Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 122:




Editor: Vanny
Nhắc tới Thi Bảo Thu, sắc mặt Vệ An Cảnh hiện lên tia dịu dàng nhưng lại có chút thẹn quá hoá giận, hung dữ nói: “Bảo Thu có thai rồi, hiện đang ở Hàm Hàm dưỡng thai.” Vừa nghĩ tới Thi Bảo Thu không biết tốt xấu kia hắn ta liền tức giận.
Thái hậu vừa nghe nhắc tới Thi Bảo Thu thì khóc lóc thảm thiết hơn. Lúc này so sánh, bà ta thực sự không bài xích xuất thân của vợ lão thất nữa, thái hậu chộp lấy cánh tay của Mẫu Đơn, khóc ròng: “Mẫu Đơn ơi, con hãy khuyên khuyên Lục ca của con đi. Nó đó, nó muốn Thi Bảo Thu làm chính phi. Điều này làm sao được chứ.” Trong lòng bà ta thật sự đau khổ lắm, đứa nào đứa nấy đều không nghe lời bà ta, tuỳ ý làm bậy.
Trong lòng Mẫu Đơn thầm nghĩ, coi như tiểu tử ngươi có chút lòng, nếu như lát nữa hoàng thượng có làm gì ngươi thì nàng nói hộ hắn một chút tình nghĩa cũng không phải là không được.
Bên tai vẫn là tiếng khóc lóc ầm ĩ của thái hậu, hạ nhân bên ngoài thông báo: “Hoàng thượng giá đáo.” Tới khi nam nhân mặc áo bào màu vàng sáng bước vào, thái hậu lập tức xông tới, kéo góc áo của Yến đế, ra sức mắng: “Ngươi nói xem sao tâm địa ngươi có thể độc ác như vậy. Nó là Lục ca của ngươi đó…”
Yến đế vươn tay, ngắt lời của thái hậu: “Được rồi, mẫu hậu. Cả đường đi vất vả mệt nhọc thì vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi. Viện cho mẫu hậu ở đã sai người dọn dẹp xong rồi, vậy thì trẫm sẽ sai người dẫn mẫu hậu qua!”
Thái hậu khóc nói: “Bổn cung không đi, trái lại ngươi nói cho bổn cung nghe xem tại sao ngươi lại đối xử với Lục ca của ngươi như vậy?”
Sắc mặt Yến đế lạnh đi mấy phần, hắn cũng không nhìn thái hậu mà chỉ nhìn Vệ An Cảnh đang bị thị vệ ép quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Mẫu hậu không biết tại sao ư? Huynh ấy đã làm chuyện gì? Mẫu hậu không phải rất rõ ràng ư, hay là bây giờ mẫu hậu còn giữ ý định đó? Muốn trẫm chắp tay nhường hoàng vị cho huynh ấy?”
Sắc mặt thái hậu kịch biến, sắc mặt Mẫu Đơn thì bình tĩnh, còn bọn thị vệ thì làm như không nghe thấy lời này. Yến đế không nói thêm gì với thái hậu nữa, xoay người nhìn Vệ An Cảnh đang bị ép quỳ ở dưới đất, sau đó nhấc chân đạp vào người hắn ta. Cả người hắn ta ngửa đầu ngã về phía sau nghe bịch một tiếng lớn.
Thị vệ tránh ra, Mẫu Đơn cũng lui về đứng dưới mái hiên. Cả người thái hậu thì vẫn chưa phục hồi tinh thần, sững sờ nhìn Vệ Lang Yến, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại, lập tức muốn đi lên ngăn cản Yến đế. Yến đế vung tay lên, thị nữ tiến lên giữ chặt thái hậu, Yến đế lại đá thêm một cái nữa lên người Vệ An Cảnh, lạnh lùng nói: “Nếu đã muốn ngôi vị hoàng đế thì phân cao thấp với trẫm là được rồi, hà tất phải bắt một nữ nhân ra uy hiếp trẫm.” Còn là nữ nhân mà hắn yêu nhất nữa chứ, vừa nghĩ là biết trong lòng tức giận cỡ nào, hắn lại đá tiếp một cái.
