Editor: Vanny
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Mẫu Đơn thức dậy rửa mặt chải đầu xong, nàng bảo Tư Cúc tìm một bộ y phục trắng mặc bên trong, lại mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng thạch lựu thêu sen vàng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng ngắn màu hồng cánh sen thêu hoa văn hình mây uốn lượn. Thân dưới cũng mặc chiếc quần màu trắng thật dày bên trong, bên ngoài mặc chiếc váy dài màu hồng cánh sen thêu hoa đậm. Mái tóc đen được búi thành một búi, trên cài một cây trâm hoa mai có tua rua rủ xuống. Cả người ăn mặc vừa không quá nổi bật cũng không quá cứng nhắc, trong trường hợp như vậy cách ăn mặc cực kỳ hợp quy củ.
Không bao lâu, Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu bên kia đã qua đây, không thấy Thẩm Tuệ Bảo, Mẫu Đơn hỏi: “Thẩm Tuệ Bảo đâu?”
Thẩm Tuệ Hương cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ cứ mặc kệ tỷ ấy. Sáng sớm hôm nay, muội và Tuệ Nhu đi tìm tỷ ấy, nói là qua đây đi cùng tỷ tới vương phủ. Tỷ ấy liền vung tay áo rời đi, nói là không qua đây, cũng không biết tỷ ấy làm sao nữa.”
Mẫu Đơn đương nhiên là biết tại sao rồi, không nói thêm gì nữa, cười cười, nói: “Được rồi, mặc kệ muội ấy, chúng ta cùng tới vương phủ thôi.”
Tới khi 3 người đến vương phủ, gã sai vặt ở cửa vương phủ lập tức mặt mày tươi cười tới đón: “Thẩm cô nương, người tới rồi…. mau mời vào trong.”
Nói ra thì, đám người hầu trên dưới vương phủ đều quen biết Mẫu Đơn, mọi người đều biết nàng là người yêu của điện hạ, nhưng lại không một ai dám tiết lộ chuyện này ra ngoài. Người hầu trong vương phủ Bình Lăng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng. Bọn họ đều biết rõ tính cách của điện hạ, không dám đối nghịch với điện hạ.
Gã sai vặt đón 3 vị cô nương Thẩm gia tiến vào. Quản gia của vương phủ đang đứng ở trong sân, thấy 3 người bước vào, tiến ra đón, cười nói: “Thẩm cô nương, để lão nô dẫn người đi vào.”
Trong lòng Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu có chút thấp thỏm không yên, không ngờ quản gia của vương phủ lại đích thân tới đón bọn họ vào cửa. Thẩm Tuệ Hương không khỏi kéo kéo tay áo của Mẫu Đơn, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu Đơn tỷ, sao quản gia của vương phủ lại đón chúng ta vào cửa?” Cho dù là quản gia của vương phủ, cũng là đối tượng mà bọn thế gia vọng tộc ở Bình Lăng cố gắng nịnh nọt, bọn họ thực sự không hiểu đang xảy chuyện gì.
“Tỷ cũng không rõ nữa.” Mẫu Đơn kinh ngạc nhíu mày, đây là ý của điện hạ sao? Điện hạ đây là? Chẳng lẽ định…
Lúc quản gia đưa bọn họ tới khu vườn bên trong nội viện vương phủ, bên trong đã có không ít các tiểu thư khuê các hoặc đứng hoặc ngồi, ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp. Hậu viện vào mùa cuối thu, bởi vì những tiểu thư khuê các này đến lập tức trở nên sống động, nổi bật khiến cho những đoá cúc và hoa thuỷ tiên bên cạnh đều phai mờ. Nổi bật nhất trong đám người là một vị cô nương mặc váy dài thướt tha, trên người cô nương đó dường như chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thân hình không có chút mập mạp nào mà cực kỳ thon thả, bên hông đeo đai lưng được kết bằng tơ vàng, càng nổi bật vòng eo mảnh mai, vừa đủ nắm tay, có cơn gió thu thổi qua, nữ tử xinh đẹp này run nhè nhẹ, càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp động lòng người của cô nương này.
