Hồi đó lúc A Hoán vừa mới từ An Dương về, tâm trạng chán nản, nhốt mình trong thư phòng mấy ngày, từ đó tính tình cũng thay đổi, ít nói hơn. Mặc dù Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Thiên Nguyên có chú ý đến sự thay đổi của đệ ấy, nhưng hỏi đệ ấy đã xảy ra chuyện gì, đệ ấy cứ bảo là không sao, hỏi người đi cùng đệ ấy là Lục Nhi thì nàng ấy cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nói là có một hôm sau khi thiếu gia trở về sắc mặt trắng tới dọa người, sau khi về thì ở nguyên trong phòng suốt mấy ngày không ra, hỏi thiếu gia đã xảy ra chuyện gì, thiếu gia cũng không có nói.
Lại nói tiếp, Lục Nhi và Tư Cúc từ nhỏ đã theo hầu hạ bọn họ, đối với lời nói của bọn họ thì chính là nói gì nghe nấy. Tuy Thẩm gia được coi là nhà quan, nhưng tam phòng bọn họ sống rất nghèo khổ, căn bản không giống như các thiếu gia tiểu thư ngạo mạn của nhà quan, cũng không coi Tư Cúc và Lục Nhi như nô tỳ mà đối đãi. Thẩm Hoán ra ngoài không cần dẫn theo Lục Nhi, lúc trước đi An Dương có Lục Nhi đi theo, chẳng qua chỉ là chăm sóc cho việc ăn uống cuộc sống thường ngày của đệ ấy thôi. Có lúc Thẩm Hoán ra ngoài cũng không dẫn Lục Nhi theo, vì vậy hồi đó Lục Nhi cũng không biết Thẩm Hoán đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Mẫu Đơn chỉ biết là Thẩm Hoán xảy ra chuyện trước kỳ thi, cụ thể là xảy ra vào ngày nào, hiện tại thời gian xảy ra quá lâu nên nàng cũng không nhớ rõ, ngồi trong xe ngựa Thẩm Mẫu Đơn nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Thời gian lúc nào quả thật quá lâu rồi, ấn tượng quá mơ hồ. Nàng lại trầm tư hồi lâu, suy đoán xem hồi đó rốt cuộc A Hoán đã gặp phải chuyện phiền phức gì. An Dương chính là thượng kinh, đi một vòng trên đường cơ bản đều là người không phú thì quý, đầy người là thế tử, vương gia, người có chức có quyền. Tính tình của Thẩm Hoán có chút thô lỗ, có lẽ vì vậy mà gây ra chuyện, chỉ là cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù sau khi xảy ra chuyện như vậy nhưng A Hoán vẫn có thể thi đậu nho sinh, có thể thấy A Hoán rất thông minh, chỉ là kiếp trước… Thẩm Mẫu Đơn thầm thở dài, thầm nghĩ tới lúc đó nhất định phải ở bên cạnh A Hoán, không để đệ ấy gặp phải chuyện gì.
Cửa sổ xe ngựa treo rèm rất dày, Thẩm Mẫu Đơn lại ôm cái lò sưởi nhỏ ở trong lòng nên cũng không thấy lạnh gì. Nàng ôm một hồi rồi đưa cho Tư Cúc để làm ấm cơ thể. Tư Cúc cười ngây ngô hai tiếng với cô nương nhà mình rồi nhận lấy, cầm một lúc rồi đưa lại cho cô nương nhà mình.
Tuyết rơi bên ngoài từ từ nhỏ lại, xe ngựa chậm rãi đi một ngày. Cả ngày nay đều ở trong xe ngựa ăn lương khô cho no bụng. Tới giờ Dậu thì sắc trời đã dần tối, trời tuyết nên đi rất chậm, đi cả ngày cũng chưa vào thành, bây giờ vẫn còn ở vùng hoang vu bên ngoài, tối nay chỉ có thể qua đêm ở bên ngoài thôi. Sắc trời đã tối, xe ngựa cũng không thể tiếp tục đi về phía trước được nữa, chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ một đêm.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau dừng ngay bên cạnh khu rừng, phu xe xuống cho ngựa ăn. Thẩm Mẫu Đơn, Tư Cúc và Thẩm Hoán cũng xuống xe ngựa. Trời rất lạnh, cả ngày chỉ ăn bánh bột ngô cứng ngắt uống nước lạnh như băng cũng có chút chịu không nổi. Tư Cúc đi tìm một chút củi, giờ tuyết đã ngừng rơi, quét tuyết ở dưới đất tạo thành một khoảng trống, đốt cả nửa ngày thì lửa mới cháy, chồng đá lên làm thành một lò bếp đơn giản, múc một chút tuyết nấu một bình nước nóng. Mọi người uống xong chút nước nóng này đều thấy thoải mái hơn nhiều. Thẩm Mẫu Đơn bỏ vào một đậu, lúa mì và đồ ăn dân dã sấy khô đem theo nấu thành cháo lạp vị.
