Editor: Vanny
Diêu Nguyệt chỉ tốn thời gian mấy ngày là tới Hàm Hàm. Lúc tới trước cổng lớn vương phủ, nàng ta nắm lấy tay nhỏ của La Hoan Tiếu, căng thẳng gõ cổng lớn vừa dày vừa nặng của vương phủ. Rất nhanh đã có người ra mở cửa, thấy Diêu Nguyệt liền sửng sốt, lập tức không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Người đàn bà bẩn thỉu từ đâu tới đây thì nhanh chóng cút sang một bên, đừng có đứng cản trở ở trước cổng lớn vương phủ.”
Sắc mặt Diêu Nguyệt không đổi, nói: “Ta tìm vương phi của các người. Ta có chuyện rất quan trọng cần bẩm báo. Nếu ngươi làm lỡ việc, vương gia vương phi các người chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Người này chần chừ một lát, thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Diêu Nguyệt, cũng bị nàng ta doạ, lập tức vào phủ thông báo cho chủ tử. Cảnh vương không có trong phủ chỉ có vương phi. Thi Bảo Thu cũng biết chuyện Mẫu Đơn bị người ta bắt đi. Lúc này đang lo lắng, nghe hạ nhân tới báo, lập tức cho người đi vào.
Khi Diêu Nguyệt bước vào, Bảo Thu vội nói: “Vị nương tử này, có phải ngươi có chuyện gì muốn nói không?” Mặc dù Bảo Thu và Mẫu Đơn là bạn tốt, đều ở huyện Lâm Hoài nhưng lại không quen biết Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt ôm chặt La Hoan Tiếu, nói: “Vương phi, ta… ta lúc trước là bạn tốt của hoàng hậu nương nương, biết được tung tích của hoàng hậu nương nương, mấy ngày trước…” Diêu Nguyệt kể hết toàn bộ điều nàng ta đã thấy mấy ngày trước cho Thi Bảo Thu. Bảo Thu không kìm được rơi nước mắt. Mấy ngày nay nàng ấy lo lắng không thôi. Bây giờ cuối cùng nàng ấy cũng biết được tung tích của Mẫu Đơn rồi. Nàng ấy sắp xếp cho Diêu Nguyệt ở lại vương phủ trước rồi sai người đi tìm Cảnh vương về. Mấy ngày trước vẫn là Cảnh vương nhận được thư khẩn của Yến đế mới biết được Mẫu Đơn xảy ra chuyện. Cảnh vương còn nói mấy ngày trước có tin tức của hoàng hậu nương nương, chỉ là không dám khẳng định. Bây giờ tin tức nương tử này đưa tới thực sự rất có tác dụng.
Cảnh vương đã nhanh chóng trở về. Bảo Thu nói cho hắn ta biết tin mà Diêu Nguyệt nói. Cảnh vương lập tức đi gặp Diêu Nguyệt. Sau khi biết được thân phận của Diêu Nguyệt thì hắn ta cũng không nói gì nhiều, chỉ sai Diêu Nguyệt ở lại vương phủ trước rối sau đó đi phái người thông báo cho Yến đế. Lúc trước Yến đế đã sai người đi điều tra tung tích của Mẫu Đơn, chỉ là vẫn chưa chắc chắn. Lúc này Yến đế đang tiến vào Ca Châu.
Cảnh vương phái người đi thông báo cho Yến đế, cũng nói luôn chuyện của Diêu Nguyệt. Yến đế rất nhanh đã hồi âm, nói hắn sẽ trực tiếp tới Tây Đan quốc. Về phần Diêu Nguyệt thì tha cho nàng ta một lần, từ nay về sau sẽ không truy cứu hành vi phạm tội của nàng ta nữa, cũng sẽ trả lại hết khế ước điền sản của La gia cho nàng ta. Cảnh vương đọc xong thư hồi âm, trực tiếp nói cho Diêu Nguyệt, lại sai người đưa một ít ngân lượng cho Diêu Nguyệt, lúc này mới để nàng ta rời đi.