Mái tóc đen của cô nương này được búi thành búi tóc cao cao, giữa tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích khảm trân châu, mặc dù trên đầu chỉ cài một cây trâm như vậy nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dưới ánh sáng sáng ngời chiếu xuống, trân châu trên đầu cây trâm toả ra ánh sáng lung linh, rực rỡ, lại càng làm nổi bật thêm nhan sắc kiều mỵ, xinh đẹp tuyệt trần của vị cô nương. Cho dù nhan sắc của toàn bộ các tiểu thư khuê các ở đây đều không kém nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận vị cô nương này quá đỗi xinh đẹp động lòng người, ánh mắt luôn vô thức nhìn vào vị cô nương đó.
Thẩm Tuệ Hương sững sờ nhìn cô nương kia, qua nửa ngày mới hừ một tiếng, lại hơi nản lòng nói: “Dung mạo của tam tỷ quả thật là xinh đẹp vô cùng,” Coi như Tuệ Hương có không thích đường tỷ này của mình đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận nhan sắc của cô nương ta thật sự xinh đẹp. Các cô nương có mặt ở đây không ai có thể sánh bằng cô nương ta, chỉ sợ lần này… Thẩm Tuệ Hương âm thầm thở dài tận đáy lòng. Trong lòng bắt đầu hơi ghen tỵ.
Mẫu Đơn nhẹ nhàng ừ một tiếng, thu hồi ánh nhìn, tìm một góc ngồi xuống. Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu cũng vội đi theo.
Không bao lâu thì nghe người hầu thông báo: “Thái hoàng thái phi giá đáo…”
Các cô nương có mặt ở đây lập tức cúi người hành lễ.
Thái hoàng thái phi đi tới chỗ ngồi xuống, cười nói: “Đều mau đứng lên đi, ôi chao, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy sao, bổn cung đều nhìn tới hoa cả mắt, xem xem, ngay cả các bông hoa ở đây cũng bị các ngươi lấn át hết kìa.” Thái hoàng thái phi nói xong, liếc mắt liền thấy Thẩm Tuệ Bảo nổi bật nhất trong đám người, nhìn thấy trân châu trên đầu cô nương ta càng sững sờ. Nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi, vẫy vẫy tay về phía Thẩm tuệ Bảo, cười nói: “Vị cô nương này là nhà nào vậy? Dung mạo này thật quá xuất chúng, mau tiến lên trước cho bổn cung nhìn xem.”
Thẩm Tuệ Bảo vẻ mặt thẹn thùng tiến lên, hành lễ, dịu dàng nói: “Thẩm thị Tuệ Bảo gặp qua thái hoàng thái phi, thái hoàng thái phi thiên tuế.”
Bên cạnh lập tức có người ghé tai thái hoàng thái phi nói một câu, thái hoàng thái phi giật mình, cười nói: “Thì ra là cháu gái của Thẩm lão tướng quân, xem xem, dáng vẻ này thật sự không giống với Thẩm lão tướng quân. Sao Thẩm gia lại sinh ra một cô nương xinh đẹp như vậy. Tới đây, lên trước một chút, ngồi cạnh bổn cung để bổn cung nhìn kỹ một chút.”
Thẩm Tuệ Bảo lại tiến lên trước mấy bước, ngồi lên cái ghế bên cạnh thái hoàng thái phi. Trong lòng cô nương ta hơi căng thẳng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn thái hoàng thái phi, hơi cúi thấp đầu. Cây trâm ngọc bích khảm trân châu trên đầu càng toả ra ánh sáng long lanh. Thái hoàng thái phi rất bình tĩnh ung dung đánh giá đầu tóc, vành tai và nhẫn của Thẩm Tuệ Bảo mấy lần, dịu dàng cười nói: “Dáng vẻ nha đầu này thật xinh đẹp, lại phối với những trang sức trân châu này thì càng lộ vẻ xuất chúng. Bổn cung xem hết cả Bình Lăng này cũng không có nha đầu nào có nhan sắc sánh bằng ngươi. Nha đầu ngươi có được những viên trân châu này từ đâu? bổn cung thấy những viên trân châu này không phải là vật tầm thường?”
Trong lòng Thẩm tuệ Bảo hoảng hốt, không biết tại sao thái hoàng thái phi lại hỏi như vậy, dù sao những viên trân châu này… Cô nương ta vội nói: “Bẩm thái hoàng thái phi, những … viên trân châu này là di nương của dân nữ mua về ạ.”
Thái hoàng thái phi à một tiếng, cười nói: “Không biết di nương của ngươi mua ở đâu vậy? bổn cung không ngờ trong tiệm trang sức ở Bình Lăng lại có thể bán loại trân châu cực phẩm như vậy?”