Thẩm Hoán ở một bên đang nói chuyện với hai phu xe. Thẩm Mẫu Đơn đứng dậy nhìn xa về phía ngoài xa xăm. Trên đường phía ngoài không xa dường như có một chiếc xe ngựa đang chạy tới, không bao lâu thì chiếc xe ngựa đã tới đây. Thấy bên này có người dừng lại, bên trong liền vang lên giọng nói của một cô nương: “Vượng thúc, chúng ta dừng ở đây thôi, bên kia có hai chiếc xe ngựa, đúng lúc có bạn đồng hành, tối nay chỉ có thể ở tạm bên ngoài này một đêm thôi.”
Món cháo dân dã đang nấu trong bình đã sôi lên sùng sục, mùi thơm tỏa ra. Người bên phía Thẩm Mẫu Đơn đều nhìn về chiếc xe ngựa vừa mới chạy tới. Hiện giờ thời tiết như vậy người ra ngoài đi xa cũng không nhiều, có thể kết bạn ở trên đường cũng tốt. Tới khi vị cô nương trên xe ngựa kia xuống, Thẩm Mẫu Đơn giật mình, qua một lúc không nhịn được bật cười, không ngờ lần đi thượng kinh này cũng có thể gặp được người quen.
Vị cô nương vừa xuống xe ngựa kia cũng đã thấy Thẩm Mẫu Đơn, ngẩn ra, nhấc váy lên chạy về phía Thẩm Mẫu Đơn một cách vui mừng: “Mẫu Đơn cô nương, sao cô nương lại ở đây? Cô nương… muốn đi thượng kinh sao?”
Vị cô nương này không phải ai khác, chính là người mấy ngày trước Thẩm Mẫu Đơn cứu được ở chùa -Thi Bảo Thu. Thẩm Mẫu Đơn nhớ vị cô nương này nói phải đi thượng kinh tìm Nguyên Trạch Khánh kia để nói rõ ràng. Còn tưởng cô nương ấy phải đợi tới mùa xuân thời tiết ấm áp hơn mới đi, không ngờ bây giờ lại gặp cô nương ấy ở đây.
Thẩm Mẫu Đơn cười cười với Thi Bảo Thu: “Thi cô nương, thật trùng hợp, mùa xuân tới đệ đệ nhà ta phải lên An Dương tham dự cuộc thi nho sinh, để qua năm mới đi sợ không kịp, cho nên lúc này mới lên đường.”
Nghe tới cuộc thi nho sinh, gương mặt tươi cười của Thi Bảo Thu dường như nghĩ tới cái gì đó, có chút buồn buồn.
Tư Cúc quen biết cô nương ấy, biết cô nương ấy hại cô nương nhà mình phải ở sau núi của chùa vài ngày, đối với cô nương ấy có chút thành kiến, chỉ có A Hoán không biết gì cả. Lúc Thẩm Mẫu Đơn giới thiệu chỉ nói là bạn quen ở chùa.
Lần này Thi Bảo Thu đi thượng kinh chỉ dẫn theo một nha hoàn và một phu xe. Tuy Thi gia phụ mẫu không yên tâm nhưng cũng không ngăn cản, cảm thấy nên để tự cô nương ấy thấy rõ bộ mặt của tên tiểu tử nghèo kia vẫn tốt hơn.
Thẩm Mẫu Đơn nghĩ lên thượng kinh có bạn đồng hành cùng đi cũng tốt, mời Thi Bảo Thu và nha hoàn nhà cô nương ấy Hồng Song với phu xe Vượng thúc qua đây cùng ăn cháo lạp vị. Cơm nước xong xuôi, mọi người vào trong ba chiếc xe ngựa nghỉ ngơi một đêm.
