cửa thành phía tây, chỉ xa hơn một ít, xe thiết giáp rầm rầm chuyển đầu xe, hướng về hướng ban ngày bọn họ đã thủ.
Qua 10 phút, xe thiết giáp gian nan bôn ba đến nơi, Đường Húc Hải không đành lòng đến đâu, cũng chỉ có thể kêu tỉnh Phó Sử Ngọ.
Sau khi tỉnh lại, tinh thần Phó Sử Ngọ tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng không khó coi như vậy, cả đầu cũng rõ ràng hơn.
Xe thiết giáp đứng tại chỗ, chờ y quan sát phụ cận một lần.
Phó Sử Ngọ lấy mình làm trung tâm, bắt đầu xem xét hơn một ngàn m chung quanh.
Y cắn răng, cảm quan chậm rãi lan tràn ra ngoài, nhưng rất nhẹ nhàng, y liền vượt qua cự li một ngàn m.
“Á?” Phó Sử Ngọ kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Đường Húc Hải lập tức cảnh giác.
“Không có việc gì, phạm vi cảm quan của tôi mở rộng.” Phó Sử Ngọ vừa mừng vừa sợ.
Đường Húc Hải câm lặng không nói lời nào, loại năng lực này của y dựa… theo cách nói của tiến sĩ Z, hoàn toàn là nhờ kích phát tiềm năng, Phó Sử Ngọ không muốn sống mà dùng năng lực như vậy, có thể không tăng trưởng sao.
Mấy chiến sĩ trên xe đều nhìn y chăm chú không nói lời nào, dị năng giả phụ trách tìm kiếm alien cấp 3 này đã dốc hết toàn lực tìm tòi mục tiêu, chỉ cần tìm được mục tiêu cái còn lại cứ giao cho bọn họ xử lý.
Họ âm thầm quyết tâm, nhất định không thể phụ lòng y vất vả cố gắng như vậy.
Lần này Phó Sử Ngọ cảm nhận rõ được năng lực của y tăng lên, cảm quan khuếch tán ra càng thêm thoải mái, phạm vi cũng lớn hơn. Đương nhiên, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh 2D trắng đen, nếu muốn cẩn thận hơn, liền không thể kéo dài đến xa như vậy.
Mắt Phó Sử Ngọ trầm trầm, bảo: “Mảnh này không có, qua tây nam một chút.”
Lái xe chiến sĩ không nói hai lời, phát động xe thiết giáp hướng về phía đông.
Phó Sử Ngọ một đường đi một đường tìm, y phát giác chính diện xông tới đều là alien cấp 2, alien cấp 1 đang dọc theo một hướng thối lui sóng triều.
Ánh mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, y chỉ phương hướng kia, “Qua bên kia.”
Hướng đó là một cái ruộng bậc thang, trên núi đủ loại thực vật của Phái thành, bởi vì đều là dùng phi cơ gieo hạt nên thảm thực vật mọc rất rậm rạp.
Càng đến hướng đó, càng có thể nhìn rõ ra hai loại đường cong lần lượt thay đổi, alien cấp 2 hướng về Phái thành mà đi, alien cấp 1 thì dọc theo triền núi trở về.
“Chắc là bên này!” Phó Sử Ngọ cực kì khẳng định nói.
“Anh xác định?!” Cảnh Lương Quan đứng lên, nóng lòng siết chặt nắm tay.
“Xác định!” Phó Sử Ngọ gật gật đầu.
“Tốt!” Cảnh Lương Quan hưng phấn đập xuống xe, hét lớn với chiến sĩ lái xe một tiếng: “Tốc độ cao nhất đi tới!!!”
Xe thiết giáp gào thét một tiếng, tám lốp xe ma xát mạnh mặt đất, nghiền qua cỏ dại trên sườn núi đá, cứ như vậy trực tiếp bò lên.
Toàn bộ thân xe đã nghiêng đến góc độ nhất định, nếu là loại xe bình thường ở góc độ leo lớn thế này trừ phi có đường núi, nếu không tuyệt đối không có khả năng thong dong như xe thiết giáp.