Các cô nương ở bên dưới đều hiểu được dường như có điểm không đúng. Ánh mắt đều đặt vào viên trân châu óng ánh trên đầu Thẩm Tuệ Bảo, trong lòng thầm nghĩ, đúng rồi, từ khi nào mà tiệm trang sức ở Bình Lăng xuất hiện loại trân châu cực phẩm như vậy? Nếu như có thì cũng không tới phiên một thứ nữ như cô nương ta có thể mua được, đều âm thầm suy đoán viên trân châu trên đầu cô nương ta rốt cuộc từ đâu mà có?
Mẫu Đơn cũng hơi có chút kinh ngạc. Dường như thái hoàng thái phi biết những viên trân châu này? Ngẫm lại cũng phải, những viên trân châu này của điện hạ nói không chừng là từ trong cung lấy ra, thái hoàng thái phi thấy qua cũng không lạ. Nàng liền xem xem Thẩm Tuệ Bảo này làm sao lấy đá đập chân mình.
Trong lòng Thẩm Tuệ Bảo càng ngày càng hoảng loạn, âm thầm hơi tự trách mình. Lúc trước sao không nghĩ tới những viên trân châu như vậy, dựa vào di nương của cô nương ta làm sao mua được, nhưng lời đã nói ra thì làm sao thu hồi được?
Trong lúc căng thẳng, chợt nghe người hầu hô: “Điện hạ giá đáo…”
Trong chớp mắt các cô nương bị tiếng nói ấy thu hút, không nhìn Thẩm Tuệ Bảo nữa, quay đầu nhìn về phía cổng viện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền lại, đập vào tầm mắt trước tiên là vạt áo màu đen cùng với gương mặt hơi nghiêm túc của Yến Vương điện hạ đang sải bước tiến về phía vườn. Gương mặt của hắn giống như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, mày rậm, đôi mắt hơi hẹp dài, đôi môi mím chặt.
Các cô nương đều bất giác ổn định lại hơi thở. Thẩm Tuệ Bảo cũng quên mất câu hỏi của thái hoàng thái phi, sững sờ nhìn nam nhân hơi lộ vẻ lạnh lùng kia, trái tim đập thình thịch trong ngực, hai má đỏ bừng, sóng mắt long lanh.
Mẫu Đơn cũng nhìn về phía nam nhân kia. Gần một tháng không gặp rồi, gương mặt của hắn lại gầy đi một chút, dáng người vẫn cao lớn khoẻ mạnh như cũ. Dù bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp người, ánh mắt của hai người vẫn có thể giao nhau trước tiên.
Vệ Lang Yến nhìn thoáng qua đám người một cái liền thấy người mà hắn ngày đêm thương nhớ. Trong chốc lát vẻ mặt hắn dịu dàng lại, hắn chỉ đứng ngay cổng đó không nhúc nhích nhìn nàng.
Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu mới gặp được điện hạ cũng có chút kích động. Không bao lâu, hai người đều phát hiện ánh mắt của Yến Vương điện hạ dường như nhìn về phía các nàng bên này, không khỏi tò mò, theo tầm mắt của điện hạ đang dừng lại ở trên mặt Mẫu Đơn. Thẩm Tuệ Hương giật mình, bỗng nhớ tới điều gì đó, liền vội vàng nhìn biểu cảm của Yến Vương, phát hiện biểu cảm lạnh lùng của hắn đã dịu đi không ít. Đầu óc đùng một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, khi Thẩm Mẫu Đơn lần đầu tiên tới Thẩm phủ của bọn họ.
Lúc đó là lần đầu tiên nhà họ Thẩm bên kia tới Thẩm phủ thăm bọn họ, không bao lâu, điện hạ cũng đến. Bọn họ đều không nghĩ gì nhiều, huống chi lúc đó Thẩm Tuệ Bảo còn ồn ào nói ánh mắt của điện hạ vẫn luôn nhắm vào cô nương ta, còn vì vậy mà hắt nước trà nóng vào người Mẫu Đơn. Bọn họ cũng đều không cho là đúng, chỉ cho rằng Thẩm Tuệ Bảo bị điên rồi. Bây giờ Tuệ Hương mới biết bản thân đã sai cỡ nào. Lúc đó quả thật điện hạ nhìn về phía Thẩm Tuệ Bảo nhưng không phải nhìn Thẩm Tuệ Bảo mà là nhìn Thẩm Mẫu Đơn.
