Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 97: Dịch bắc, em đã... 18




Ăn xong hai người lại nắm tay nhau tản bộ về nhà, dưới con đường rợp ánh đèn hai chiếc bóng chồng lên nhau tựa như quấn quýt.
"Ngày mai chúng ta đi thăm mộ mẹ."
Tần Nguyệt nói là câu khẳng định chứ không vòng vo hỏi ý kiến, cô nhìn thẳng vào mắt Phó Dịch Bắc cười cười với anh.
Phó Dịch Bắc rất thoải mái gật đầu, anh còn hỏi:
"Thế chúng ta có cần chuẩn bị gì không? Bây giờ cũng còn sớm tiện thể đi mua luôn."
"Không cần đâu."
Tần Nguyệt lắc đầu, bước chân cố ý đi cùng nhịp với anh, cô tự mình chơi tới bật cười thích thú.
"Nhang đèn cùng trái cây ngày mai mình ra chợ mua là được."
Phó Dịch Bắc nhìn hành động trẻ con này của cô chỉ biết lắc đầu.
"Yô, tiểu Nguyệt vừa về hả con?"
Lại có một bác gái tóc hoa râm đi tản bộ buổi tối cười hỏi thăm Tần Nguyệt. Cô cười tít mắt vẫy tay với bác.
"Dạ, con về ăn Tết ạ. Con chúc bác năm mới an khang."
Bác gái cười hiền cũng vẫy tay lại với cô.
"Ừ năm mới vui vẻ, ăn Tết còn dẫn cả bạn trai về đấy phổng!"
Lần này Tần Nguyệt không đáp lời ngay mà chỉ cười chúm chím e thẹn, Phó Dịch Bắc thấy thế liền dõng dạc đáp:
"Vâng, con chúc bác năm mới phát tài nhé!"
Bác gái cười to: "Cảm ơn hai đứa!"
Tần Nguyệt thẹn thùng tới về đến nhà mới nhẹ thở phào một hơi khi không còn bác trai bác gái nào hỏi han.
Nhưng có một vấn đề rất lớn mà hai người phải đối mặt đêm nay.
"Ờm, tối nay anh muốn ngủ ở đâu?"
Tần Nguyệt bối rối xoắn lấy vạt áo của mình chỉ về hai căn phòng để Phó Dịch Bắc lựa chọn.
"Phòng nào là phòng em?"
Nghe anh hỏi Tần Nguyệt rất thành thật chỉ vào căn phòng thứ hai, thế là Phó Dịch Bắc kéo cô cùng đi vào còn rất thoải mái nói:
"Cũng không phải lần đầu ngủ cùng, ngủ thêm mấy hôm nữa cũng không sao!"
Thấy Tần Nguyệt cứ chớp mắt miết mà không trả lời, Phó Dịch Bắc hơi cúi người ghé sát tai cô trêu.
"Sao vậy, sợ anh ăn em à?"
Tần Nguyệt nhíu mi đẩy anh một cái.
"Em cũng không phải sơn hào hải vị, anh ăn được chắc!"
Phó Dịch Bắc nhướng mày lên còn chưa kịp nói gì thì cô đã lầu bầu bỏ đi ra ngoài.
"Ngủ cùng thì ngủ thôi, anh cứ trêu em!"
Phó Dịch Bắc vốn chỉ muốn trêu cô thôi không ngờ cô lại đi lấy chăn gối của cả hai vào phòng của cô thật.
Lúc Tần Nguyệt sắp xếp chỗ ngủ Phó Dịch Bắc được dịp khám phá căn phòng bé xíu như cái lỗ mũi của cô.
Tổng quát căn phòng chiếm nhiều nhất là cái giường cùng bàn học, mà trên bàn học của cô chỉ chứa mỗi sách là sách.
Phó Dịch Bắc chán phèo quay sang nhìn cô, vừa vặn Tần Nguyệt vừa trải xong ga giường thế là anh đi tới chiếm hơn nửa cái giường bé tí.
Tần Nguyệt lườm anh rồi quay đi tiếp tục bận bịu việc của mình, mọi thứ vẫn bình thường như thế cho đến khi cô nằm lên giường và tắt đèn.
Không gian thật tĩnh lặng có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của anh đang mỗi lúc một gần cô, eo bị anh ôm lấy rất nhanh cả người đã bị anh vây kín kẽ.
"Mặt trăng nhỏ, anh nhớ em chết đi được."
