Nelson Mạt
Mã là nhân vật nổi danh lừng lẫy trong giới thuế vụ Pháp, hắn đến từ
nước Pháp, tự xưng có tước vị, nhưng không ai biết rốt cuộc là thật hay
giả. Chỉ biết là hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có nhiều nhân vật giàu có giúp đỡ, thường xuyên ra vào giới thượng, một trong số những người đó
là Hắc Trọng Minh.
“Tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh, được biết tên cô không?” Nelson mỉm cười, vươn tay ra, lễ phép không chê vào đâu được.
“Mẫu Đơn.” Nàng nhẹ giọng nói xong, cũng vươn tay, Nelson hôn lên tay nàng, sau đó lễ phép mỉm cười vuốt cằm.
Nụ cười này, là nàng luyện tập lâu dần thành quen. Dưới sự dạy dỗ của Bạch Diễm
Dung, nàng từng luyện tập nhiều lần, cho đến khi toàn bộ cơ mặt đều trở
nên cứng ngắc, nụ cười trên mặt nàng mới trở nên tương đối tự nhiên,
không còn nét cứng ngắc và miễn cưỡng nữa.
Tầm mắt
Nelson nhanh chóng đảo qua da thịt trắng nõn mềm mại của nàng lộ ra bên
ngoài bộ lễ phục đỏ rực, trong mắt ngoại trừ ý cười, còn có ánh mắt nam
tính tán thưởng và lửa nóng dục vọng.
“Mẫu Đơn tiểu thư, tôi có vinh hạnh mời cô một điệu nhảy không?” Hắn vươn tay ra, ân cần mời nhảy.
Nàng còn chưa trả lời, Hắc Trọng Minh cũng đã mở miệng.
“Có thể.” Hắn vui vẻ khoe bạn gái xinh đẹp, về phần nàng có đồng ý hay không, cũng không quan trọng.
“Chẳng qua, điệu nhảy đầu tiên của cô ấy là của tôi.”
“Đương nhiên.” Nelson đưa hai tay ra mời.
Mẫu Đơn đứng ở một bên, chỉ có thể duy trì trầm mặc.
Tuy rằng,
đêm nay Hắc Trọng Minh cự tuyệt để cho nàng nhảy điệu đầu tiên cùng
người khác, nhưng cũng không có nghĩa là sau này hắn sẽ không đem nàng
chuyển nhượng cho người đàn ông khác.
Nàng đã nghe qua loại tin đồn này, phụ nữ với hắn mà nói so với lễ vật cũng không có gì khác biệt. Từng có mấy người phụ nữ, bởi vì làm ăn, bởi vì đền ơn,
bởi vì không biết nguyên nhân, đều bị Hắc Trọng Minh chuyển nhượng, hoặc là tặng cho người khác.
Nhưng mà, một khi rời đi Hắc Trọng Minh, nhiệm vụ của cô cũng thất bại.
Cho dù như thế nào, cô phải nghĩ cách được ở lại.
Dàn nhạc
trên sân khấu, vào lúc này tấu lên khúc nhạc mới, từ điệu Valse ban đầu
nhẹ nhàng tao nhã, đổi thành điệu Tăng-gô nhiệt tình rực lửa.
Mọi người
đều đứng dậy, đàn ông hướng tới phụ nữ mời mọc, mà Hắc Trọng Minh cũng
cúi đầu, hướng tới Mẫu Đơn bên cạnh, cười như không cười nhướng mày.
“Đến đây đi, đừng để cho Nelson đợi lâu.” Hắn thậm chí không có hỏi nàng có thể khiêu vũ hay không, bàn tay to, dày đã ôm lấy eo nàng.
Ánh sáng ở
bốn phía, bởi vì tiệc rượu trong sảnh, vô số kính chiết xạ lớn, có vẻ
càng chói mắt, cũng lộ ra đường vân của bàn tay hắn, chiếu sáng càng rõ
hơn. Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, bỏ vào lòng bàn tay hắn.
Đàn
vi-ô-lông tạo ra tiếng nhạc mềm mại như tơ, đón tiếp những vị khách
trong sàn nhảy, tiếp theo, tiếng đàn dương cầm tiến vào thêm.
Khi đoạn
tiết tấu mạnh mẽ vang lên, hắn dùng lực đem nàng, kéo vào sân nhảy, một tay khé nắm bắt tay nàng, một tay kia cầm thắt lưng của nàng.