Người điện hạ vẫn luôn để ý là Thẩm Mẫu Đơn. Vì vậy lúc đó điện hạ mới vì Mẫu Đơn ra mặt, cách chức quan của đại bá.
Thẩm Tuệ Hương sững sờ nhìn ánh mắt đang nhìn nhau của Yến Vương điện hạ và Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào, rối như tơ vò.
Thái hoàng thái phi thấy điện hạ tới đây, đứng dậy cười nói: “Yến Nhi, con tới rồi, mau qua dây ngồi.”
Vệ Lang Yến nghe thế, quay đầu nhìn thái hoàng thái phi, nét mặt vốn đã hoà hoãn trong nháy mắt đã lạnh lùng trở lại. Trong lòng thái hoàng thái phi đang hoảng sợ, rất sợ đứa nhi tử này ở trước mặt mọi người làm trái lời bà. Không ngờ điện hạ chỉ nhìn bà một cái rồi nghe theo lời bà tiến lên ngồi vào vị trí kế bên chính vị của bà.
Vệ Lang Yến vừa ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói sợ hãi ở bên cạnh: “Thẩm thị Tuệ Bảo gặp qua điện hạ.”
Vệ Lang Yến ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy người đó, hắn liền sửng sốt, sau đó cau mày, sự lạnh lùng trong ánh mắt đã bị thay thế bởi sự phẫn nộ. Quay đầu nhìn nữ tử đang ngồi yên lặng trong góc khuất giữa một đám người, chỉ nhìn thấy sự tủi thân trong mắt nữ tử đó, lúc này hắn lại nhíu mày, đè xuống lửa giận trong lòng.
Hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn nữ tử đang cúi đầu thẹn thùng cách mấy bước chân, lạnh giọng nói: “Ngươi tiến lên đây!”
Tuy giọng nói lạnh lùng, nhưng lọt vào tai Thẩm Tuệ Bảo lại chẳng khác nào tiếng nhạc trời. Cô nương ta đè xuống sự xấu hổ và vui sướng trong lòng, tiến lên trước hai bước tới bên cạnh điện hạ. Lần này lá gan của cô nương ta cũng lớn hơn, đầu cũng không cúi xuống nữa, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đắm đuối đưa tình nhìn Vệ Lang Yến một cái, miệng lại càng ngọt ngào gọi một tiếng điện hạ.
Sắc mặt Vệ Lang Yến càng lúc càng lạnh lùng, không nói một lời, đột nhiên giơ tay rút cây trâm ngọc bích khảm trân châu trên đầu Thẩm Tuệ Bảo xuống, cầm trên tay bắt đầu xem. Thẩm Tuệ Bảo ở bên cạnh còn chưa biết chuyện gì, hơi hoang mang, không hiểu điện hạ gọi cô nương ta tiến lên trước rồi lại rút cây trâm trên đầu mình để làm gì.
Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm cây trâm hơn nửa ngày. Nét mặt càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu. Thái hoàng thái phi bên cạnh dùng mắt đánh giá hai lần cây trâm kia, cười nói: “Yến Nhi có phải cảm thấy viên trân châu này rất quen thuộc không? Có phải rất giống viên trân châu lớn nhất trong hộp trân châu mà tiên hoàng đã ban cho con lúc trước không?”
Thẩm Tuệ Bảo còn có chút không rõ nguyên do, không biết tại sao trân châu của Mẫu Đơn lại giống với trân châu tiên hoàng ban tặng cho điện hạ.
Các cô nương khác cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Thẩm Tuệ Hương dường như nhớ ra điều gì đó. Trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Mấy ngày nay Thẩm Tuệ Bảo vẫn luôn khoe khoang với bọn họ mấy đồ trang sức trân châu này. Bọn họ cũng hơi tò mò, cực phẩm trân châu như vậy làm sao Tạ di nương có thể mua được chứ? Nhưng dưới tình huống trước mắt này, sắc mặt điện hạ nhìn những viên trân châu này, còn có mấy ngày trước nghe nói Mẫu Đơn có ghé đại phòng, sau đó không biết vì sao lại nổi giận đùng đùng rời khỏi. Vả lại, mấy viên trân châu này chỉ mới xuất hiện trên tay Tuệ Bảo mấy ngày trước sau khi bọn họ đi thăm Thẩm gia một chuyến.
