Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 142:




Editor: Vanny
Binh sĩ dẫn hai người đến trước doanh trướng ở phía trước. Hung Vu và Hung Di đều ở đó. Hai người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn. Hai cha con này vẫn luôn có dã tâm rất lớn, chỉ là bọn họ không biết bây giờ Tây Đan quốc đã tổn hại biết bao binh lực và tài lực. Bọn họ không biết nghỉ ngơi dưỡng sức mà càng muốn mà làm ra chuyện như vậy trong tình trạng này.
Mẫu Đơn cũng không nhìn về phía bọn họ mà chỉ nhìn về phía trước doanh trướng. Người tới cũng không nhiều, đứng phía trước chính là người mà nàng thân thuộc nhất. Người đó gầy đi không ít, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn. Nàng có thể nhận ra hắn không vui và nhẫn nhịn. Nàng mở mở miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra được.
Hung Di cười nói: “Hoàng thượng, điều kiện lúc nãy ta nói người có đồng ý không? Nếu đồng ý đợi, sau khi các người rút khỏi Tây Đan quốc ta sẽ phái người lập tức đưa hoàng hậu nương nương tới thành Kim An.”
Lúc này Yến đế mới chầm chậm nhìn về phía Hung Di, vẻ mặt bình thản nói: “Trẫm đồng ý với ngươi là được.”
Hung Vu ha hả cười to: “Hoàng thượng quả nhiên là người sảng khoái. Tốt, bản vương lập tức sai người soạn văn thư. Sau khi hoàng thượng ký tên vào, bản vương sẽ lập tức thả người.” Dứt lời liền vẫy vẫy tay về phía bên cạnh, lập tức có binh sĩ cầm văn thư đưa lên, nhưng không ngờ ở phía xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Mọi người sửng sốt, đột nhiên có biến, bỗng không biết từ lúc nào có không ít người mặc khôi giáp màu đen xuất hiện từ bên cạnh chạy như bay về phía bọn Hung Vu.
Hung Vu và Hung Di lúc này mới phản ứng lại, lập tức muốn bắt lấy Thẩm Mẫu Đơn, nhưng không ngờ Cổ Vinh Huệ ở bên cạnh Mẫu Đơn đột nhiên đẩy Mẫu Đơn một cái, đẩy thẳng nàng vào những người mặc áo đen. Lúc Hung Vu đang nổi giận hạ lệnh thì những người mặc áo đen kia đã bảo vệ Mẫu Đơn ở phía sau đưa về phía Yến đế bên kia.
Hung Vu giận dữ, tát mạnh vào mặt Cổ Vinh Huệ: “Cái đồ tiện nhân nhà ngươi, dám phản bội bổn vương!” Cổ Vinh Huệ bị cái tát này đánh ngã xuống đất, nằm rạp ở dưới đất một lúc lâu cũng không dậy nổi.
Lúc Mẫu Đơn đã lấy lại tinh thần, cả người nàng đã bị Yến đế ôm vào lòng. Thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự run nhẹ trên người hắn. Mẫu Đơn ôm chặt lấy hắn vào lòng, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, thiếp…”
“Đừng nói gì trước, lát nữa là rời khỏi đây rồi.” Yến đế khàn giọng nói, sau đó ôm chặt nàng, cảm nhận được sự lấn cấn của xương cốt trên người nàng, sắc mặt hắn lại càng âm trầm.
Hung Di đã hét lớn: “Bắt bọn họ lại cho ta!”
Phía xa lại có binh sĩ thở hổn hển chạy tới: “Vương, kho lương thực và kho binh khí bên kia cháy rồi…”
Hung Vu tức giận, lại đạp mấy cái vào Cổ Vinh Huệ đang ở dưới đất, sai một nửa người đi về phía kho lương thực và kho binh khí bên kia. Người còn lại thì ở lại bắt người. Yến đế bên này cũng không biết từ đâu xông ra rất nhiều binh sĩ mặc áo giáp đen. Yến đế cẩn thận bảo vệ Mẫu Đơn lùi về phía sau, nhẹ giọng nói: “Ở đây giao hết cho bọn họ là được. Chúng ta về thôi.” Dứt lời, bồng Mẫu Đơn lui về phía sau.
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn về Cổ Vinh Huệ sắc mặt tái nhợt té ở dưới đất, nói: “Hoàng thượng, cứu cứu nàng ấy đi.” Lúc nãy nếu không có nàng ấy thì nàng căn bản không dễ dàng được cứu ra.
Yến đế nói: “Ta biết rồi, nàng đừng nói nữa.”
Đoạn đường này vô cùng thuận lợi, Mẫu Đơn thấy chỉ cần có binh sĩ Tây Đan quốc áp sát thì ám vệ bên cạnh Yến đế lập tức lấy ra một thứ, giơ tay gỡ cái chốt trên đó, ném về phía những binh sĩ kia. Nổ đùng một tiếng thì những binh sĩ kia bị nổ thịt nát xương tan. Mẫu Đơn ngây ra, vùi đầu vào lòng Yến đế. Nàng không ngờ Yến đế sẽ tìm ra bản vẽ của nàng để ở thư phòng, thậm chí còn đã nghiên cứu chế tạo thành công. Nàng có phải nên nói hết tất cả mọi chuyện cho hắn biết không? Điều gì đang chờ đợi nàng đây?
