Editor: Vanny
Lúc Mẫu Đơn mở mắt chỉ cảm thấy sự lắc lư của xe ngựa, sắc trời bên ngoài sáng trưng. Nàng cử động cơ thể, phát hiện đã bị người ta trói chặt. Đầu óc lập tức tỉnh táo lại. Nàng nhớ lại tối qua lúc nàng đang định đi ngủ, sau khi nàng vào phòng thì ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Sau đó thì cả người rơi vào hôn mê, xem ra trước mắt dường như nàng đã bị ai đó bắt cóc? Nhưng mà rốt cuộc là ai đây?
Xe ngựa bên ngoài vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Nàng biết bản thân không thể hoảng loạn vào lúc này. Chuyện lần này hình như có hơi không đúng. Mấy thân vương không thể bắt nàng được. Binh lực của mấy thân vương đều bị Yến đế thu hồi lại không ít, bắt nàng là một chuyện phí sức mà không có kết quả tốt.
Nàng nhìn xuyên qua màn che thấp thoáng thấy sắc trời bên ngoài, đoán chừng đã tới buổi trưa rồi, nói cách khác là nàng đã hôn mê hơn mấy canh giờ rồi, chỉ sợ là đã ra khỏi Bình Lăng. Đường xung quanh hơi vắng, có thể trông thấy không ít núi lớn. Tới khi sắc trời bên ngoài đã tối thì xe ngựa mới dừng lại, sau đó có người vén rèm xe lên ném ấm nước và lương khô vào.
Mẫu Đơn áp xuống sự hoảng loạn trong lòng, nói khẽ: “Tay chân ta còn đang bị trói, có thể giúp ta nới ra trước không.”
Người nọ xốc rèm xe, nhảy vào trong xe ngựa giúp nàng cởi trói. Mẫu Đơn tiện thể nhìn ra ngoài, đều là những người có thân hình cao lớn, không nhìn rõ mặt mũi, cũng nhìn không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người, giúp nàng cởi trói là một nam nhân có tướng mạo bình thường, sau khi cởi trói cho nàng liền nhảy xuống xe ngựa. Mẫu Đơn ăn xong lương khô, lại uống nước xong. Người nọ lại nhảy lên xe ngựa trói nàng lại.
Qua liên tục mười ngày, nàng không biết những người này muốn dẫn nàng đi đâu, chỉ biết rằng càng ngày càng hẻo lánh. Những người này cũng không nói chuyện với nàng. Một ngày ba bữa sẽ cởi trói cho nàng, để nàng giải quyết việc ăn uống vệ sinh sau đó thì trói lại nhốt vào xe ngựa. Cả đoạn đường bọn họ đều không qua đêm ở khách điếm mà chỉ ở vùng hoang vu hẻo lánh. Mới đầu trong lòng nàng cũng coi như trấn tĩnh nhưng đã qua mười ngày, trong lòng nàng càng ngày càng không nắm chắc, cũng bắt đầu hoảng loạn.
~~~dddiiiieeennndannnllllleqquuyđonn~~~ddiieênnnddaannnllleeqquuuyyđonnn~~~
Từ sau khi biết Mẫu Đơn bị bắt cóc thì tính tình cả người Yến đế càng ngày càng nóng nảy, hơi có chút không thuận lợi liền có đại thần gặp nạn. Hơn nữa chuyện này hắn căn bản không thể trắng trợn xuất binh đi điều tra, chỉ có thể phái ám vệ và một số thị vệ đi âm thầm điều tra, chỉ là ba ngày sau vẫn chưa có bất kỳ kết quả nào. Cả người hắn càng ngày càng âm trầm.
