Editor: Vanny
Lữ thị thấy Du thị như vậy, trong lòng tức giận, ra sức kéo Du thị, lúc này mới tiến lên hành lễ với Mẫu Đơn: “Phụ nhân tham kiến vương phi…” Lữ thị hiểu Tứ Tỷ Nhi là vương phi rồi, ở Thẩm gia thì thôi đi, có thể gọi là Tứ Tỷ Nhi hoặc là kêu khuê danh, nhưng lúc này đang ở bên ngoài thì cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu được.
Mẫu Đơn vội đỡ Lữ thị dậy: “Đại bá mẫu, mau mau đứng lên, không cần phải khách khí như vậy.”
Lữ thị đứng thẳng người lên, nhìn Du thị đang khóc sướt mướt bên cạnh, cau mày nói: “Đệ muội, ở đây là vương phủ, không phải là chỗ mà muội có thể tuỳ tiện khóc lóc la lối om sòm. Bây giờ Tứ Tỷ Nhi là vương phi, cũng nên tuân theo quy tắc mà thỉnh an vương phi.”
Lúc này Du thị mới nức nức nở nở hành lễ với Mẫu Đơn. Nàng không ngăn lại, tới khi Du thị đứng thẳng người lại mới ban ngồi, lại sai nha hoàn bưng nước lên. Du thị vừa ngồi xuống liền bắt đầu khóc, một tay lau nước mắt: “Tứ Tỷ… Vương phi ơi, ta biết lần trước là ta ăn nói lung tung. Người là vương phi, đại nhân đại lượng đừng có cho là thật. Ta sai rồi, ta ở đây nói tiếng xin lỗi với người, cầu xin người có thể nói với điện hạ một tiếng để Phương Thần của chúng ta trở về đi, tuổi tác của nó còn nhỏ, chịu không nổi cái khổ ở đó đâu.”
Mẫu Đơn nhíu mày: “Nhị bá mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bá mẫu đừng khóc lóc nữa có được không?”
Du thị lúc này nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại toàn bộ câu chuyện. Thì ra bắt đầu từ buổi sáng máy ngày trước, nha hoàn của Thẩm bát gia Thẩm Phương Thần hốt ha hốt hoảng tới thông báo, nói rằng bát gia không ở trong phòng, khi Du thị tới phòng của Thẩm Phương Thần, thấy chăn nệm đều lạnh băng, chỉ thấy một bức thư được ly trà đè lên ở cái bàn trong phòng. Du thị vội vàng mở thư ra đọc, trên đó là bút tích của Phương Thần, nói cậu ấy không muốn ở nhà làm một kẻ vô tích sự, muốn đi quân doanh tòng quân, lập quân công, làm tướng quân.
Du thị lập tức hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại liền khóc lóc đòi gặp Mẫu Đơn hỏi cho rõ, vì sao vô duyên vô cớ bắt Phương Thần tới quân doanh, không muốn giúp thì thôi đi, còn hãm hại Phương Thần như vậy. Chuyện này sau khi bị lão phu nhân và lão thái gia biết được đã răn dạy bà ta một phen, sai người nhốt bà ta ở trong nhà, không được phép tới vương phủ làm phiền Mẫu Đơn. Kết quả là mấy ngày nay Du thị ở trong nhà ngày nào cũng khóc rống chọc cho lão thái gia và lão phu nhân tức giận không nhẹ, hôm nay mới trốn ra ngoài được.
Sau khi lão phu nhân và lão thái gia biết được mới vội bảo Lữ thị đuổi theo, tới trước cửa vương phủ mới đuổi kịp. Du thị chết cũng không chịu về, nói rằng nhất định phải tìm Mẫu Đơn hỏi rõ ràng.