Toàn bộ thân thể Phó Sử Ngọ ngưỡng về phía sau, Đường Húc Hải vươn tay ôm lấy y, tránh cho y từ chỗ ngồi hẹp này lăn xuống.
“Cậu còn khó chịu không?” Đường Húc Hải khe khẽ hỏi bên tai y.
Lúc này Phó Sử Ngọ đã triệt để thoát khỏi trạng thái vừa rồi, bị hơi thở nóng hổi của Đường Húc Hải phả vào, toàn thân lập tức không được tự nhiên lên.
“Không khó chịu, chắc qua cơn mệt rồi. Giấc ngủ mười phút vừa rồi rất hữu hiệu, cám ơn anh.” Phó Sử Ngọ cũng nhỏ giọng nói.
Khóe miệng Đường Húc Hải vểnh lên một chút, sau đó nghiêm túc nhìn chăm chú vào đồng hồ đo phía trước.
Bọn họ đi lên một nửa, alien cấp 2 vốn không thèm để ý tới họ bỗng xôn xao lên, tập thể hướng về xe thiết giáp vây công.
Xe thiết giáp bắt đầu kịch liệt lay động, mặt Phó Sử Ngọ trắng bệch, dùng sức nắm lấy tay vịn bên cạnh.
“Yên tâm, alien chỉ có xúc tua, không có cách nào ném xe thiết giáp xuống.” Cảnh Lương Quan cười lạnh một tiếng, “Phản ứng lớn như vậy, xem ra chúng ta đã tìm đúng nơi!”
Phó Sử Ngọ hít sâu một hơi, thu hồi cảm quan từ bốn phương tám hướng về tập trung vào ánh mắt bắn về tiền phương, rất nhanh phát hiện một mục tiêu không bình thường ngay trong biển alien cấp 2.
Mục tiêu này cũng hình thành từ hai tuyến dây như  các alien cấp 2 khác, nhưng trong hình anh, nó đang không ngừng phát ra tín hiệu dạng sóng, liên tục ảnh hưởng lũ alien khác.
Phó Sử Ngọ kinh nghi bất định, cũng khó trách lũ cấp bậc thấp hơn có thể nghe theo hiệu lệnh của nó, thì ra alien cấp 3 là truyền bá ý niệm của nó như thế!
“Tê!!!!”
Thân xe bên ngoài lay động càng ngày càng mãnh liệt, tuy alien không thể ném xe đi, nhưng chúng hết tốp này tới tốp khác thay nhau va chạm, khiến xe khó có thể tiếp tục đi tới.
Cảnh Lương Quan trực tiếp cho xe dừng lại, dứt khoát bảo dị năng chiến sĩ ra tay.
Phó Sử Ngọ không rõ lí do nhìn, một chiến sĩ ngồi bên phải phía sau y đột nhiên gầm lên, bên ngoài liền cuồn cuộn một trận cuồng phong. Gió cuốn quanh, chậm rãi hình thành một vòi rồng khổng lồ. Lũ alien cấp 2 không biết sống chết nhào đến đều bị cuốn lên, nanh vuốt vũ trảo bị hất bay lên trời cao, sau đó ngã oạch xuống nát nhừ.
“Mọi người kiểm tra trang bị vũ khí, theo tôi lên!” Cảnh Lương Quan dẫn đầu đẩy cửa trên nốc xe ra, chống tay liền nhảy ra ngoài, những chiến sĩ kia cũng liên tục theo ra.
Phó Sử Ngọ giật giật thân mình, lại bị Đường Húc Hải đè lại: “Cậu ở lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, alien cấp 3 tuyệt đối không có khả năng chỉ có một con!”
Phó Sử Ngọ chần chờ một chút, Đường Húc Hải liền cởi áo tác chiến ra, phi thân ra khỏi xe thiết giáp.