Trong tay Diêu Nguyệt đang cầm một túi lớn ngân lượng, lại nhìn khế ước mua bán nhà và điền sản mà quan phủ đã phê duyệt trong tay. Cả người giống như đang nằm mơ vậy. Qua một lúc lâu cho tới khi con gái ở bên cạnh kéo kéo ống tay, áo nàng ta mới hoàn hồn, nhịn không được ôm con gái khóc lớn lên. La Hoan Tiếu vỗ vỗ lưng nàng ta, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, người đừng đau lòng, còn có Hoan Tiếu ở cùng người mà.”
Diêu Nguyệt lau khô nước mắt trên mặt, hôn lên trán con gái, cười nói: “Phải rồi, mẫu thân còn có Hoan Tiếu. Hoan Tiếu, sau này chúng ta không cần phải trốn đông trốn tây nữa, cũng không cần phải chịu đói, chịu rét nữa. Chúng ta về kinh thành thôi. Tới lúc đó, con muốn ăn gì, mẫu thân cũng làm cho con.”
La Hoan Tiếu nghe vậy, nhịn không được ôm lấy Diêu Nguyệt cười lên. Một năm nay trốn đông trốn tây con bé thật sự sợ lắm rồi.
Diêu Nguyệt ôm chặt con gái. Lòng nghĩ nàng ta rốt cuộc cũng bình an, cuối cùng cũng có thể cho Hoan Tiếu một gia đình an toàn rồi và cũng không có gì có thể quan trọng hơn điều này. Nàng ta nhất định nhất định sẽ cố gắng nuôi lớn Hoan Tiếu, tuyệt đối tuyệt đối không để Hoan Tiếu phạm phải lỗi lầm mà nàng ta đã từng phạm phải.
Lúc này Yến đế đang dẫn theo ám vệ tiến về Tây Đan quốc. Từ hơn nửa tháng trước hắn đã tra ra tung tích sơ lược của Mẫu Đơn. Bởi vì những thứ đó vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra cho nên đã trì hoãn một thời gian. Tới khi quân bộ chế tạo ra cái thứ gọi là lựu đạn kia thì hắn mới lập tức đuổi theo. Bây giờ thấy thư của Cảnh vương gửi tới, trong lòng hắn căm hận vô cùng, hận không thể lập tức huỷ diệt Tây Đan quốc. Hắn hơi nheo mắt lại, hiểu rằng lần này bất kể như thế nào, hắn đều không thể bỏ qua Tây Đan quốc.
Lại thúc ngựa chạy nhanh mấy ngày rốt cuộc cũng tới biên giới thành Kim An, trước tiên Yến đế ở lại thành Kim An, sai thuộc hạ cải trang tới Tây Đan quốc điều tra trước.
~~~dddiênnnddânnanlleeqquuuyđonnnn~~~dđiiiênneđànlêlellqquuýýđonô~~~
Mẫu Đơn không biết mình đã ở lều trại này bao nhiêu ngày. Khoảng thời gian này nàng thực sự rất mệt, trên người khó chịu vô cùng. Mỗi ngày đều mê mê man man, may mà Hung Di không làm khó gì nàng. Mấy ngày này ngay cả Thẩm Tuệ Bảo cũng rất ít tới làm phiền nàng, xem ra là bị Hung Di cảnh cáo rồi.
Hơn một tháng ở trên xe ngựa, trên người nàng bị thương do giá rét không ít. Sự rét lạnh của đôi tay và đôi chân do bị trói lại càng nghiêm trọng. Đôi chân lúc này còn không thể xuống đất đi lại. Ngày hôm đó nàng đang mê man ngủ, dường như nghe thấy tiếng của Thẩm Tuệ Bảo ở bên ngoài lều trướng vọng lại: “Cản ở đây làm gì, còn không mau cút ra…”
Sau đó vang lên tiếng lều trướng bị xốc lên, Mẫu Đơn trốn ở dưới tấm thảm lông cừu dày không hề động đậy, chỉ đưa mắt nhìn Thẩm Tuệ Bảo, khàn giọng nói: “Ngươi qua đây làm gì?”