Sau khi màn đêm buông xuống hắn trở về điện Phúc Ninh, nhìn dáng vẻ ngây thơ của hai đứa con, tâm trạng hắn càng ngày càng tồi tệ, cũng càng ngày hoảng loạn. Vệ Hề Nguyên đã bắt đầu hỏi khi nào mẫu hậu về. Yến đế khàn giọng dỗ con xong lúc này mới qua thư phòng. Thư phòng này đặc biệt vì nàng mà xây nên, được bố trí ở trong phòng, ngăn thành một không gian nhỏ, trong đó là tập hợp các bộ sách ly kỳ cổ quái mà nàng hay đọc. Hắn đi tới cái ghế dựa bọc da hồ ly trắng, nhìn án thư trống rỗng, trong lòng hối hận không thôi, oán trách bản thân tại sao hôm đó phải tức giận, tại sao không sớm dỗ dành nàng. Nếu như sớm dỗ nàng thì nàng sẽ không xuất cung, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Yến đế thơ thẫn ngồi trong thư phòng, ánh mắt rơi xuống hộc tủ dưới án thư. Nhìn cái hộc tủ bị khoá, hắn chợt nhớ tới hơn một năm trước nàng nói muốn tặng quà cho mình, khi đó nói là vẫn chưa hoàn thành, hắn thấy nàng khoá nó lại trong này. Chuyện này hắn vẫn luôn ghi nhớ, chỉ là sau đó thấy nàng không nói, nghĩ rằng có phải nàng đã quên rồi không, trong lòng vẫn thầm tức giận một khoảng thời gian. Trước mắt… hắn nhẹ nhàng dùng lực ở tay, cái khoá đã rắc một cái rơi xuống, từ từ mở hộc tủ ra, hắn nhìn thấy cái ống giấy mà lúc trước đã thấy qua.
Cầm ống giấy từ từ mở ra, rút ra tờ giấy Tuyên Thành ở trong đó. Giấy Tuyên Thành còn chưa mở ra, chỉ có thể thấy hình vẽ một vài thứ lờ mờ bên trong. Tới khi trải xong tờ giấy Tuyên Thành nhìn thấy thứ vẽ trên đó. Trong chốc lát, cả người hắn đột nhiên ngẩn ra, dần dần, khoé môi nhếch lên thành nụ cười khổ. Hắn vẫn luôn biết nàng có chuyện giấu mình, nàng không nói, hắn cũng không muốn ép nàng.
Nhìn bản vẽ này, hắn biết nàng không hề quên mất món quà này, chỉ là chưa nghĩ ra làm sao nói cho hắn biết chuyện của bản thân mà thôi. Hắn nghĩ Mẫu Đơn nàng thật khờ.
~~~dđiiiiieennnndddânnnnllelelqquuyýđono~~~dđiiênnnddannnlllleeequyyyđon~~~
Chớp mắt lại mười ngày nữa trôi qua, Mẫu Đơn đã ở trong xe ngựa chòng chành 20 ngày. thời tiết càng ngày càng lạnh. Trên xe ngựa chỉ có một cái chăn trải giường, lúc tối che lên người vẫn còn lạnh vô cùng. Khi thời gian lại trôi qua hơn nửa tháng, cả người nàng đã gầy đi nhiều. Hơn một tháng này, người bên ngoài không nói qua bất kỳ lời nào với nàng. Nàng cũng không hỏi gì nhiều. Trong khoảng thời gian đó nàng cũng có lúc muốn bỏ trốn nhưng những người này quá cẩn trọng, ngoại trừ thời gian ăn uống đi vệ sinh thì căn bản không cởi trói cho nàng.
Ngày hôm đó Mẫu Đơn vừa mở mắt, kéo kéo tấm chăn trên người, thật sự là quá lạnh rồi. Khoảng thời gian này nàng ngủ thường giật mình tỉnh lại vì lạnh. Nàng theo khe hở rèm xe nhìn ra ngoài, xe ngựa đang chạy về phía một toà thành trì, lúc cách toà thành trì này một chút, nàng thấp thoáng nhìn thấy trên tường thành cao kia có khắc hai chữ Kim An.
Thành Kim An, nàng biết là vùng biên giới của Vệ quốc, qua khỏi biên giới này thì là nước Man Di rồi.
Khi xe ngựa tiến vào thành, lúc này Mẫu Đơn mới biết thân phận của những người này. Nếu nàng đoán không sai thì những người này hẳn là người Man Di, chỉ là tại sao lại bắt cóc nàng? Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh một người, trong lòng từ từ trầm xuống.