Một thời gian sau ba chiếc xe ngựa đồng hành cùng đi, chạy hướng về phía An Dương. Đi hơn một tháng thì cũng tới huyện Định Viễn gần An Dương, ước chừng đi thêm hai ba ngày nữa thì có thể tới An Dương rồi, tới lúc đó vừa đúng lúc tới tết.
Trong hơn một tháng này Thẩm Mẫu Đơn đã quen thuộc với Thi Bảo Thu hơn. Hai người thân nhau như tỷ muội, Mẫu Đơn lớn hơn cô nương ấy hai tháng, cô nương ấy gọi Mẫu Đơn là tỷ tỷ. Trong hơn một tháng ở chung này, Thẩm Mẫu Đơn hiểu được tính tình vị cô nương này thật sự rất tốt. Tuy trưởng thành dưới sự yêu thương che chở của phụ mẫu nhưng tính cách không kiêu không ngạo, cư xử với người khác rất lễ độ, chỉ là có hơi yếu đuối một chút, là một cô nương tốt. Trong hơn một tháng sống chung với nhau này, Tư Cúc đã hết thành kiến với cô nương ấy, Thẩm Hoán cũng rất thân thiết gọi cô nương ấy một tiếng Bảo Thu tỷ tỷ.
Xe ngựa từ từ tiến vào Định Viễn, nơi này tuy là một huyện thành nhưng do gần An Dương nên dân số không ít, cũng rất phồn thịnh. Mọi người tìm một khách điếm để ở. Xe ngựa đậu ở hậu viện của khách điếm, phu xe thì nghỉ lại ở trong xe ngựa, để tiểu nhị dắt mấy thớt ngựa về chuồng ăn cỏ. Suốt dọc đường mọi người đều vội vã gấp rút lên đường, vừa mệt vừa mỏi nên định ở lại khách điếm nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục lên đường.
Thuê mấy gian phòng, mọi người đi tắm rửa một hồi rồi xuống lầu dưới của khách điếm ăn chút cơm, chọn được mấy món, vừa cho mấy phu xe một ít thịt và rượu. Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Hoán, Thi Bảo Thu, Tư Cúc ngồi cùng một bàn ăn cơm. Hiển nhiên khẩu vị của Thi Bảo Thu không tốt, nhìn qua có vẻ uể oải. Thẩm Mẫu Đơn biết cô nương ấy đang lo lắng điều gì, gắp cho cô nương ấy vài món dễ ăn, cười nói: “Mau ăn đi, đừng nghĩ tới mấy chuyện vô dụng nữa.”
Thi Bảo Thu nhíu mi đáp lại, lơ đãng ăn cơm.
Thẩm Hoán cũng biết nguyên nhân Thi Bảo Thu lên thượng kinh, an ủi cô nương ấy: “Bảo Thu tỷ tỷ, tỷ đừng đau lòng mà, vì loại người như vậy không đáng đâu.”
Thi Bảo Thu ngẩng đầu cười với Thẩm Hoán: “Ta biết rồi, A Hoán đừng lo lắng. Ta không sao.” Càng tới gần thượng kinh thì tâm trạng của cô nương ấy càng không yên, không biết tới lúc tìm được Nguyên Trạch Khánh thì phải làm sao, thỉnh thoảng trong lòng lại có một chút mong đợi, nói không chừng Trạch Khánh vốn không cưới thê tử ở thượng kinh, chỉ là lừa gạt cô nương ấy thôi, nói không chừng hắn ta mắc trọng bệnh không muốn liên lụy cô nương ấy thôi. Có lúc lại nghĩ nếu hắn ta thật sự đã cưới thê tử rồi thì mình thật sự phải tiến lên chất vấn hắn ta sao? Làm như vậy thì sao chứ?
Trong lòng Thi Bảo Thu đã rối bời bời, tuy ba người còn lại thấy nhưng lại không an ủi được cô nương ấy, chỉ có thể để tự bản thân cô nương ấy nghĩ thông thôi.