Vệ An Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hơi nhếch nhác, hắn ta nói: “Tuy rằng có dự định đó nhưng cuối cùng thần cũng không làm tới bước đó. Hoàng thượng, người trói thần lại như vậy làm gì chứ, chi bằng thả thần ra. Chúng ta quang minh chính đại đánh một trận.”
Yến đế nghe vậy, khoé môi nhẹ nhếch, hơi châm biếm: “Như ngươi mong muốn.” Lập tức có thị vệ tiến lên cởi trói cho Vệ An Cảnh.
Quyền cước công phu của Vệ An Cảnh không tốt bằng Yến đế. Từ nhỏ Yến đế đã thích múa đao lộng thương, lại ở chiến trường rèn luyện nhiều năm như vậy, Vệ An Cảnh đâu phải là đối thủ của hắn. Chỉ trong chốc lát đã bị hắn đánh ngã dưới đất. vệ An Cảnh không phục, vùng vẫy muốn đứng dậy từ dưới đất. Cả vóc dáng cao lớn như vậy mà phải chật vật vùng vẫy đứng lên, ngay cả Mẫu Đơn cũng thấy hắn ta thật đúng là ngang ngược, trong lòng thật sự không có chút nào đồng tình.
Yến đế lại đá qua một cái, lúc này thái hậu đã không kiên nhẫn được nữa, lớn tiếng khóc rống: “Hoàng thượng, ngươi đang làm gì chứ, nó là Lục ca của ngươi đó. Ngươi có phải muốn đánh chết nó thì mới cam tâm không.”
Lúc này Yến đế mới dừng lại, sai người áp giải Cảnh vương chờ xử lý. Cuối cùng cũng không có xử lý, tự mình đích thân đánh hắn ta một trận là được rồi, lại thêm thái hậu ở bên tai khóc lóc thảm thiết, chỉ đành thôi vậy.
Tuy rằng không có xử lý Cảnh vương nhưng Yến đế lại giữ hắn ta ở lại vương phủ, chung quy cũng là huynh đệ của mình. Hắn vẫn rất hiểu Cảnh vương. Hắn giữ Cảnh vương ở lại Bình Lăng giúp hắn xử lý một ít việc triều chính. Nói ra thì Cảnh vương rất không tình nguyện, vương phủ ở Hàm Hàm của hắn ta còn có chuyện chưa xử lý, vừa nghĩ tới Thi Bảo Thu từ chối hắn ta, trong lòng liền lạnh băng.
Tiền thái hậu, Vệ Tuyên, một đám phi tử tiền triều và cả đại trưởng công chúa, trưởng công chúa đều bị bắt làm tù binh áp giải về Bình Lăng. Vô tội thì được thả ra, có tội thì hiển nhiên Yến đế không thể để bọn chúng ở lại Bình Lăng, muốn Cảnh vương đưa bọn họ đến biên cảnh. Vùng đất đó hoang vắng, không có mệnh lệnh của Yến đế, cả đời bọn họ cũng không được trở về. Dù sao cũng là thành viên hoàng thất, Yến đế cũng không thể bắt bọn họ đi làm nô lệ gì cả, chỉ có thể giam cầm bọn họ ở biên cảnh, cho bọn họ cả đời cơm no áo mặc mà thôi.
Cảnh vương vừa nghe điều này, sắc mặt liền thay đổi, tính toán nói: “Chỗ kia vừa đi vừa về ít nhất cũng 4-5 tháng, tới lúc đó nhi tử của thần cũng ra đời rồi…”
Yến đế nói: “Dương Thạch công chúa vốn phải đưa tới chùa xuất gia làm ni, nếu như huynh đồng ý thì ả ta giao cho huynh là được rồi.” Dương Thạch hung hãn ngang ngược, đã làm không ít chuyện thương thiên hại lý, vốn Yến đế không định để ả ta sống, nay vừa hay bán cho Vệ An Cảnh một chút sĩ diện tốt.
Quả nhiên vừa nghe Yến đế nhắc đến Dương Thạch, Vệ An Cảnh liền ngậm miệng, sau đó thì ngoan ngoãn đồng ý.