Kim An giáp phía Bắc, thời tiết rét lạnh hơn so với Bình lăng. Lúc này gió bắc thổi vù vù. xuyên qua khe hở của rèm xe, Mẫu Đơn thấy người trên đường không nhiều. Gió to thổi xốc tấm rèm xe lên. Mẫu Đơn thấy rõ một phụ nhân mặc quần áo rách rưới đang dắt theo một đứa bé đạp tuyết đi trên đường. Nghe thấy tiếng xe ngựa, người phụ nhân đó ngẩng đầu nhìn một cái, vừa hay xuyên qua tấm màn xe ngựa bị gió thồi xốc lên nhìn thấy Mẫu Đơn ở trong đó. Người phụ nhân kia lập tức ngẩn ra, trừng mắt không dám tin.
Dường như Mẫu Đơn cũng không ngờ sẽ gặp được Diêu Nguyệt ở chỗ này. Nàng nhớ cuối năm ngoái còn gặp nàng ta ở Bình Lăng. Nàng ta dắt theo một đứa bé đi ăn xin. Lúc đó mình còn cùng Yến đế và mấy đứa nhỏ đang ăn hoành thánh ở quán hoàng thánh. Khi đó nàng không có nói với Yến đế mà trực tiếp rời đi. Tuy rằng biết Diêu Nguyệt là tội phạm bỏ trốn. Lúc đó nàng có lòng muốn nói cho Yến đế chỉ là nhìn thấy đứa bé ốm yếu vẻ mặt nhỏ nhắn ngây thơ ở trong lòng Diêu Nguyệt thì nàng vẫn mềm lòng, sau đó thì cũng không nói gì nhiều, lập tức kéo Yến đế rời khỏi.
Diêu Nguyệt cũng không ngờ sẽ gặp được Mẫu Đơn ở đây. Một năm trước quả thật nàng ta còn ở Bình Lăng, cũng gặp được Mẫu Đơn. Khoảnh khắc đó nàng ta thật sự tưởng Mẫu Đơn sẽ sai người bắt nàng ta chỉ là nàng không có, Mẫu Đơn nhìn nàng ta một cái rồi đi. Sau đó mỗi ngày đều phập phồng lo sợ, vừa nghe thấy tiếng quan binh là toàn thân run rẩy. Sau đó nàng ta nghe ngóng được La gia không sống sót được tới biên giới, toàn bộ đều bị bệnh chết. Lúc đó trong lòng nàng ta thở phào nhẹ nhõm mới quyết định tới Kim An. Tuy rằng Kim An là chỗ hẻo lánh, nhưng chỉ cần không phải là tội phạm do quan binh đưa đến thì cuộc sống của dân chúng bình thường cũng có thể sống được.
Dĩ nhiên Diêu Nguyệt biết gặp được Mẫu Đơn ở đây là điều không thích hợp, huống hồ hiện tại Mẫu Đơn đang rất thảm hại, bẩn thỉu, còn gầy đi nhiều. Nàng ta đang chần chừ thì người đi cùng chiếc xe ngựa đó đã đẩy nàng ta ra, trách mắng: “Cút ra, nhìn cái gì ở đây!”
Người nam nhân này không phải là người Trung Nguyên. Thành Kim An tiếp giáp Man Di. Man Di cũng có giao thương qua lại với thành Kim An. Tướng mạo người Man Di có hơi không giống người Trung Nguyên, đường nét của người Man Di sắc xảo hơn, dáng người cũng cao lớn hơn một chút, chỉ là sao Thẩm Mẫu Đơn lại ở cùng một chỗ với người Man Di? Chẳng lẽ… Diêu Nguyệt nghĩ tới đây, vội vàng dắt Tiếu Tỷ Nhi rời khỏi.
Tiếu Tỷ Nhi vẫn còn hơi mông lung, kéo kéo tay Diêu Nguyệt, hỏi: “Mẫu thân, người đang nhìn gì vậy?”
Cơ thể của Diêu Nguyệt hơi run. Nàng ta lắc lắc đầu: “Mẫu thân không nhìn gì cả, chúng ta mau về thôi.”