Thẩm Tuệ Hương xâu chuỗi lại các sự kiện với nhau xong liền đoán những viên trân châu này hẳn là vật điện hạ tặng cho Mẫu Đơn. Cả người Tuệ Hương bắt đầu hơi run rẩy, nhịn xuống sự kinh hãi ở trong lòng, quay đầu nhìn Mẫu Đơn ở bên cạnh, khẽ hỏi: “Mẫu… Mẫu Đơn tỷ, những viên trân châu đó… là của tỷ sao?” Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu hơi run.
Mẫu Đơn mím môi không nói, nhưng Tuệ Hương lại biết đây là sự mặc nhận của Mẫu Đơn. Tuệ Hương không chịu đựng nổi nữa, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cơ thể run rẩy kịch liệt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Giờ phút này, Tuệ Hương thật sự rất hận, hận không thể giết nữ nhân ngu xuẩn Thẩm Tuệ Bảo này. Nữ nhân ngu xuẩn này cứ thế liên luỵ Thẩm gia của bọn họ, nếu chuyện này bị điện hạ vạch trần, thanh danh của tất cả tỷ muội Thẩm gia bọn họ đều bị huỷ hết.
Vệ Lang Yến xoay cây trâm trên tay hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử ngu xuẩn kia, giơ giơ cây trâm trên tay, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có được viên trân châu trên cây trâm này từ đâu?”
Dù cho Thẩm Tuệ Bảo có ngu đi chăng nữa, lúc này cũng phát hiện ra điều không thích hợp, nhưng đã đến nước này rồi, dù sao cô nương ta cũng không thể nói rằng bản thân vô cùng yêu thích những viên trân châu này trong phòng của tỷ muội, cho nên đã lén lấy đi. Cô nương ta kiên trì đến cùng lắp bắp nói: “Ta… Ta, đây là lễ vật do di nương của dân nữ mua tặng.”
Vệ Lang Yến nghe vậy, ngược lại giật giật khoé miệng, nụ cười này có vẻ châm biếm, hắn nói: “Đây là trân châu được đem về từ làng đánh bắt trai bên cạnh Lâm Hải ở Phong Châu. Trân châu cực phẩm như vậy chỉ có thể làm vật tiến cống đưa vào cung. Từ trước tới nay chưa bao giờ được buôn bán trên thị trường, tiên hoàng đã từng ban thưởng cho bổn vương một hộp trân châu. Nếu bổn vương nhận không lầm thì viên trân châu này hẳn là viên lớn nhất trong hộp trân châu đó.” Hắn lại nhìn nhìn trân châu trên vành tai và ngón tay của Thẩm Tuệ Bảo, tiếp tục nói: “Trân châu trên tai và ngón tay ngươi đều là từ trong hộp trân châu đó.”
Các cô nương bên dưới đều trợn tròn mắt, hiển nhiên không rõ rốt cuộc đây là chuyện gì.
Thái hoàng thái phi cười nói: “Bổn cung đã nói mà, sao những viên trân châu này nhìn quen mắt thế. Cô nương Thẩm gia nói nói xem rốt cuộc ngươi làm sao có được trân châu này vậy?”
Thẩm Tuệ Bảo đã choáng hoàn toàn. Cô nương ta làm sao cũng không ngờ được chỉ vì lòng tham nhất thời lại tạo thành hậu quả như vậy. Tuệ Bảo lại càng không ngờ được Mẫu Đơn lại to gan tày trời như vậy, dám lấy trộm trân châu của Yến Vương điện hạ, còn hại cô nương ta rơi vào bước đường cùng như vậy. Bây giờ cô nương ta vẫn còn tưởng rằng những viên trân châu này Mẫu Đơn trộm, căn bản không nghĩ tới phương hướng khác.
Thái hoàng thái phi lại cười nói: “Lúc nãy bản cung thấy vị cô nương này cài cây trâm ngọc khảm trân châu còn tưởng rằng Yến Nhi tặng trân châu này cho vị cô nương này đó, thiếu chút nữa đã cho rằng vị cô nương này là…” Thái hoàng thái phi cười cười, quay đầu nhìn Vệ Lang Yến: “Yến Nhi, con cũng 24 tuổi rồi, cũng nên tìm một phi tử thôi?”