Chiến sĩ lưu thủ bay nhanh đóng cửa lại, sau đó nói với Phó Sử Ngọ: “Đội trưởng Phó, tôi sẽ bảo vệ anh an toàn, xin yên tâm.”
Phó Sử Ngọ kéo khóe miệng một chút, không nói gì.
Y cong lưng đi đến vị trí điều khiển phía trước, nơi đó có hai cửa kính chống đạn, có thể nhìn hướng ra được bên ngoài.
Ngọn đèn xe thiết giáp xuyên qua sườn dốc, chiếu vào rừng cây rậm rạp, tầm mắt cũng mơ hồ u tối.
Sắc trời sớm đã triệt để tối lại, màn trời đỏ nhạt chiếu rọi, khiến cho nơi rơi vào cái chào tạm biệt của mặt trời cũng không đến mức tối đến đưa tay không thấy năm ngón.
Bọn Cảnh Lương Quan đeo kính nhìn ban đêm lên, hoàn toàn quên chuẩn bị một cái cho Đường Húc Hải, đương nhiên cũng không tính toán cho hắn tham gia chiến đấu.
Trong mắt bọn họ, người này chính là nhân viên đi theo đội trưởng Phó, phụ trách bảo hộ y là được rồi, chạy ra làm quái gì?
“Anh trở về, chúng tôi không có ai còn sức để bảo vệ anh a!” Cảnh Lương Quan tức đến khó thở.
“Không cần đâu!” Đường Húc Hải liếm liếm môi, hơi hung lệ mỉm cười.
Bàn tay trống rỗng kéo ra một thanh cự kiếm, những nơi không có quần áo che trên người chậm rãi trồi lên một lớp giáp, dần dần hợp thành một thân chiến giáp kín kẽ!
Lúc hắn rời đi bảo với Phó Sử Ngọ là đi chuẩn bị, nhưng không phải như Phó Sử Ngọ đã nghĩ cưỡm lấy một chiếc thiết giáp, mà là chạy đến kho hàng hậu cần cắn nuốt đại lượng kim loại nặng!
Hắn cố ý cởi áo tác chiến ra ở trên xe, chính là vì trang bị chiến giáp này.
Chiến giáp này là hắn tham khảo chiến giáp kỹ thuật số được thiết kế riêng trước kia từng mặc.
Chiến giáp kỹ thuật số hiện đại có thể tăng cường sức mạnh của chiến sĩ, còn chứa các loại công năng ngụy trang, mặt khác còn mang chức năng trí tuệ tương đương tiên tiến.
Chiến giáp này của hắn tuy không có công năng tiên tiến như chiến giáp kỹ thuật số, nhưng mạnh hơn ở chỗ có thể tùy tâm sở dục mà biến hóa.
Sắt thép bám vào ngón tay hình thành găng tay, trên đốt bàn tay lồi lên gai nhọn sắc bén, trên vai mọc ra khối nhọn, đầu gối và mủi chân đều mang lưỡi bén, cổ được các đốt giáp linh hoạt bảo hộ, nón giáp đỉnh đầu “cách” một tiếng chụp xuống, toàn thân Đường Húc Hải chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén.
Mắt mở trừng trừng nhìn toàn thân cao thấp người này từ không có gì đến võ trang đầy đủ lên, trong chớp mắt biến thành một chiến sĩ chiến giáp, Cảnh Lương Quan trợn to hai mắt nhìn, nuốt ực một cái.
Đây rốt cuộc là người nào?!
Cho dù là dị năng giả kim loại hiện tại, cũng không có năng lực thần kỳ như thế?!
Chẳng lẽ đây là Iron man ver Hoa Hạ á!!
Đường Húc Hải chẳng thèm nhìn đội cảm tử đang há hốc mồm cái nào. Hắn gầm một tiếng, huy cự kiếm liền vọt vào giữa đàn alien.