Thẩm Tuệ Bảo đứng tại chỗ cười khẩy: “Ta qua đây có thể làm gì? Đương nhiên là xem xem dáng vẻ thảm hại của tỷ tỷ bây giờ chứ sao. Tỷ tỷ, hẳn tỷ tỷ không đoán được sẽ có ngày hôm nay chứ gì. Tỷ đoán xem, Yến đế có đem giang sơn của hắn ra để đổi lấy tỷ không?”
Mẫu Đơn rũ mắt: “Vậy thì sao chứ, tất cả đều không có bất kỳ quan hệ nào với ngươi. Được rồi, ta mệt rồi, ngươi đi xuống đi.”
“Tỷ… Thẩm Mẫu Đơn, tỷ vẫn cho rằng mình còn là hoàng hậu nương nương cao quý kia sao? Bây giờ tỷ chẳng qua chỉ là tù nhân mà thôi, nếu như Yến đế không chịu giao châu thành của hắn ra đổi lấy sự an nguy của tỷ thì tỷ chẳng có tác dụng gì hết. Tỷ còn cho rằng tỷ còn có đãi ngộ tốt như vậy sao? Nói không chừng tới lúc đó tỷ sẽ bị ban cho lão goá vợ của Tây Đan quốc. Tới lúc đó ta phải xem xem tỷ còn có bộ dạng như ngày hôm nay không.”
Thẩm Tuệ Bảo tức giận nói xong nhưng lại phát hiện Mẫu Đơn đã nhắm mắt ngủ trên giường. Trong lòng nàng ta cả giận, có ý muốn tiến lên giáo huấn nàng một phen, nhưng lại sợ Hung Di phát hiện, chỉ đành bỏ qua, trừng mắt độc ác nhìn Mẫu Đơn một cái rồi rời đi.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không có ngủ. Sau khi Thẩm Tuệ Bảo rời khỏi nàng mới mở mắt. Cho dù bên ngoài không có ai canh giữ thì nàng cũng chạy không được xa vì nàng bị đau chân. Nàng nhịn không được thở dài tận đáy lòng, bắt đầu nhớ Yến đế, nhớ mấy đứa con.
Cả đêm này nàng ngủ không ngon. Lúc chân trời hửng sáng, Mẫu Đơn đã tỉnh. Nàng nằm trên giường nhìn ánh sáng chiếu vào đỉnh lều. Không bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng nói, nàng không để ý, chỉ cho rằng là nha hoàn muốn tiến vào. Kết quả không phải là hai nha hoàn thường hầu hạ nàng xốc lều lên mà là Cổ Vinh Huệ.
Mẫu Đơn nghiêng đầu nhìn Cổ Vinh Huệ một cái, hơi bất ngờ: “Sao ngươi qua đây?” Mấy ngày bị trói tới nàng cũng không gặp qua Cổ Vinh Huệ, còn tưởng rằng Cổ Vinh Huệ không biết tin tức của nàng.
Cổ Vinh Huệ bưng một chậu nước ấm tiến vào, dịu giọng nói: “Sao người lại không cẩn thận như vậy? Bị bắt tới Tây Đan…” Nàng ấy nói nói rồi nhìn Mẫu Đơn, thấy mặt nàng tái vô cùng cũng không nói gì nhiều, chỉ khẽ thở dài một cái rồi nói: “Hai ngày trước ta mới biết người bị bắt tới đây. Người… vẫn khoẻ chứ?” Nàng ấy dĩ nhiên nhìn ra lúc này Mẫu Đơn rất không khoẻ, gầy đi nhiều, sắc mặt cũng trắng phờ phạc.
Mẫu Đơn lắc lắc đầu: “Ta không sao.”
Cổ Vinh Huệ nhúng khăn vào nước ấm, lau mặt và cơ thể cho Mẫu Đơn, nhìn thấy vết thương trên cổ tay và chân thì không nhịn được hít sâu một hơi: “Sao vết thương lại nghiêm trọng như vậy, người đợi một chút, ta đi tìm thuốc bôi cho người.” Dửt lời thì vội vội vàng vàng đứng dậy ra khỏi lều, chốc lát liền quay trở lại, trong tay cầm theo một hộp thuốc mỡ nhỏ. Nàng ấy mở hộp thuốc bôi lên giúp Mẫu Đơn.