Lúc này Mẫu Đơn mới hiểu hết mọi chuyện, có chút buồn cười nói: “Nhị bá mẫu, bá mẫu thật sự nghĩ bản thân có mặt mũi lớn như vậy sao? Lại đây nói với con vài câu, con sẽ cầu xin điện hạ cho Phương thần một cơ hội? Hay là bá mẫu cảm thấy điện hạ sẽ rảnh rỗi lo chuyện của Phương Thần? Mấy ngày nay điện hạ rất bận rộn đi sớm về khuya, chuyện của Phương Thần chàng căn bản không biết, là tự Phương Thần quyết định muốn đi đầu quân. Phương Thần không phải đã nói rõ trong thư rồi sao? Bá mẫu là mẫu thân của đệ ấy, bản thân nên biết đệ ấy từ nhỏ đã thích múa đao lộng kiếm, không chỉ một lần nói muốn đi đầu quân, chuyện này trách lên đầu chúng con làm gì?” Những lời này của Mẫu Đơn quả thật không sai. Phương Thần không chỉ một lần nói với các huynh đệ tỷ muội bọn họ là đệ ấy muốn đi đầu quân.
Du thị ngẩn ra liền khóc rống lên.
Mẫu Đơn cau mày: “Nhị bá mẫu, bá mẫu coi đây là nơi nào? Bá mẫu không vì bản thân suy nghĩ thì cũng nên suy nghĩ vì Thẩm gia, đừng làm mất mặt ở vương phủ nữa.”
Lữ thị cũng kéo Du thị lại: “Đệ muội, muội làm vậy làm chi! Nếu để người ngoài biết được sẽ nói Thẩm gia của chúng ta như thế nào? Sẽ nói Thẩm gia chúng ta không có quy củ, được rồi, muội đừng khóc nữa!”
Du thi cũng biết thật ra cũng không có liên quan gì nhưng nhi tử đã đi đầu quân rồi nên làm sao đây? Trơ mắt nhìn nhi tử chịu khổ ư? Du thị lau nước mắt, bịch một tiếng quỳ xuống đất: “Vương phi, cầu xin người giúp giúp ta, giúp ta tìm Phương Thần về, cầu xin vương phi, ta chỉ có một đứa nhi tử này thôi, không thể trơ mắt nhìn nó đi chịu chết được…”
Mẫu Đơn giận dữ, Lữ thị cả kinh. Mẫu Đơn đứng dậy từ trên ghế đi qua bên cạnh. Nàng thật không hiểu Du thị này nghĩ như thế nào nữa, quỳ dưới một tiểu bối như nàng, cho dù bây giờ nàng đã là vương phi, đối với trưởng bối Thẩm gia thì chỉ cần khom người khuỵu gối hành lễ với nàng là được, căn bản không cần dùng lễ quỳ bái. Những lời này nếu truyền ra ngoài, nói nàng ỷ thế hiếp người để trưởng bối trong nhà quỳ dưới một tiểu bối như nàng.
Lữ thị cũng tức giận không ít, lật đật kéo Du thị đứng dậy: “Muội làm gì vậy, muội điên rồi phải không?”
Du thị bị Lữ thị kéo lên ngồi trên ghế. Du thị mềm nhũn ngồi trên ghế, hai tay bưng mặt khóc lóc thảm thương.
Lữ thị đứng bên cạnh một hồi, cuối cùng tiến lên nói tiếng xin lỗi với Mẫu Đơn: “Vương phi, xin lỗi, đại bá mẫu thay bà ấy tạ lỗi với con. Con yên tâm, sau này nhất định sẽ không để bà ấy làm phiền con nữa.”
Mẫu Đơn không lên tiếng, một lúc sau thì đi tới trước mặt Du thị, nói: “Nhị bá mẫu, đây là sự lựa chọn của Phương Thần, cho dù có bắt đệ ấy về thì đệ ấy vẫn có thể đi lần thứ hai lần ba như cũ, chi bằng bá mẫu cứ để đệ ấy đi đi. Nói không chừng sau này có thể lấy được quân công mưu cầu một chức quan. Nhị bá mẫu cứ yên tâm, dù sao Phương Thần cũng là đệ đệ của con, con có thể xin điện hạ để người trong quân doanh chăm sóc cho đệ ấy nhiều một chút.” Dù sao thì Phương Thần cũng là đệ đệ của nàng, sắp sửa chiến tranh rồi, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn đệ ấy ra chiến trường chịu chết được, sẽ xin điện hạ giúp chăm sóc một chút.
