Thời gian đã vào tháng Mười, lúc đó, ông mặt trời nào đó trốn sau làn mưa tầm tã hơn một tháng trời đột nhiên phá tan bóng tối dày đặc, ánh sáng theo mưa bụi rớt xuống mặt đất, trong nháy mắt, vân khai vũ tán. Hiện tượng thần tích này có thể nói đã lật tức gợi ra rất nhiều nghị luận trong giới Phù Thủy nước Anh.
Một con cú mèo rất phổ thông vung đôi cánh lớn hệt như quạt hương bồ bay trong làn mưa phô thiên cái địa*, bay vào trong một cái cửa sổ trên tầng 8 Hogwarts, lẳng lặng đáp xuống bàn, cởi bức thư được cột trên đùi mình xuống, đặt xuống bàn. Đôi cánh gấp lại bày ra tư thế hành lễ tiêu chuẩn, rồi nó lật tức vung cánh, bay ra khỏi phòng.
*phô thiên cái địa: trải khắp trời, che kín đất – chỉ thế lớn mạnh
Thiếu niên tóc vàng chiếm lấy phía sau bàn làm việc ban đầu đang sung sướng vừa ôm lấy thanh niên tóc hồng nâu mặt mày không được tự nhiên ngồi lên đùi mình, vừa bón cho anh ta ăn bánh ngọt, khi nhìn thấy con cú mèo có chút tính người kia thì lại lật tức trở nên nghiêm túc.
“Thư của thánh đồ?” Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của người sau lưng, nhưng nhận thấy cánh tay vắt qua hông mình lật tức thít chặt lại đã khiến Dumbledore cảm thấy có một tia không tầm thường.
“Không phải.” Grindelwald nói nhanh rồi ôm chặt lấy eo thanh niên, ngón tay vừa cầm bánh ngọt vớn vào trong miệng anh ta đùa nghịch, cho đến khi nghe thấy tiếng anh ta ho khan nức nở mới chịu dừng lại, rồi cố ý ghé miệng vào mút lỗ tai anh ta mấy tiếng.
“Ge…… Gellert!” Thanh niên tóc đỏ, cũng chính là Dumbledore bị kẻ nào đó bày kế cho uống thuốc trẻ lại siêu mạnh đỏ mặt hồi lâu liếc mắt nhìn con sói xám bự tóc vàng đang đắc ý sau lưng mình một cái. Tên khốn không mời mà đến này sau khi chạy đến chết dí trong phòng hiệu trưởng thì liền sửa mình thành hình tượng anh tuấn tiêu sái, khí phái trương dương — đương nhiên, giờ Grindelwald vẫn anh tuấn tiêu sái, khí phách trương dương như trước, chỉ là….Cái thuộc tính lưu manh sao lại tăng lên nhiều thế này?! Vị Hiệu trưởng trong vòng vài ngày đã bị dạy – dỗ bằng các loại phương pháp quấy – rối – X đến độ quăng mũ cởi giáp lột mặt nạ thật của lão giả hơn 130 tuổi ra thay bằng khuôn mặt thanh niên hơn 30 tuổi giờ mới hiểu rõ nét được thế nào là khóc không ra nước mắt.
Lau khô tay, Grindelwald cầm bức thư trên bàn lên, bóc lá thư ra. Dấu ấn trên đó là một con rắn màu xanh xinh đẹp, bị dây gai màu lửa đỏ quấn quanh tạo thành hình chữ L. Ngón tay chạm lên dấu ấn một cái, con rắn lật tức thè lưỡi ra liếm ngón tay hắn một cái, rồi nhanh chóng lặng im. Phong thư vặn vẹo rút đi hệt như nước rút, lộ ra lá thư màu đen bên trong.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
“Thư mời của thành Littleton Ried?” Nhìn dòng chữ dát vàng hoa lệ trên giấy, Grindelwald giật mình,“Trách không được vẫn chưa gửi thư tháng này cho hội viên..”