Tới khi Vệ An Cảnh rời khỏi, thái hậu lại một phen đau lòng, nói chỗ biên cảnh hẻo lánh, cả đoạn đường quá vất vả rồi, kết quả là Vệ An Cảnh căn bản không để ý bà ta, lúc đi ngay cả thỉnh an bà ta cũng không có, ngày thứ hai liền trực tiếp rời khỏi.
Vệ An Cảnh đi rồi, thái hậu hiển nhiên hết cách, an tâm tiếp tục ở lại vương phủ. May mà bà ta không thường đến tìm Mẫu Đơn. Thẩm Mẫu Đơn cũng chỉ mùng 1 và 15 đi thỉnh an bà ta mà thôi.
Chớp mắt đã tới tháng sáu, thời tiết đã bắt đầu nóng lên. Cung điện cũng gần như xây xong. Mẫu Đơn biết xây dựng cung điện phải tốn thời gian hơn nửa năm, chỉ là các công tượng (*thợ xây) cũng hơn ngàn người. Cuối cùng chọn ngày 18 tháng 6 làm ngày lành, Yến đế chính thức vào ở trong cung điện.
Nô tài trong vương phủ không tính là nhiều, tuy rằng chủ tử trong cung cũng không nhiều nhưng mỗi cung mỗi điện đều cần có người chăm sóc, từ đó bắt đầu tuyển cung nữ và thái giám, đủ 13 tuổi là có thể tiến cung làm cung nữ, làm cung nữ không giống như tuyển tú, không cần gia thế gì cả, chỉ cần đủ tuổi, thân thế trong sạch, không có bệnh tật, ngũ quan đoan chính là có thể tiến cung, có nha môn chuyên phụ trách việc tuyển chọn cung nữ.
Những việc này không cần Mẫu Đơn phải bận tâm. Mẫu Đơn hoàn toàn không có chuyện gì cần bận tâm cả. Nàng cũng không cần mỗi ngày phải đi thỉnh an thái hậu, chỉ ở cùng với Tiểu Cửu Nguyệt là được. Lúc ở vương phủ, nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng có Đậu Nhi, Thuý Nhi, Thư Hương, Thư Hoạ, Hồng Oanh, Hồng Hà, Hồng Vân, Hồng Vụ, còn có Bão Cầm, Bình Nhi, Tiểu Hồng, Yên Hồng dẫn từ Quan Bốc về, làm cung nữ và làm nha hoàn có chút không giống nhau, làm cung nữ thì phải đủ 22 tuổi mới được xuất cung, nếu không muốn xuất cung thì có thể tiếp tục ở lại trong cung khảo sát phẩm hạnh, nếu được thông qua thì có thể điều tới lục cung 24 ti làm nữ quan.
Mẫu Đơn hỏi qua đám nha hoàn này, nếu nhập cung thì theo nàng tiến cung, nếu không đồng ý thì nàng trả khế ước bán thân lại cho họ. Cuối cùng chỉ có Bão Cầm, Thư Hương, Thư Hoạ, Bình Nhi, Tiểu Hồng, Yên Hồng là theo nàng tiến cung.
Mọi người trong cung đều chỉ gọi Mẫu Đơn là nương nương, chức vị phi tần hậu cung đều không giống nhau. Yến đế chưa từng nói qua cho nàng phi vị gì. Mọi người đều không biết nên xưng hô nàng là gì cả, cuối cùng cũng chỉ xưng hô nàng là nương nương. Nói ra thì nàng cũng theo bên cạnh Yến đế hơn 2 năm rồi, kỳ thực nàng cũng không nói rõ được nàng hiểu nam nhân này bao nhiêu. Mặc dù hắn đã từng nói rằng đời này chỉ có một mình nàng, nhưng bản thân nàng có coi đó là sự thật không? Cả đời một đế vương chỉ có một nữ nhân, ngay cả nàng cũng cảm thấy không thực tế lắm…
Mẫu Đơn lắc lắc đầu, bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu. Dù sao thì bất kể như thế nào nàng cũng có Tiểu Cửu Nguyệt, những việc sau này căn bản không cần sợ hãi, một người làm mẫu thân sẽ vì con cái mà làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể vì con cái mà trở nên mạnh mẽ. Đang nghĩ ngợi thì nhũ nương bế Cửu Nguyệt qua, Tiểu Cửu Nguyệt gần 10 tháng tuổi, đã biết nhận ra mẫu phi và phụ hoàng, cũng biết gọi người rồi, gọi không rõ ràng lắm lại luôn gọi sai. Mẫu phi thì gọi thành mẫu phân, phụ hoàng thì gọi thành phù hoàng, tóm lại là chưa gọi đúng lần nào.