Phó Dịch Bắc thủ thỉ bên tai Tần Nguyệt, cả gương mặt anh đều vùi vào hõm vai cô hít lấy hương thơm ngọt ngào bên tóc cô.
Tần Nguyệt sau thoáng mất tự nhiên cũng dần thả lỏng cơ thể chủ động vươn tay ôm lấy anh.
"Huấn luyện có mệt lắm không?"
Cô hỏi, anh khàn khàn đáp lời.
"Mệt nhưng không hề hấn gì, anh chỉ không chịu được cảm giác nhớ mà không gặp được em thôi."
Tần Nguyệt khẽ cười, ngón tay nhẹ gãi tóc anh.
"Không chịu được cũng phải chịu."
Bên tai lập tức truyền tới tiếng hừ lạnh của anh, Phó Dịch Bắc rướn người trong bóng tối chuẩn xác hôn lên môi cô.
"Em nhẫn tâm quá đấy!"
Tần Nguyệt bật cười nhưng vừa mới hé môi đã bị môi anh chiếm lấy, công thành đoạt đất.
Môi lưỡi triền miên nhưng không có cách nào vơi đi sự nhớ nhung, da thịt cận kề nhưng không có cách nào lấp đầy khoảng trống.
Từ cái hôn lưu luyến đơn thuần dần chuyển sang mập mờ ái muội, tay anh dần dần tiến vào trong áo cô vuốt ve theo bản năng.
Tần Nguyệt bị nhột thoáng rùng mình, đồng thời khiến cho Phó Dịch Bắc sực tỉnh dừng lại mọi động tác.
Anh gục trên người cô thở gấp từng hơi một, Tần Nguyệt muốn nhúc nhích lại bị anh gắt gao đè lấy.
"Em đừng động!"
Tần Nguyệt sững sờ cũng không hỏi anh vì sao, vì cô cảm nhận được cơ thể của anh đã có sự thay đổi rất rõ ràng.
Nghe anh kiềm nén đến thở dốc từng hơi, một tay cô trong lúc hôn vẫn còn nắm lấy tay anh, Tần Nguyệt cảm nhận được anh đang gồng mình chịu đựng đến nổi cả gân xanh.
"Dịch Bắc, em... Đã 18."
Năm nay nhuần hai tháng, Tết dương và Tết âm cách nhau khá xa sinh nhật Tần Nguyệt cũng sớm đã qua đi.
Phó Dịch Bắc nghe cô nói một câu như thế thì chả khác gì châm dầu vào lửa cả, anh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Im miệng!"
Tần Nguyệt không sợ, ngược lại cô còn cười cười nói:
"Ba em trước khi đi cứ sợ đông sợ tây, nên em đã nói với ông rằng mình sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân..."
Phó Dịch Bắc cắn chặt răng cố nhịn xuống cơn xao động trong cơ thể, trong trường chỉ toàn đám con trai ở tuổi này họp lại cũng chỉ bàn về con gái, anh không muốn để tâm nhưng cũng không có ít lời lọt vai tai.
Nhưng mật ngọt chết ruồi bu, chỉ khi thật sự cận kề người mình yêu thì anh dù có định lực tôt thế nào cũng không kiềm chế được.
Tần Nguyệt không nghe anh đáp nên rất thản nhiên mà nói tiếp:
"Nhưng mà, loại chuyện này nếu đủ biện pháp an toàn thì cũng là một loại bảo vệ bản thân mà!"
"Tần Nguyệt!"
Phó Dịch Bắc thật sự không chịu được khiêu khích mà gầm lên chỉ hận không thể bịt miệng cô lại, Tần Nguyệt lúc này mới rục cổ lí nhí nói cho hết.
"Tạp hoá đầu thôn có bán cái kia."
"Chết tiệt!"
Phó Dịch Bắc chửi thề một tiếng, thật sự nhịn không được nữa mà bật người ngồi dậy bỏ đi ra khỏi phòng.
Tần Nguyệt chớp mắt tự mình bật cười thành tiếng.
"Mới thế đã giận rồi!"
Cô cũng không có ý gì cả, cô thật sự thích anh chính là cái dạng cả đời chỉ thích mình anh thôi!
Nên cho anh lần đầu cô rất nguyện ý và cũng không hối hận, chí ít cô cũng rất đau lòng khi thấy anh khổ sở nhẫn nhịn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.