“Thư mời của thành Littleton Ried” Dumbledore vươn tay muốn nhận lấy, lại bị ai kia đập rớt: “Không thể đụng vào, Albus. Em không biết thành Littleton Ried gì gì đó có bao nhiêu biến thái đâu. Thấy con cú mèo vừa rồi không? Đó chính là thứ dùng để truyền tin cho Hội viên VIP do thành Littleton Ried huấn luyện ra đó. Còn có cái dấu ấn kia, là dùng để kiểm tra xem em rốt cục có phải người nhận thư hay không. Nếu có kẻ muốn xem lén thư, sẽ bị con rắn kia cắn một phát rồi hút ma lực đến chết. Thánh đồ vì nghiên cứu dấu hiệu này mà đã chết mất 3 người, anh đã phải bảo bọn họ dừng lại.” Grindelwald vừa nói vừa cẩn thận đọc thư một lần, đột nhiên khóe miệng hắn ta gợn lên, nhìn sâu vào cặp mắt màu xanh.
Một loạt mồ hồi lạnh chảy xuống sau lưng, Dumbledore bất an xê dịch cơ thể: “Gì thế?”
“Tên thư có viết, có thể mang theo người nhà—” Chúa tể Hắc ám tóc vàng không có ý tốt kéo dài âm điệu.
“!” Hiệu trưởng sửng sốt một lát, rồi trừng lớn mắt xù lông triệt để, “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!” Nói xong liền giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của người nào đó, lại bị người phía sau cắn lên cổ một cái.
“A…… Khốn kiếp!”
…………………… Tôi là con cua Hồ Dương Trừng vô tội…………………..
Hai giờ sau
“Yên tâm, anh sẽ không mang em đi. Cái gọi là hội đấu gia công khai không định kỳ của thành Littleton Ried, trên thực tế chính là một hội đấu giá tối, một Phù Thủy Sáng được người đời công nhận như em không hợp để tham gia chuyện này.”
“……” Vị Phù Thủy Sáng nào đó đã không còn sức để nói nữa, nằm vật trên mặt bàn công tác lớn thở phì phò.
“Nghe thủ hạ của anh nói, hội đấu giá lần trước, ngay cả Muggle lẫn Phù Thủy cũng bị bán……”
“Cái gì?!”
“Cho nên mới không hợp với em. Albus thân mếm, em vẫn rất đơn thuần, xem nhẹ mặt đen tối trong lòng người. Em biết rằng một hộp tám viên đạn phụ ma bán với giá đắt thế nào không? 300 vạn đôla, người mua đều là Muggle. Đó chính là bằng chứng chứng minh cho việc bất kể nơi nào trên thế gian cũng đều có một mặt đen – tối.” Grindelwald trào phúng đánh giá dấu vết xanh xanh tím tím trên cơ thể trắng nõn của người kia.
Dumbledore bản trẻ rất muốn phản bác, há miệng nhắm mắt lại, nhưng lại chỉ quay đầu đi, né tránh tầm mắt kia. Thật sự, đối với mặt tối của con người, sự hiểu biết của bản thân mình hoàn toàn không thể so sánh với vị Chúa tể Hắc Ám đã giúp một Muggle phát động Chiến tranh thế giới lần thứ hai. Chiến tranh thế nhưng lại là một cách để mở ra khoảng tối vô hạn bình thường vẫn ẩn nấp sâu trong lòng người.
“Em chỉ cần ngồi đây chờ anh là được, anh sẽ mang quà về cho em~” Hy vọng lần này có thể chụp được thứ gì đó thú vị, đặc biệt là thứ gì đó chuyên dùng cho việc đặc thù ~ Grindelwald nheo lại mắt, giấu đi tia sáng giảo hoạt trong đó. Hắn ta ôm người đàn ông đang xụi lơ nằm trên bàn chờ khôi phục thể lực lên, rồi đi vào phòng tắm, “Giờ cơm chiều đến mau quá, anh giúp em tắm rửa, sau đó lại ăn mặc thành lão già thêm lần nữa ~”
Dumbledore vô lực giãy dụa đảo tròng mắt trắng dã, không thể thổ tào* nổi. Bây giờ còn cách giờ cơm chiều Hogwarts hẳn hai giờ đồng hồ!
Chọn, dù sao cũng là người này chọn.