Lũ alien đứng sừng sững không sợ kẻ đối chiến, đáng tiếc quất móc câu xúc tua, phun hút quản có thể đoạt mạng người ra, căn bản không thể gây thiệt hại gì, chỉ có thể rít thảm bị Đường Húc Hải trực tiếp đánh bay, chỉ trong nháy mắt đã bị một hung khí tùy tiện nào đó trên người hắn cướp đi tánh mạng.
Huyết hoa văng khắp nơi, tứ chi bay tứ tung, cùng với tiếng kêu thê lương rín rít, giống y như một cuộc tàn sát của Tu La địa ngục.
Miệng Cảnh Lương Quan mở mở đóng đóng, chỉ có thể há hốc mồm nhìn Đường Húc Hải một mình xử hết cả đám.
“Cầm súng lên hết, bắn!!!” Cảnh Lương Quan nổi giận nâng họng súng lên, nhào ra chung quanh Đường Húc Hải điên cuồng bắn phá lũ vồ tới.
Đường Húc Hải rất có thể kéo cừu hận!
Lũ alien vốn có thể phân biết ai có sức uy hiếp nhất, sau đó ưu tiên xử lý.
Hắn chạy tới đâu giết sát khí tận trời tới đó, alien cấp 2 thiêu thân lao đầu vào lửa liên tiến nhào qua chịu chết.
Đám người Cảnh Lương Quan căn bản không kéo nổi lực chú ý của lũ alien, chỉ có thể đứng phía sau nổ súng giảm bớt áp lực cho Đường Húc Hải.
Một phen chém giết, alien xúm chung quanh alien cấp 3 càng ngày càng ít, alien cấp 3 kia cũng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Nó rít khàn một tiếng, lũ alien bên người như ‘Moses tách biển’ mở ra thành một con đường.
Cử chỉ này quá nổi bật, Đường Húc Hải vốn tầm mắt mơ hồ căn bản chưa phân rõ con nào là alien cấp 3, nhưng lúc này giống y như được soi đèn chỉ lộ.
Hắn gầm một tiếng, nhào đến alien cấp 3, sọ con alien cấp 3 rất lớn, khiến đầu nó tròn như bàn đào, trong ánh sáng lu mờ tỏa ra ánh phản xạ yếu ớt.
Động tác của nó quả thật linh hoạt đa biến, đi đứng còn nhanh hơn đôi chân lò xo của lũ cấp 2, Đường Húc Hải tung mấy chiêu liền đều không làm trầy nổi da của nó.
Nó đúng rất thông minh lại quỷ quyệt, có thể nghĩ ra kế sách giết người trở tay không kịp, đáng tiếc về mặt chiến đấu, con alien cũng chỉ tương xứng với lũ cấp 2 này cũng không thể chiếm được chỗ tốt gì trên tay Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, hai tay chấp lại, cự kiếm dưới sự không kịp đề phòng của alien cấp 3 một phân thành hai, Đường Húc Hải vặn eo nâng đùi phải lên, chân dài như roi quất ra, mũi đao chấm đất, một chân khác đạp một cái trên đất, vẽ ra một đường cong, đá mạnh vào ngực con alien cấp 3.
“Chi ~~~” rít thảm một tiếng, lỗ miệng trào máu, alien cấp 3 bay ngược ra ngoài.
Lấy dung lượng não của nó, nghĩ nát óc cũng không rõ cây kiếm khiến nó phòng bị kia tại sao đột nhiên một phân thành hai.
Alien cấp 3 còn vung vẫy tứ chi bay ngược trên không trung, Đường Húc Hải rút một thanh long cốt đao ra, hung hăng ném mạnh ra ngoài.
“Ọt!” một tiếng trầm vang, thân đao xuyên qua cơ thể alien cấp 3, mang theo dư thế hung lệ nện mạnh xuống giữa đàn alien.
“Chi —— ”
Alien cấp 3 tử vong, khiến cho đàn alien 2 số lượng khổng lồ phát ra tiếng rên rỉ thê lương, sau đó phẫn nộ lao về hướng tên đao phủ Đường Húc Hải này.