Sau khi Diêu Nguyệt đi về, cả người nàng ta có hơi đứng ngồi không yên. Cả đêm cũng nghỉ ngơi không tốt. Tới sáng ngày hôm sau, nàng ta nói với Tiếu Tỷ Nhi: “Tiếu Tỷ Nhi, mẫu thân phải đi Hàm Hàm một chuyến. Tiếu Tỷ Nhi cùng đi với mẫu thân được không?” Nàng ta biết đây là một cơ hội. Nếu Mẫu Đơn thật sự bị người Man Di bắt cóc, vậy mình thông báo cho Yến đế, chắc hẳn Yến đế và Mẫu Đơn cũng sẽ tha cho mình. Nàng ta không muốn dẫn theo Tiếu Tỷ Nhi trốn đông trốn tây nữa, chỉ là Bình Lăng xa quá, đi xe ngựa cũng tốn hết hơn một tháng rưỡi. Nàng ta sợ sẽ không kịp, chi bằng đi Hàm Hàm. Hàm Hàm là địa bàn của Cảnh vương. Ở đây cách Hàm hàm không xa, cũng chỉ mấy ngày đường thôi, đến lúc đó tự Cảnh vương sẽ có cách thông báo cho Yến đế.
Sau đó Diêu Nguyệt liền thu dọn đồ đạc, dùng ngân lượng tích luỹ một năm nay ra thuê một chiếc xe ngựa đi Hàm Hàm.
~~~dđiiiiieennnndddânnnnllelelqquuyýđono~~~dđiiênnnddannnlllleeequyyyđon~~~
Mẫu Đơn ngồi ở trong xe ngựa vẫn còn có chút sững sờ. Khi sắc trời đã tối, xe ngựa chạy ra khỏi thành Kim An. Lúc sắp tới biên giới nàng mới thầm thở dài. Diêu Nguyệt sao lại có thể giúp nàng chứ, chỉ sợ lần này bản thân lành ít dữ nhiều rồi. Nói ra thì Mẫu Đơn cũng không biết đây rốt cuộc có phải là thiên đạo luân hồi không. Kiếp trước bởi vì Thanh Trúc, nàng bắt quả tang gian tình của La Nam và Diêu Nguyệt mà chết. Lần này lại bởi vì Thanh Trúc kia mà giận dỗi với Yến đế để rồi bị bắt, nhưng mà không biết kết quả có phải giống nhau không. Nhưng nàng thật sự không muốn chết, nàng còn có nam nhân và những đứa con mình yêu nhất.
Vừa nhớ tới Yến đế và con thì trong lòng nàng càng khó chịu không thôi, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ bên nhau của một nhà bốn người. Không bao lâu nàng liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lần nữa tỉnh lại là nàng bị người ta đánh tỉnh, cảm thấy bản thân rơi mạnh xuống đất. Mẫu Đơn rên đau một tiếng rồi mới mở mắt, đập vào mắt là một căn phòng rộng rãi. Nhìn xung quanh một cái, nàng liền biết đã tới lều trại của Man Di rồi.
Người nọ sau khi quăng nàng xuống thì lui ra. Tay chân Mẫu Đơn đều bị trói, cả người nằm ở dưới đất không thể động đậy. Khoảng nửa canh giờ sau, cửa lều bị người ta vén lên. Mẫu Đơn liền thấy Thẩm Tuệ Bảo mặt tràn đầy ý cười bước vào. Trong lòng nàng dần dần trầm xuống.
Thẩm Tuệ Bảo ngồi xổm, nhìn thẳng vào Mẫu Đơn, cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, không ngờ chứ gì.”
Mẫu Đơn rũ mắt nói: “Thẩm Tuệ Bảo, ngươi có phải điên rồi không? Là ngươi xúi giục Hung Di bắt ta tới đây phải không? Ngươi có biết ngươi như vậy sẽ có hậu quả gì không, coi như ngươi không cân nhắc vì bản thân thì cũng nên vì người của Thẩm gia mà suy nghĩ chứ, suy nghĩ vì di nương và đệ đệ của ngươi.”