Từ khi lui khỏi Tây Đan quốc đến lúc vào được thành Kim An thì đã là một ngày sau, Yến đế đã sắp xếp người ở một căn nhà ba gian, lập tức sai người đun nước ấm đưa vào trong phòng. Khi nước ấm đưa tới, hắn cẩn thận cởi bỏ hết quần áo trên người nàng xuống, nhìn thấy cơ thể nàng gầy gò còn có vết thương trên cổ tay và cổ chân. Nắm tay của hắn ngày càng chặt, sau hồi lâu mới thả lỏng, ôm nàng vào bồn tắm, mình cũng cởi sạch quần áo bước vào.
Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng lau rửa cơ thể giúp nàng. Mẫu Đơn tựa vào trong lòng hắn, cảm thấy được thân dưới của hắn căng cứng, hơi không tự nhiên cử động, cúi đầu khẽ nói: “Hoàng thượng, thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”
Yến đế cúi đầu hôn một cái vào lưng nàng: “Nàng không cần nói gì với ta. Bất kể thế nào, nàng đều là nữ nhân mà ta yêu nhất, ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng. Được rồi, bây giờ đừng nói nữa, đợi tắm xong thì nàng cố gắng nghỉ ngơi tốt một đêm.”
Mẫu Đơn lắc lắc đầu, mặc cho Yến đế tiếp tục lau rửa cơ thể giúp nàng, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, chàng có biết thiếp là người đã chết qua một lần rồi không…”
Tay Yến đế dừng lại, nhịn không được ôm lấy nàng, lại nghe thấy tiếng nàng tiếp tục nói: “Hoàng thượng, chàng có còn nhớ Du Dung Châu lúc trước không, nàng ta nói nàng ta trùng sinh. Hoàng thượng, kỳ thực thiếp cũng vậy… Kiếp trước vốn thiếp không quen biết hoàng thượng. Kiếp trước thiếp gả cho vị hôn phu La Nam. Một năm sau thiếp phát hiện gian tình của hắn và Diêu Nguyệt. Trong lúc hỗn loạn, thiếp bị Diêu Nguyệt ôm lấy hai chân, đầu đập xuống bàn, sau đó thì qua đời…”
Bàn tay Yến đế từ từ nắm chặt. Cả người hắn rụt vào vai nàng, cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể nàng. Hắn nghe thấy tiếng nói của nàng như từ nơi rất xa vọng lại, hư vô mờ mịt: “Thiếp có thể nhìn thấy rất rõ thi thể của bản thân nằm trên mặt đất. Khoảnh khắc đó thiếp mới hiểu bản thân đã chết rồi. Sau đó thiếp cũng không rõ chuyện gì nữa, cứ thế phiêu lãng tới mấy nghìn năm, nhìn thấy Thẩm gia lụn bại, nhìn thấy Vệ quốc phồn vinh thịnh vượng, nhìn thấy triều đại thay đổi…” Nàng nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Yến đế, sắc mặt không khỏi né tránh: “Hoàng thượng, chàng có biết, thiếp biết những thứ đó toàn là học được trong lúc phiêu lãng nghìn năm bao gồm… bao gồm những bản vẽ mà chàng tìm được trong thư phòng của thiếp. Hoàng thượng, chàng định đối xử với thiếp như thế nào?”
Thời khắc này nàng thật sự rất bình tĩnh, cứ nhìn Yến đế như vậy, nhìn nam nhân mà mình yêu, đợi hắn phán quyết.
Mày Yến đế dần cau lại. hắn nhìn chằm chằm nàng: “Nàng có ý gì? Nàng cho rằng ta sẽ đối xử với nàng giống như đối xử với Du Dung Châu sao? Trong lòng nàng ta là loại người như vậy sao? Mấy năm nay ta đối xử thật lòng thật dạ với nàng mà nàng vẫn không hiểu sao? Khoảng thời gian trước không đụng vào nàng là vì ngự y nói lúc nàng sinh Vệ Hề Nhượng đã tổn hại cơ thể. Ta không dám nói với nàng. Ngự y nói nữ tử vừa mới sinh xong rất dễ suy nghĩ lung tung. Ta lo lắng cho nên vẫn luôn giấu nàng, không ngờ nàng sẽ hiểu lầm thành như vậy.”
Mẫu Đơn hơi ngỡ ngàng. Nàng bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt, đôi mắt mơ hồ. Nàng nghĩ tới hàng nghìn hàng vạn khả năng nhưng lại không nghĩ tới hắn trước giờ đều không quan tâm tới những chuyện như này của nàng.