Hai người đều không nói lời nào. Một lúc sau Cổ Vinh Huệ rướn người về trước thăm dò nhiệt độ cơ thể, nhỏ giọng nói: “Người yên tâm. Bây giờ bọn họ muốn bắt người để đổi lấy 2 châu với Yến đế nên sẽ không làm hại người đâu. Thời gian này ta sẽ tìm cơ hội cứu người ra, nhưng mà trước tiên người phải dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác thì đừng nghĩ nhiều có biết không?”
Mẫu Đơn nhìn nàng ấy một cái, cũng không nói gì thêm. Cổ Vinh Huệ đợi một lát rồi mới ra ngoài. Mấy ngày sau đó đều là Cổ Vinh Huệ qua đây, giúp nàng lau rửa cơ thể, xử lý vết thương, thỉnh thoảng sẽ nói cho Mẫu Đơn biết tình hình bên ngoài, chỉ là canh gác bên ngoài thật sự rất nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội ra ngoài.
Ngày hôm đó Cổ Vinh Huệ đang giúp Mẫu Đơn rửa vết thương, lại thấy nàng đã ăn sáng xong liền lui ra. Nhìn các thủ vệ xung quanh lều, Cổ Vinh Huệ thầm thở dài, nếu có cơ hội nàng ấy thật sự muốn cứu Mẫu Đơn ra ngoài. Nàng ấy quá rõ chuyện lần này có ý nghĩa gì. Với tính cách của Yến đế, cho dù lúc đó đồng ý cắt 2 châu, ký kết công văn, tới khi cứu được Mẫu Đơn, Yến đế nhất định sẽ tìm cơ hội tấn công Tây Đan quốc, vận mệnh của Tây Đan quốc nghĩ cái là biết. Nàng ấy không chịu khoanh tay chờ chết. Nàng ấy chỉ hy vọng bây giờ đối xử tốt với Mẫu Đơn thì tới lúc Tây Đan quốc thua trận Yến đế có thể cứu nàng ấy một lần.
Nhưng cuối cùng Cổ Vinh Huệ không đợi được cơ hội để cứu Thẩm Mẫu Đơn bởi vì Yến đế đã dẫn người qua đây rồi. Tới khi chung quanh hỗn loạn thì Cổ Vinh Huệ mới biết được tin này, gần như không chần chừ chút nào, nàng ấy lập tức tới chỗ Mẫu Đơn kéo Mẫu Đơn ra ngoài.
Mẫu Đơn cũng đã sớm phát hiện tình hình hỗn loạn bên ngoài. Nàng lảo đảo chạy theo phía sau Cổ Vinh Huệ hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
“Yến đế đã dẫn người qua. Bây giờ ta thừa dịp loạn lạc đưa người ra ngoài. Nếu có cơ hội thì người hãy chạy nhanh về bên cạnh Yến đế.”
Khi hai người ra khỏi lều, lập tức có người ngăn bọn họ lại, Cổ Vinh Huệ quát: “Hỗn láo, ai dám ngăn cản bổn vương phi. Còn không mau tránh ra, bổn vương phi phải dẫn nàng ta tới chỗ của vương bên kia…”
Thủ vệ chần chừ, nhưng mà cuối cùng vẫn tránh ra, chỉ là hai người chạy về trước không bao lâu thì đột nhiên có một đội binh sĩ xuất hiện. Thấy hai người, lập tức tiến lên bắt lấy hai người, Cổ Vinh Huệ lập tức nói: “Các ngươi làm gì vậy, ta dẫn nàng ta tới chỗ vương bên kia.”
“Vương phi, là vương sai bọn thuộc hạ tới đây đón nàng ta qua, ở đây không cần vương phi nhọc lòng nữa.” Dứt lời thì muốn tiến lên bắt người, nhưng Cổ Vinh Huệ lại không nhường, chỉ nói: “Nếu như vậy thì ta theo các ngươi qua bên đó luôn.”
Hết chương 141.