Các cô nương nghe những lời này thì càng thêm hồ đồ, chẳng lẽ những viên trân châu này là điện hạ tặng cho Thẩm Tuệ Bảo? Nhưng nhìn thái độ của điên hạ, hoàn toàn là dáng vẻ hỏi tội.
Giờ phút này Thẩm Tuệ Bảo cũng tái mặt đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Vệ Lang Yến không đáp lời của thái hoàng thái phi, chỉ nhẹ nhàng xoay viên trân châu trên tay, ngón cái ấn vào viên trân châu, dùng lực một cái, viên trân châu liền rơi khỏi cây trâm ngọc. Hắn nhìn viên trân châu óng ánh trên tay, chợt đứng dậy. Tuy hắn đứng lên, đầu cũng không ngẩng lên cứ nhìn chằm chằm viên trân châu trên tay, chậm rãi nói: “Quả thật bổn vương đã tặng hộp trân châu đó cho nữ tử mà bổn vương yêu…”
Phía dưới ồ lên, đều hơi lờ mờ. Lúc này Thẩm Tuệ Bảo nghĩ thông điều gì đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi, ngay cả đôi môi cũng bắt đầu trắng bệch. Cô nương ta run rẩy cả người ngẩng đầu, không thể tin nhìn Thẩm Mẫu đơn vô cùng bình thường trong đám người kia, cuối cùng chịu không nổi đả kích này nữa, cả người ngả ngồi ở trên ghế.
Thái hoàng thái phi cười nói: “Yến Nhi, vậy có phải con đã tặng những viên trân châu đó cho vị Thẩm cô nương này không?”
Vệ Lang Yến ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ tử đang mím môi trong đám người, vẻ mặt dịu đi không ít, mở miệng nói: “Quả thật bổn vương đã tặng những viên trân châu đó cho một vị cô nương của Thẩm gia, nhưng không phải là vị này…” Hắn không nói tiếp nữa, từng bước từng bước đi về phía nữ tử đang ngồi trong góc kia.
Lần này các cô nương ở bên dưới đều không khỏi nín thở, lẳng lặng nhìn nam nhân dáng người nổi bật đang từng bước từng bước bước xuống, đi về một góc.
Vệ Lang Yến đi tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn liền ngừng lại. Hắn giơ viên trân châu trên tay, trầm mặc nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Trân châu này không phải bổn vương đã tặng cho nàng rồi sao? Đây là vật bày tỏ cho tâm ý của bổn vương, tại sao lại ở trên người đường muội của nàng?” Giờ phút này hắn thật sự có chút giận dữ. Những viên trân châu này ba lần bảy lượt rời khỏi tay nàng, chuyền tới chuyền lui rồi về lại tay nàng nhưng nàng lại không biết quý trọng, hơn nữa còn cho nữ nhân khác dễ dàng cầm đi?
Tin tức này là sự đả kích rất lớn đối với các cô nương thế gia vọng tộc, dường như không ai dám tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt này. Điện hạ thế mà đã có người trong lòng từ lâu, thậm chí còn đã tặng vật đính ước cho người đó. Nữ tử này không chỉ không có dung mạo tuyệt sắc mà tài hoa xuất chúng cũng không có, chẳng qua chỉ là một cô nương vô danh mà các cô nương này mới nghe lần đầu.
Trái tim của ba cô nương Thẩm gia khác cũng chấn động. Thẩm Tuệ Bảo biết bản thân lần này thật sự tiêu rồi. Trong lòng Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu lại càng khó chịu, bọn họ biết lần này bị Thẩm Tuệ Bảo liên luỵ thảm rồi.
Mẫu Đơn dịu dàng cười cười với nam nhân hơi giận dữ kia, nói khẽ: “Điện hạ, là lỗi của thiếp. Mấy ngày trước Tuệ Bảo thấy trang sức trân châu này của thiếp, nằng nặc đòi mượn đeo mấy ngày. Dù sao bọn thiếp cũng là tỷ muội, cũng ngại từ chối muội ấy…” Dù nàng không vì các tỷ muội Thẩm gia bên kia cân nhắc thì cũng phải vì Nhạn Dung và PHương Hoa suy xét. Hai muội ấy đều chưa gả đi, cũng không thể để Thẩm Tuệ Bảo này ảnh hưởng tới thanh danh.