Mấy người Cảnh Lương Quan không thể đứng không nhìn, các hệ dị năng tung ra, lửa trong rừng rậm cháy bùng, lưỡi gió bén cuộn, đá nhọn chi chít.
Trải qua một phen chém giết, mắt thấy không thể làm gì được những tên này, lũ cấp 2 mất đi alien cấp 3 rốt cục chậm rãi tỉnh táo lại, khôi phục bản tính, đối mặt khó khăn lựa chọn lui bước.
“Tê ——” giống như một tín hiệu, sau một tiếng rít gọi liên hồi, alien cấp 2 bỏ lại đại lượng thi thể hốt hoảng chạy thoát.
“Hô —— hô —— hô ——” Đường Húc Hải từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Một lát sau, Phó Sử Ngọ đạp lên máu loãng mảnh cụt của chân tay và đống thi thể huyết nhục bầy nhầy chạy tới.
“Húc Hải, không bị thương chứ?” Phó Sử Ngọ ân cần hỏi Đường Húc Hải đang ngồi bệt dưới đất dậy không nổi.
“Hoàn hảo…” Đường Húc Hải thở hổn hển một lát, “Có chút thoát lực.”
Buông mũ giáp xuống, Đường Húc Hải lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
Phó Sử Ngọ nghiêm mặt nhìn hắn một lát, đi lên thử nâng hắn dậy.
Đường Húc Hải toàn thân cương giáp, y làm sao có thể kéo động, Đường Húc Hải vừa sợ lại bật cười, chiến giáp chậm rãi rút vào trong cơ thể.
Cảnh Lương Quan nhặt đao của hắn về, đưa cho Đường Húc Hải, bảo: “Huynh đệ, anh quá dũng mãnh, anh thế này này!”
Anh ta khoa tay múa chân vung một ngón tay cái lên.
Đường Húc Hải kéo cánh tay Phó Sử Ngọ đứng dậy, ngạo nghễ hất càm.
Kết quả của việc quá dũng mãnh chính là năng lượng nhanh chóng tiêu hao, trong xe thiết giáp có dự bị một ít thức ăn bổ sung năng lượng, bị Đường Húc Hải gió cuốn mây tan xử lý hơn một nửa.
Cảnh Lương Quan cười khan một tiếng nói: “Cuối cùng đã an toàn hoàn thành nhiệm vụ, chờ trở lại Phái thành, đoàn trưởng Phó và đội phó Đường có thể nghỉ ngơi cho khỏe.”
Đường Húc Hải nâng mí mắt lên nhìn an ta, Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính hỏi lại: “Ai nói cho các anh biết ngoài thành chỉ có một con cấp 3.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cảnh Lương Quan kinh nghi bất định nhìn hai người họ. Người tụ họ lại cũng không nói cho họ biết điều này.
Đường Húc Hải lau miệng, ực tiếp một mồm nước to, nói: “Đàn alien vây công Phái thành, là từ mấy quần lạc alien xác nhập thành, cho nên, nhiệm vụ của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”
Sắc mặt Cảnh Lương Quan lập tức thay đổi, ngưng trọng lên.
“Nguy cơ phía tây đã giải trừ, không có con alien cấp 3 kia, khu E, F sẽ không có áp lực.” Phó Sử Ngọ quay đầu lại nói với chiến sĩ lái xe: “Giờ quay đầu hướng về phía nam đi.”
Ba mặt núi Phái thành vây quanh một mặt sông, cửa thành bọn họ ra khỏi là ở phía nam, alien cấp 3 phía tây bị diệt trừ, tốt xấu coi như giải trừ một phần ba kẻ thù.
Lần này Phó Sử Ngọ đã có kinh nghiệm, trực tiếp đi theo hướng nam chỗ alien cấp 1 lui lại.
Phía nam đều là núi đồi, núi cao rừng sâu, khoảng cách xa hơn phía tây nhiều.
Phó Sử Ngọ nghỉ ngơi một lát, tiếp tục tìm kiếm alien cấp 3 thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.