Thẩm Tuệ Bảo đứng dậy, lạnh lùng nói: “Không sai, chính là ta xúi Hung Di bắt ngươi tới đây. Ta nói với hắn, chỉ cần bắt nữ nhân mà Yến đế yêu nhất qua đây, nhất định có thể đổi được hai châu. Ta đã gả cho người ta. Xuất giá tòng phu, người Thẩm gia với ta có quạn hệ gì đâu?”
Trái tim Mẫu Đơn ngày càng trĩu nặng. Người này ngay cả Thẩm gia cũng không quan tâm, ngay cả di nương và đệ đệ ruột của mình cũng không quan tâm, thật đủ nhẫn tâm, lại nghe Thẩm Tuệ Bảo nói: “Thẩm Mẫu Đơn, ngươi gả cho Yến đế thì sao chứ? Cuối cùng không phải vẫn rơi vào tay ta sao?”
Mẫu Đơn lạnh lùng nói: “Cái gì mà rơi vào tay ngươi chứ? Hung Di muốn lấy ta đổi thành trì, tự nhiên sẽ không làm hại ta.”
Trong lòng Thẩm Tuệ Bảo tức giận, ngồi xổm xuống tát một cái lên mặt Mẫu Đơn. Đánh tới má của Mẫu Đơn lập tức sưng lên. Lúc nàng ta đang định giơ tay thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của nam nhân: “Bảo Nhi, nàng đang làm gì vậy!”
Mẫu Đơn ngẩng đầu, là Hung Di – vương tử Tây Đan quốc. Thẩm Tuệ Bảo cũng vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Hung Di, ôm lấy cánh tay hắn ta, cười nói: “Điện hạ, Mẫu Đơn là đường tỷ của thiếp, ngàn dặm xa xôi tới đây, dĩ nhiên là thiếp phải qua đây thăm tỷ ấy rồi.”
Hung Di nhìn vết sưng trên mặt Mẫu Đơn, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vậy nàng đánh nàng ta làm gì. Nàng biết rõ tại sao chúng ta bắt nàng ta. Nếu nàng ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho nàng đâu!”
Thẩm Tuệ Bảo cúi đầu xuống, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, nhẹ giọng nói: “Vâng, thiếp biết rồi.”
Hung Di lại nói: “Được rồi, nàng ra ngoài trước đi. Ta có chuyện muốn nói với hoàng hậu nương nương của Trung Nguyên.”
Khi Thẩm Tuệ Bảo đã ra ngoài, Hung Di ngồi xổm xuống lấy chuỷ thủ trong ngực ra cắt đứt dây trói trên người nàng, dịu dàng nói với nàng: “Hoàng hậu nương nương, người không cần lo lắng. Ta sẽ không làm hại người đâu. Ta chỉ muốn lấy ngươi làm một giao dịch với Yến đế. Cả đường người đã vất vả rồi. Ta sai người đưa nước ấm và thức ăn nóng vào đây. Người cố gắng nghỉ ngơi một lát đi.”
Mẫu Đơn biết bây giờ phản kháng sẽ không có kết quả gì. Nàng nhẹ gật đầu.
Sau khi Hung Di rời khỏi, nàng đứng dậy hoạt động tay chân. Hơn một tháng này đều sống trong xe ngựa, lúc đứng dậy chân có chút không linh hoạt, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Nàng lại vận động tay chân một chút, lúc này mới phát hiện cổ tay đau không thôi. Cúi đầu nhìn xuống, cổ tay bởi vì bị trói hơn một tháng nên đã bị ma sát có chút trầy, nàng lại nhìn xuống cổ chân, cũng gần như bị như vậy.
Không bao lâu thì có người đem nước ấm và thức ăn vào đây, Mẫu Đơn cẩn thận lau rửa cơ thể tránh vết thương, lại ăn thức ăn nóng hổi. Trong lòng biết bản thân tạm thời vẫn an toàn. Lúc này nàng mới đi tới bên cạnh chiếc giường trải thảm lông cừu nằm xuống ngủ. giấc ngủ này nàng liền thấy được Yến đế và hai đứa con. Nàng thấy Yến đế đang sốt ruột, cả người gắt gỏng không thôi, mơ thấy hai đứa con nhớ nàng, đau lòng khóc lóc, nàng nhịn không được thở dài trong giắc mơ.
Hết chương 140.