Nếu ba tháng trước, đối với vũ đạo nàng không biết gì cả, tuyệt đối sẽ đứng ngây ngốc trong sân nhảy.
Nhưng võ
thuật và vũ đạo vốn cùng một nhịp thở, hơn nữa Bạch Diễm Dung đặc biệt
mời đến danh sư dạy, thân thể nàng linh hoạt mềm mại, rất nhanh học xong tất cả các bước nhảy, ngay cả danh sư đến chỉ dạy, đều liên tục khen tư chất thông minh của nàng.
Như điệu
Tăng-gô vũ đạo và tiết tấu mãnh liệt này, nàng lại càng am hiểu. Nếu,
Hắc Trọng Minh tính toán xem nàng ở trong này ra ngây ngốc, thì hắn chắc chắn sẽ thất vọng.
Theo mỗi một phách của nhạc khúc, Mẫu Đơn đi theo bước chân của hắn, ngẩng đầu tiến
lên, lui về phía sau, xoay tròn. Làn váy đỏ tươi, theo bước nhảy của
nàng bay lên.
Nàng không
hề sai một bước nhảy nào, cho dù đối mặt với dẫn dắt mạnh mẽ của hắn,
nàng cũng không lùi bước chút nào, thậm chí cố ý tách ra.
Động tác này chọc giận Hắc Trọng Minh. Hắn vươn hai tay, đem nàng trở lại bên cạnh,
làm cho nàng dường như là thẳng tiến vào trong lồng ngực hắn.
Mẫu Đơn cũng không đồng ý đi vào khuôn khổ như thế, con ngươi đen trong suốt vẫn tràn ngập khiêu khích.
Hắn híp mắt, cười lạnh, bàn tay to siết chặt nàng, thân hình cường tráng tiến theo
âm nhạc, lại mãnh liệt đi tới, làm cho nàng lui về phía sau.
Nam nhân này, hoàn toàn không theo phép tắc!
Mẫu Đơn bất
mãn theo bước hắn, nhưng rõ ràng cảm giác được, giữa đùi hắn rắn chắc,
hoàn toàn cùng nàng cọ sát kịch liệt. Mỗi một bước đi tới, hắn sẽ ác ý,
dùng chân dính vào nàng.
Trong không khí tóe lên tia lửa.
Nàng phối hợp với âm nhạc, dựa vào động tác xoay tròn, lại một lần nữa ý đồ rời đi vòng ôm mạnh mẽ bá đạo của hắn
Hắn buông
lỏng ra một bàn tay, mà nàng thừa cơ muốn tạo khoảng cách giữa hai
người, không hề biết mới quay đầu lại, đã phát hiện hắn lợi dụng lúc
nàng xoay tròn, gắt gao theo đi, còn thừa dịp nàng xoay người, một lần
nữa bắt được cánh tay tự do ngắn ngủi kia của nàng.
Giờ phút
này, hai tay của nàng giao nhau, bị nắm bên hai sườn. Tuy rằng nàng đưa lưng về phía hắn, nhưng không hề nghi ngờ, hắn lại một lần nữa thành
công đem nàng bao vây trong lồng ngực.
Cái lưng
trắng nõn trần trụi bị ép dán chặt trên thân thể hắn. Nàng khẽ hít một
hơi, nhưng lại cảm giác được, vật nam tính dưới quần áo hắn chọc thẳng
vào nàng.
“Thử rất tốt, em có thể thử lại một lần.” Hơi thở nóng rực dán bên tai nàng, trong lời nói khàn khàn kia mang ý
cười. Vừa nói chuyện đồng thời, hắn giúp nàng đi tới, với hơi thở ấm
nóng cứng ngắc, tiếp xúc với đường cong trên lưng nàng.
Mặt nàng trở nên ửng hồng, không thể tin được, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hắn còn có thể cương lên!
Đàn dương
cầm và đàn vi-ô-lông hỗ trợ cho nhau, ở trong không khí tao nhã quấn
quấn lấy nhau, có lúc lại cho nhau nhiệt tình khích động, đối đầu lẫn
nhau như Hắc Báo và Mẫu Đơn trong sàn nhảy.