Ý của lời này rất rõ ràng, các cô nương có mặt ở đây đều nhớ tới hồi nãy Thẩm Tuệ Bảo kia vì muốn lấy sỉ diện mà một mực nói những viên trân châu này là di nương nhà mình mua cho mình, hay chưa, náo thành một chuyện cười lớn cỡ nào, thật là mất mặt mà, cho nên nói, mặt mũi xinh đẹp thì sao chứ, không có đầu óc thì không có thuốc nào cứu được.
Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu bên cạnh nghe như vậy, trái tim đang căng thẳng cũng thả lỏng xuống, cũng may, Mẫu Đơn tỷ chỉ nói là cho Tuệ Bảo mượn, nếu không chuyện ăn trộm này truyền ra ngoài thì các tỷ muội Thẩm gia bọn ho không thể sống được nữa.
Sắc mặt Thẩm Tuệ Bảo càng thêm vàng vọt. Cô nương ta không thể nào chịu đựng nổi sự khó chịu và cảm giác thất bại trong lòng nữa, ôm mặt khóc. Trong trường hợp này cô nương ta cũng không dám khóc lớn tiếng, chỉ ôm mặt run run bờ vai, nước mắt rơi qua khẽ tay.
Thái hoàng thái phi cũng hơi sững sờ. Bà ta cũng không ngờ đứa con trai kiêu ngạo của mình lại dám ở trước mặt bao nhiêu cô nương như vậy thừa nhận nữ tử mà nó yêu. Bà ta cười cười, trong lòng nghĩ, thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, gia thế như thế nào cũng được, chỉ cần Yến Nhi thích là được rồi, dù sao không phải làm phi tử là được rồi. Bà ta cười nói: “Yến Nhi, con cũng thật là, có cô nương mình thích rồi mà vẫn còn giấu người mẫu thân này.” Ngừng một lát, quay đầu nhìn Mẫu Đơn, lại cười nói: “Nếu đã thích vị cô nương Thẩm gia này thì chọn ngày lành rước cô nương ấy vào vương phủ là được rồi. Nhưng mà con cũng nên định vị trí phi tử đi, dù sao cũng phải tìm một nữ nhân giúp con quản lý hậu viện chứ có phải không?”
Các cô nương bên dưới vừa nghe lời này, trong lòng liền sôi sục hẳn lên, đúng vậy, chẳng qua chỉ là nữ nhi của một quan viên thất phẩm, làm thiếp cho điện hạ thì còn được chứ vị trí phi tử thì sao được, vẫn là phải lựa chọn trong đám cô nương thế gia vọng tộc bọn họ mới đúng.
Vệ Lang Yến nghe những lời này, liền cười cười, nhìn thái hoàng thái phi, chầm chậm nói: “Thái hoàng thái phi, nàng ấy sao có thể làm thiếp được? Từ sáu tháng trước, bổn vương đã nhờ Trần phu nhân mang sính lễ tới Thẩm phủ. Nàng là vị hôn thê đã trao đổi thiếp canh của bổn vương. Nàng chính là phi tử của bổn vương, là phi tử sắp được cưới hỏi đàng hoàng.”
Lúc nãy khi Mẫu Đơn vừa bước chân vào vương phủ, nàng đã đoán được sẽ công bố quan hệ của bọn họ ra ngoài. Chỉ là, tới giờ phút này, nàng mới cảm nhận được, cái cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong tim là như thế nào. Nàng cũng biết tại sao điện hạ lại chọn thời điểm này tuyên bố. Trong thành Bình Lăng này, vây cánh của Tuyên đế và thái hậu đã bị trừ khử, dĩ nhiên điện hạ sẽ không còn băn khoăn gì nữa.
Giờ phút này, trái tim của nàng chỉ còn lại tiếng đập thình thịch ngoài ra không còn phát hiện ra gì nữa.
Trong vườn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thu thổi qua. Thái hoàng thái phi sững sờ trong giây lát, một lát sau, cau mày, quát mắng: “Yến Nhi, vị trí phi tử không phải là trò đùa, con…”
Không đợi thái hoàng thái phi nói hết lời, Vệ Lang Yến đã nắm lấy tay Mẫu Đơn, hơi khom người cung kính với thái hoàng thái phi: “Thái hoàng thái phi, bổn vương còn có việc nên cáo lui trước.” Dứt lời, dắt Mẫu Đơn sải bước rời đi.
Hết chương 94.