*thổ tào: nói chuyện không nể mặt
——–
Trang viên Voldemort
Lucius nơm nớp lo sợ sau khi báo cáo rằng vị gia chủ Potter nào đó đã tiến vào thời kì gọi là bế quan của Phương Đông, tạm thời không tiếp bất cứ kẻ nào, liền cúi đầu chờ đợi trừng phạt, Voldemort chống đầu, ánh mắt tối tối. Trang giấy màu mực rơi khỏi đầu ngón tay, chạm vào bàn làm việc phát ra tiếng vang nho nhỏ, đánh vỡ sự yên ắng trong phòng. Qúy tộc bạch kim run rẩy một cái, rồi khôi phục lại tư thế lúc trước.
“Lucius.”
“Dạ, đại nhân.”
Voldemort cẩn thận đánh giá tên thuộc hạ của mình từ trên xuống dưới, ngoài ý muốn không hề trừng phạt hắn, cũng chẳng hề nhắc đến chuyện mà hắn đã điều tra: “Ông cũng nhận được nhỉ? Thư mời của thành Littleton Ried.”
“Đúng vậy, đại nhân.”
“Về hội đấu giá ba năm trước, kể chi tiết lại.”
“Vâng, đại nhân.” Lucius lặng lẽ thả lỏng, đồng thời cảm thấy có chút may mắn. Sau khi Chúa Tể Hắc Ám trở lại, đã sửa lại cái tính tàn bạo điên cuồng lúc trước, thậm chí còn trở về với vị Chúa tể Hắc Ám siêu việt mà hắn sùng bái vô cùng lúc đầu, cũng có lực lượng, cũng có mị lực, lại càng thích hợp với vị trí tối cao hơn. Hắn dần dần tin tưởng đại nhân, cho dù bị thánh đồ quấy rối nhưng vụ đầu tư lần này của nhà Malfoy tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm.
“Buổi đấu giá lần trước được tổ chức tại Zurich Thụy Sĩ, thời gian từ lúc bắt đầu đấu giá cho đến khi kết thúc kéo dài trong một tháng. Có tất cả 35721 vật phẩm được đem ra đấu giá, trong đó có 8130 thứ phổ thông, 5919 bình thuốc phụ ma, 222 vật phẩm độc quyền mới do thành Littleton Ried cung cấp, còn lại đều là những vật phẩm đặc sắc từ khắp nơi trên thế giới, bao gồm nguyên liệu độc dược quý hiếm, động thực vật quý hiếm, vật thí nghiệm…..”
“Vật thí nghiệm?”
“Buổi đấu giá có cung cấp cho Phù Thủy hoặc sở nghiên cứu của Muggle một số lượng vật thí nghiệm tương đương, bình thường là để cho nhưng chính phủ Muggle muốn xử lí tội phạm hoặc thế lực thù địch. Cũng có Muggle thậm chí cả Phù thủy bán con, người thân, kẻ thù cho thành Littleton Ried. Ngoài ra, chỉ cần có giá cả hợp lý, thành Littleton Ried cũng nhận nghiệm vụ bắt giữ, đối tượng bao gồm cả Phù Thủy.”
Voldemort ngây ngẩn cả người trong chốc lát. Gã hiển nhiên không phải kẻ có lòng đồng tình đầy rẫy, cũng tự nhận là hiểu rõ sự âm u của thế giới này, nhưng cơ cấu sản phẩm của hội đấu giá này vẫn khiến cho gã cảm thấy kinh ngạc. Đây quả thực là một vũ đài lớn, thẳng thắn bày những thứ xấu xa nhất ra dưới ánh mặt trời. Trong đầu đột nhiên hiện ra một đôi mắt yên lặng, vững vàng như nước, không hề có cảm xúc.
Cậu bé kia, biết việc này sao? Biết rằng sản nghiệp dưới tay mình, là do mỗi ngày đều tiến hành những giao dịch đầy tham lam đáng ghê tởm như thế mà có sao?
Nhưng làm Chúa tể Hắc Ám, nên gã cũng chỉ kinh ngạc một lát mà thôi.
“Tiếp tục.” Voldemort nói, treo vẻ mặt đầy hứng thú lên.