Yến đế ôm nàng vào lòng, ở bên tai nàng thì thầm: “Mẫu Đơn ngốc, thực ra ta đã sớm biết rồi… Được rồi, sau này đừng nhớ về những chuyện này nữa, chỉ cần theo ta về Bình Lăng cố gắng dưỡng sức cho tốt là được. Hề Nguyên còn muốn có một muội muội. Khi cơ thể nàng khoẻ rồi, chúng ta sinh một đứa có được không?”
Mẫu Đơn ôm chặt eo hắn, rúc đầu vào ngực hắn: “Được, cái gì cũng nghe chàng hết.”
Sự kinh hoàng trên cả đoạn đường cuối cùng cũng biến mất trong vòng ôm của hắn, chỉ còn lại sự mệt mỏi nặng nề. Nàng tựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi. Yến đế cẩn thận ôm nàng trở về giường, lau qua cơ thể nàng, nhìn thấy vết thương trên người nàng. Hắn lần lượt vuốt ve, hôn nàng, lúc này mới đắp chăn lên cho nàng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, lập tức có hắc y nhân từ trong góc tối đi ra, Yến đế nói: “Truyền khẩu dụ của trẫm, phái Cảnh vương dẫn 10 vạn đại binh tiến vào Tây Đan quốc. Trẫm muốn tiêu diệt Tây Đan quốc!”
“Vâng!” Hắc y nhân lui xuống.
Mấy ngày sau đó, Yến đế không gấp gáp dẫn Mẫu Đơn rời khỏi thành Kim An, mà để nàng ở lại thành Kim An điều dưỡng cơ thể trước. Mấy ngày sau, vết thương trên đôi tay, đôi chân nàng đã khép miệng thì mới dẫn nàng khởi hành về Bình Lăng. Lúc đi, Cảnh vương đã dẫn 10 vạn đại binh áp sát Tây Đan quốc. Mẫu Đơn không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi Yến đế đã cứu Cổ Vinh Huệ ra chưa.
Yến đế ôm nàng vào lòng, lại lấy tấm thảm lông cừu thật dày phủ lên người nàng, lúc này mới nói: “Nàng yên tâm, đã cứu ra rồi, đã sai người đưa về Bình Lăng rồi.”
Cả đoạn đường, Yến đế vô cùng săn sóc nàng, đi một chút thì dừng một lát. Lúc về tới Bình Lăng thì đã hai tháng rưỡi sau. Thời tiết ấm áp, vết thương trên người Mẫu Đơn cũng đã lành lại, chỉ là cơ thể hình như đã lưu lại di chứng. Lúc thời tiết hơi lạnh thì cơ thể nàng có chút đau nhức. Lúc về tới cung thì đã khuya rồi, Yến đế lập tức sai ngự y tới bắt mạch cho Mẫu Đơn.
Một lúc sau ngự y mới lui ra khỏi phòng, run sợ quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng, lúc trước cơ thể hoàng hậu nương nương còn chưa hồi phục. Lúc này lại bị nhiễm phong hàn trầm trọng. Cơ thể… cơ thể càng ngày không tốt. Xương khớp bị phong thấp, phải từ từ điều dưỡng cơ thể mới được.” Dứt lời, ngự y lau mồ hôi trên trán, nhìn gương mặt Yến đế thâm trầm không rõ. Trong lòng càng ngày càng sợ hãi. Ai cũng biết cơ thể hoàng hậu nương nương không tốt, thích thanh tĩnh. Hoàng thượng liền đưa hoàng hậu nương nương tới trang viên ở nơi khác để điều dưỡng cơ thể. Ai biết lúc trở về cơ thể vẫn chưa khoẻ, mà ngược lại càng ngày càng xấu đi. Chuyện bên trong này ông ấy không dám đoán bậy.
Yến đế nói: “Vậy cơ thể của hoàng hậu nương nương còn có thể khoẻ lại không?”
Ngự ý đáp: “Nếu hoàng hậu nương nương tâm tình bình hoà, đừng suy nghĩ lung tung, điều dưỡng mấy năm là hoàn toàn không có gì đáng ngại, chỉ sợ hoàng hậu nương nương bởi vì quá lo lắng cho cơ thể của mình mà ngược lại tạo nên áp lực thành bệnh. Vậy… vậy…”
Yến đế vung tay: “Được rồi, những chuyện khác ngươi không cần quan tâm, chỉ cần cố gắng giúp hoàng hậu nương nương điêu dưỡng cơ thể cho tốt là được. Lui xuống đi.”
Sau khi ngự y đi, Yến đế về phòng, Mẫu Đơn đã ngủ. Yến đé đứng ở đầu giường nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng xoay người đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt chải đầu xong thì về phòng ôm Mẫu Đơn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mẫu Đơn bị đánh thức bởi sự ngứa ngáy trên mặt, trong ngực cũng có cảm giác áp bức đè nặng. Nàng mở to mắt thì thấy Vệ Hề Nguyên đang nằm bò trên đầu giường hôn vào má nàng. Tên tiểu tử mập Vệ Hề Nhượng kia đang trèo lên người, đè vào ngực nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.