Du thị nghẹn ngào, thì thào tự nói: “Nào có dễ như vậy, nào có dễ như vậy chứ.”
Cuối cùng Lữ thị cũng đỡ Du thị rời vương phủ, hai người vừa đi, Vệ Tử An liền chạy qua, Mẫu Đơn cười nói: “Lúc nãy có làm Tử An sợ không?”
Vệ Tử An lắc đầu, dáng vẻ như ông cụ non vẫy vẫy tay: “Thất hoàng thẩm, con không sợ, đây có là gì đâu. Thất hoàng thẩm, chúng ta tiếp tục luyện chữ thôi.”
Mẫu Đơn cười nói: “Được.”
Hai người tiếp tục làm công việc như hồi nãy, 1 người luyện chữ, 1 người coi sổ sách. Mẫu Đơn dựa trên những biểu mẫu báo cáo tài chính mà bản thân học được ở thế hệ sau đem ra chỉnh sửa lại toàn bộ sổ sách. Lúc đầu hơi không quen tay, bảng biểu liên tục tính sai, cũng may sau đó càng ngày càng thuần thục, cả buổi chiều đã chỉnh sửa không ít sổ sách.
Vào buổi tối, Mẫu Đơn sai nhà bếp chuẩn bị canh thịt dê thanh đạm. Mấy ngày nay mặc dù tuyết đã ngừng rơi nhưng khí hậu vẫn còn rất lạnh. Yến Vương điện hạ từ nha môn trở về mà được uống một chén canh thịt dê nóng hôi hổi thì còn gì bằng.
Tới khi ăn xong bữa tối, Vệ Lang Yến kéo Mẫu Đơn cùng tắm một hồi trong bể tắm bạch ngọc toả hơi nóng mờ mịt ở phòng tắm. Vốn Mẫu Đơn không muốn tắm cùng điện hạ, sợ hắn ở trong bê tắm muốn nàng. Khoảng thời gian này điện hạ bận quá, nàng sợ hắn chịu không nổi nên nàng từ chối 2 lần. Điện hạ trực tiếp không nói hai lời, khiêng nàng vào phòng tắm.
Tới khi 2 người thật sự loã thể đối diện nhau trong bồn tắm, Vệ Lang Yến quả nhiên nhịn không được. Đôi mắt dần sâu thẳm, kéo Mẫu Đơn qua, đôi tay không ngừng di chuyển trên người nàng, để nàng nằm sấp vào cạnh bể tắm bạch ngọc, còn bản thân thì mạnh mẽ tiến vào, trong hơi nước mù mịt chỉ còn lại cảnh xuân sắc vô biên.
Tinh lực và thể lực của Vệ Lang Yến thật sự rất tốt, ban ngày bận rộn cả ngày mà lúc này còn hoan ái với nàng hơn một canh giờ ở bể tắm. Tớii khi hai người lên giường ngủ cũng đã là giờ hợi, Mẫu Đơn hỏi: “Điện hạ, tối nay chàng có bận đi làm việc nữa không?”
Vệ Lang Yến cũng lên giường theo, ôm nàng vào lòng: “Tối nay không đi nữa, ở lại nghỉ ngơi với nàng. Ta nghe Lưu ma ma nói nàng gần đây lấy sổ sách lúc trước ra luyện tập tính toán một phen, nghe nói nàng tính toán lại sổ sách bằng một phương pháp mới, không quá nửa ngày là có thể tính toán rõ ràng các khoản mục trong vòng nửa năm.”