“Địa điểm và thời gian cụ thể của buổi đấu giá sẽ được báo cho các hội viên trước một tháng, để cho hội viên có đủ thời gian để đến thành phố có hội trường nơi diễn ra đấu giá đồng thời tự sắp xếp chỗ ở và sinh sống ở đó trong một tháng. Một tuần trước khi đấu giá bắt đầu, sẽ chỉ định địa điểm bán đấu giá và danh sách sản phẩm, trên đó có ảnh chụp sản phẩm và những thông tin giới thiệu cụ thể, thời gian bán, giá khởi điểm và giá chót. Điều này khiến cho các thành viên có đủ thời gian để bổ sung tài chính, hoặc đổi tiền sang Galleons hoặc đôla. Ngoài ra, thành Littleton Ried chỉ bảo đảm hội viên trong lúc buổi đấu giá diễn ra sẽ không bị công kích thôi. Nghe nói, lần trước có một hội viên quý tộc thích một thứ nhưng lại đợi không nổi nên tiến hành cướp đồ, sau khi bị cản lại đã bị tước đoạt tư cách hội viên vĩnh viẫn, không đến một tháng sau, cái gia tộc đó cũng biến mất khỏi thế giới. Cho nên trước khi hội đấu giá kết thúc mà ra tay với những người khác trong phạm vi của bảo vệ của thành Littleton Ried là sẽ bị cho là vi phạm quy tắc của buổi đấu giá.”
Xem ra, chuyện này trở nên rất có ý tứ. Voldemort nghiền ngẫm một lát rồi cười rộ lên, “Đúng rồi, ‘vật phẩm độc quyền mới của thành Littleton Ried’ là gì?”
“Đó có thể xem là những thứ tinh hoa nhất trong toàn bộ buổi đấu giá.” Lucius trả lời, “Đó đều là những thành quả nghiên cứu mới nhất của thành Littleton Ried, toàn bộ sản phẩm đều có số lượng rất ít, hơn nữa còn có chức năng nhận chủ, không thể có vật thứ hai, không thể cướp đoạt, thậm chí không thể kế thừa. Trong những vật phẩm ba năm trước có một sản phẩm gọi là hộp đạn phụ ma, bên trong có 8 viên, bỏ vào súng phổ thông của Muggle rồi rót vào 8 câu thần chú khác nhau, bao gồm ba câu thần chú phép không thể tha thứ lớn, ba câu hắc ma pháp cấp S và hai câu chữa thương, bề ngoài thì không có bất cứ điểm gì khác so với những viên đạn phổ thông. Loại sản phẩm này tổng cộng chỉ có mười bộ, toàn bộ đều bị Muggle mua với giá 300 vạn đôla.”
Chuyện này đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung nữa rồi, Voldemort bóp bóp thái dương, nhờ động tác này để bình phục lại nội tâm đang rung động. Cùng từng tận sức nghiên cứu nên có lẽ gã hiểu rõ việc đưa những thứ phép thuật hoàn mĩ này cho lũ Muggle cất giấu là có bao nhiêu khó khăn hơn bất cứ kẻ nào khác, chuyện này hoàn toàn khác với việc cắn ấm trà rác rưởi linh tinh, huống chi lại còn là thứ có thể chiến đấu, bọn họ chế tạo những thứ này để gia tăng nguy hiểm cho đám Phù Thủy sao? Tùy ý ra một mệnh lệnh để Lucius dùng hết khả năng chuẩn bị tài chính, Chúa tể Hắc Ám đương nghiệm đang bị kinh hách phất tay đuổi người. Gã nên hảo hảo ngẫm lại chuyện vị trí của thành Littleton Ried trong chiến tranh.
Lucius rời khỏi phòng rồi mới lôi khăn tay ra lau mồ hôi lạnh. Từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa dám nói ra rằng ba năm trước gã cũng không tham gia buổi đấu giá kia, tất cả đều là Narcissa nghe tay chân của mình ở nước Pháp kể lại rồi thuật lại cho hắn. Khi đó gia tộc Malfoy căn bản không có tư cách tham gia, lần này nhận được giấy mời bất quá cũng chỉ là một lần kiến tập, chỉ có thể đến hội trường giao dịch tư nhân một tuần để thử vận may.
Làm quý tộc đệ nhất của giới Phù Thủy Anh quốc, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đám nhà giàu lắm tiền Muggle vung tiền như rác, thương tâm không dậy nổi a ~~~