Mọi người đang buồn bã lặng lẽ ăn cơm thì ở sau lưng bọn họ chỗ cầu thang gỗ của khách điếm bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào. Mọi người quay đầu nhìn, trên bậc cầu thang có một nữ tử dáng vẻ quyến rũ đang vừa quỳ vừa ôm lấy một nam nhân có vẻ ưa nhìn khóc: “Gia, nô gia biết lỗi rồi, xin gia tha lỗi cho nô gia lần này, đừng đuổi nô gia đi, sau này nô gia nhất định sẽ an an phận phận ở bên cạnh gia, chỉ xin gia cho nô gia một cơ hội.”
Nữ tử kia thật sự rất quyến rũ, xinh đẹp, cho dù đã mặc áo khoác màu hồng rất dày nhưng cũng chẳng thể nào che nổi bộ ngực to và eo nhỏ, ngay cả lúc khóc cũng khiến người ta thương tiếc, hận không thể thay nàng ta khóc.
Nam nhân cực kỳ tuấn tú kia nhìn cũng không nhìn nữ tử quyến rũ đang ôm chặt bắp đùi hắn ta, duỗi chân một cái, nữ tử kia ngã xuống một bên nằm ở dưới đất khóc lóc.
Nam tử tuấn mỹ kia đã đi xuống cầu thang gỗ, không hề coi nữ tử kia vào mắt, tìm một bàn trống ngồi xuống. Thi Bảo Thu và Tư Cúc đều căm phẫn nhìn về phía nam tử tuấn mỹ kia. Thi Bảo Thu bị tức tới ngực phập phồng, lại nhìn về phía nữ tử đang khóc một cách đau lòng ở trên cầu thang gỗ. Cô nương ấy không nhịn được nữa đứng phắt dậy đi tới bên cạnh nam tử kia.
Thẩm Mẫu Đơn không ngờ cô nương ấy lại đột nhiên chạy qua đó, muốn ngăn cũng ngăn không được, thầm nói nguy rồi. Nam nhân kia mặc áo bào màu tím thẫm thêu viền vàng, khoác áo khoác lông hồ ly trắng, bên hông đeo ngọc bội màu xanh phỉ thúy, sau lưng có thị vệ mang bội kiếm, đại diện cho thân phận không phú thì quý của nam nhân này. Còn lúc nãy nữ tử này nói sau này sẽ an an phận phận ở bên cạnh gia, nói cách khác nữ tử này có lẽ là thiếp thị của nam nhân này, lại còn làm ra chuyện gì đó không yên phận nên mới bị đuổi đi. Nha đầu Thi Bảo Thu này lại nghĩ tới cảnh ngộ của mình, đầu óc mơ hồ cứ như vậy mà xông lên.
Thi Bảo Thu đứng trước mặt nam nhân kia, chỉ vào nữ tử đang khóc lóc thảm thiết ở trên cầu thang gỗ, tức giận nói: “Cần gì phải làm khó một nữ tử như vậy trước mặt mọi người! Người tuyệt tình nhất trong thiên hạ chính là nam nhân các người!”
Thẩm Mẫu Đơn đứng dậy kêu: “Bảo Thu về đây, đừng nhiều lời nữa.” Thi Bảo Thu không hiểu quay đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ…”
Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn Thi Bảo Thu, thấy dáng vẻ tức giận thở hồng hộc của cô nương ấy, cười khẽ: “Ta đã từng phụ tình ngươi sao?”
Trong nháy mắt Thi Bảo Thu đỏ bừng mặt: “Ngươi… ngươi, đương nhiên là không có, ta… ta chỉ nói ngươi phụ tình của nữ tử trên lầu, ngươi… ngươi không thể…” Cô nương ấy đang nói lắp bắp thì nữ tử quyến rũ ở trên lầu bỗng nhiên đứng dậy chạy vọt xuống dưới, đẩy Thi Bảo Thu ra, nước mắt đầy mặt nhưng biểu cảm tàn nhẫn: “Chuyện của nô gia và gia há có thể để cho người ngoài như ngươi xen vào sao, đừng cho rằng nô gia không biết ngươi có ý định gì!”
Thi Bảo Thu ngã xuống đất, sững sờ ngẩng đầu nhìn nữ tử quyến rũ, vẻ mặt của nam nhân dần dần trở nên lạnh lùng.