Lúc này là buổi trưa, Mẫu Đơn sai ngự trù phòng nấu cháo thơm nồng, lúc sắp chín thì bỏ thêm gan heo và rau xanh vào, bưng qua đút cho Tiểu Cửu Nguyệt ăn. Tiểu hoàng tử lúc 6 tháng tuổi thì đã bắt đầu tập ăn. Lúc đó ăn ít, lúc này đã có thể ăn được một chén cháo nhỏ.
Ăn cháo xong, chơi cùng Tiểu Cửu Nguyệt, dạy nó nói chuyện. Yến đế đã tới, 2 người cùng dùng bữa, Yến đế chơi với Cửu Nguyệt một hồi rồi đi làm việc. Nói ra thì, từ lúc thành đế vương thì lại càng bận hơn lúc trước.
Trong hoàng cung vốn dĩ hoàng đế và phi tử không ở cùng một tẩm cung. Hoàng đế ở tại điện Phúc Ninh. Hôm đó lúc chuyển vào cung, có người cẩn thận đã qua hỏi Thẩm nương nương ở trong cung điện nào, Yến đế chỉ nói là cùng hắn ở trong tẩm cung, những người dưới nghe xong ai nấy đều sửng sốt, tâm can run rẩy, thật sự cảm thấy hoàng thượng đối xử với Thẩm nương nương thật là vô cùng sủng ái. Tuy rằng phi tử và hoàng đế ở cùng một tẩm cung thì không hợp quy tắc lắm nhưng trên đời này người lớn nhất là hoàng thượng, ai dám nói không chứ?
Bởi vậy 2 người hiện tại đang ở cùng một tẩm cung.
Thái hậu ở tại điện Thái Hoà, hôm đó là mùng 1, trong cung chỉ có 1 phi tử là Thẩm Mẫu Đơn. Sáng sớm thức dậy nàng liền bế Tiểu Cửu Nguyệt đi thỉnh an thái hậu. Nhìn thấy Cửu Nguyệt, thái hậu cũng không quá làm khó Mẫu Đơn, ban ngồi để nàng ngồi xuống, lại sai người bế Tiểu Cửu Nguyệt qua, thái hậu đón lấy Tiểu Cửu Nguyệt, tâm can đều kêu gào. Tuy thái hậu không thích Mẫu Đơn nhưng lại cực kỳ yêu thích Cửu Nguyệt, mỗi ngày đều sai người bế hoàng tử qua tẩm cung của bà chơi một hồi.
Thái hậu trêu Tiểu Cửu Nguyệt một hồi thì sai ma ma bế hoàng tử ra ngoài, lúc này mới nói với Mẫu Đơn: “Biết ngươi và hoàng thượng tình cảm rất tốt, chỉ là hậu cung chỉ có một phi tử là ngươi thì thật là kỳ cục. Tính tình hoàng thượng ngang ngược, ngươi phải khuyên hắn nhiều hơn mới phải, để hắn sớm ngày tuyển tú mở rộng hậu cung, giúp hoàng gia khai chi tán diệp mới phải.”
Mẫu Đơn cười dịu dàng: “Thái hậu nói phải, thần thiếp nhớ rồi.”
Thái hậu lại nói: “Ai gia ở trong cung hiu quạnh, nhà mẹ đẻ của ai gia có 2 điệt nữ, Vinh Huệ và Vinh Hinh. Lúc trước bởi vì để tang mà bị trì hoãn, đến nay vẫn chưa cưới gả, vậy cho bọn họ nhập cung tới ở với ai gia. Tuổi tác cũng tương đương với ngươi, không chừng còn có thể nói chuyện với ngươi. Ngươi ở trong cung này cũng không có ai nói chuyện, nếu như có thể trở thành tỷ muội tốt thì càng hay… Vậy ngươi đi xuống sắp xếp một chút đi.”
Mẫu Đơn đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.