Mẫu Đơn dạ một tiếng, gật gật đầu: “Lúc trước… học được từ một lão nhân, lúc trước cảm thấy cách tính này rất hay nên thiếp đã ghi nhớ lại, không ngờ bây giờ có thể dùng tới.” Mặc dù trong lòng nàng chột dạ nhưng lại không biểu hiện gì ra mặt.
Những khoản mục này, nàng ngoại trừ làm các bảng biểu để dễ theo dõi thì lúc tính toán nàng cũng không dùng bàn tính mà dùng cách tính số học nàng học được ở thời đại đó.
Nói ra thì lúc ở thời đại đó nàng từng trải qua nhiều như vậy, đa số các kiến thức thường thức nàng đều biết một chút, những thứ nên học nàng đều học một chút, cái không nên học thì nàng cũng học một chút, không phải nàng nghĩ rằng có thể sống lại mà là không tìm gì đó để làm thì thật là quá nhàm chán.
Vệ Lang Yến giúp nàng xoa bóp sau gáy, nói: “Sớm mai nàng dùng phương pháp tính toán kia sắp xếp lại sổ sách, nếu như có thể, ta định triển khai phương pháp này cho Hộ bộ dùng. Hộ bộ quản lý hộ tịch tài chính, thường xuyên tiếp xúc với những khoản mục này, chỉ là tay chân bọn họ quá chậm chạp, mỗi lần ghi chép một kỳ thu thuế đều cần thời gian hai tháng."
Mẫu Đơn gật gật đầu: “Được, nhưng mà cách này vẫn chưa thành thục, tới khi thiếp sửa sang xong sẽ đưa cho điện hạ.”
Vệ Lang Yến hôn nàng một cái: “Không thành vấn đề, bảo bối.”
Mẫu Đơn bị cách xưng hô này làm cho đỏ mặt. Vệ Lang Yến một tay đỡ gáy nàng, một tay sờ sờ trên người nàng, nhìn dáng vẻ nàng mơ màng muốn ngủ, bỗng nhiên nói: “Ta nghe nói hôm nay nhị bá mẫu của nàng tới đây, nói rằng bát đệ của nàng đã đi đầu quân, muốn nhờ ta đi bắt đệ ấy về.”
Mẫu Đơn rên hừ hừ thoải mái, nghe được những lời này lâp tức ngồi thẳng người: “Điện hạ, không sao đâu, đây là sự lựa chọn của bản thân Phương Thần, đừng đề ý tới nhị bá mẫu của thiếp là được. Chỉ là sau này nếu có chiến tranh, hy vọng điện hạ có thê tìm người săn sóc cho Phương Thần một chút là được. Tính tình đệ ấy nóng nảy, chỉ sợ làm chuyện gì cũng đều không dùng đầu óc.”
Vệ Lang Yến đáp: “Được, không thành vấn đề.”
Mẫu Đơn được hắn xoa bóp thoải mái không thôi. Sau lại nghĩ tới khoảng thời gian này hắn cũng quá mệt mỏi liền bắt hắn nằm sấp xuống còn nàng thì ngồi lên lưng hắn, đấm lưng cho hắn, bản thân nàng một chút cũng không cảm thấy tư thế này có gì không đúng, trái lại đây là lần đầu tiên Vệ Lang Yến bị nàng ngồi lên eo lưng, thân dưới của hắn lại có xu hướng căng cứng dưới lớp chăn mềm. lúc quay đầu thấy nàng rõ ràng đã buồn ngủ muốn chết vậy mà vẫn đấm lưng cho hắn, đành phải nhịn xuống.
Tới khi nàng đấm bóp khoảng nửa canh giờ, cuối cùng thật sự quá mệt mỏi, lúc này mới từ trên người hắn bò xuống, chui vào lòng hắn ngủ, Vệ Lang Yến thấy nàng mệt muốn chết, bản thân chỉ có thể nín nhịn, ôm nàng vào lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hết chương 103.