Mỗi một lần
xoay tròn, mỗi một lần trở lại, đôi môi kia đều mang theo hơi nóng, quét qua gò má ửng hồng, bờ vai trắng như tuyết và cái gáy mẫn cảm của nàng, mà đôi bàn tay to, nóng rực của hắn lại lưu luyến ở trên tấm lưng trần
và thắt lưng của nàng.
Điệu nhảy này, không phải chỉ là một điệu nhảy.
Hành động
của Hắc Trọng Minh thật tự nhiên, giống như là đang ở trước mặt mọi
người, làm tình với nàng. Hắn hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt người
bên ngoài, lại càng không để ý, người ta có nhìn thấy dục vọng của hắn
hay không.
Trong lần tạm ngừng ngắn ngủi, hắn kéo đùi phải của nàng hướng lên gần thắt lưng.
Tư thế này,
bắt buộc nàng chỉ có thể mặt đối mặt với thân hình cứng rắn của hắn, cảm giác được rõ ràng hơn, dục vọng giữa hai chân hắn cách lớp vải mỏng
manh tiếp xúc với cánh hoa mềm mại của nàng. Hai gò má nàng ửng hồng,
run rẩy ngửa đầu, trừng mắt người đàn ông tà ác này.
Cảm nhận
được sự tức giận của nàng, khóe miệng Hắc Trọng Minh nhếch lên mỉm cười. Hắn hưởng thụ điệu nhảy này, nhưng cái chính là hắn muốn hưởng thụ sự
khốn quẫn, bối rối của nàng.
Bỗng dưng,
tức giận dấy lên, tính cách không chịu thua làm cho nàng cố ý vươn tay
phải, cuốn trên cổ hắn, thân thể mềm mại chẳng những cố ý áp sát, lấy
đôi môi đỏ mọng quét qua cổ hắn, thậm chí còn đem tay trái thâm nhập vào bên ngoài Âu phục, xoa nắn trong ngực hắn.
Hắc Trọng Minh rõ ràng cố cứng đờ, đôi mắt chớp chớp sâu sắc.
Nàng kiên cường liếc hắn, chơi đùa không phải là đặc quyền của hắn, cho nên nàng sẽ chơi với hắn.
Nhân lúc hắn chưa phản ứng lại, Mẫu Đơn đẩy hắn ra, thối lui khỏi bộ ngực rộng lớn, lần này hắn chưa kịp vươn tay kéo nàng lại.
Khi hắn tiếp cận, nàng liền cố ý thối lui nhưng tự do lúc nào cũng xa xỉ, hắn bước
nhanh hai bước, vượt qua nhịp của nàng , kéo gần khoảng cách giữa hai
người.
Nàng biết
chạy không được, cho nên giả vờ trở lại trong lồng ngực hắn, đi từng
bước tới gần hắn, khi tới gần, lúc hắn sắp bắt được, nàng lại lui về
phía sau rời đi.
Trong mắt
Hắc Trọng Minh, cháy lên ngọn lửa, chớp mắt bắt được tay nàng. Đông tác
hắn nhanh nhẹn, cho dù nàng đi phía trái, hoặc đi phía phải, hay là lui
lại phía sau, hắn đều có thể phối hợp không chê vào đâu được, như là đã
sớm cùng nàng nhảy qua hàng trăm lần.
Chỉ có Mẫu
Đơn biết, là trước đó hắn tính toán từng động tác của nàng, cũng gắt gao đi theo, biết được phương hướng di chuyển của nàng.
Khi hắn nắm ở thắt lưng của nàng ép buộc nàng ngửa lên, nàng có thể cảm giác rõ ràng
được, tim trong lồng ngực hắn đập rất mạnh và nhanh.
Điệu Tăng-gô dữ dội , làm cho thân thể của nàng nóng lên, một giọt mồ hôi chậm rãi
chảy dọc theo cổ của nàng. Hắc Trọng Minh mỉm cười yêu thương, cúi đầu
hôn giọt mồ hôi đó, khiến cho nàng rùng mình sợ hãi.
Nhìn thấy
cặp mắt sáng ngời của Hắc Trọng Minh, Mẫu Đơn mới nhớ tới, vai mà nàng
nên sắm, là bạn gái dịu dàng, ngoan ngoãn, hoàn toàn không nên mạo hiểm
khiêu chiến hắn.
Nhưng mà, nàng nhẫn nại không được, mà hắn từ trước đến nay đều nhiệt tình ganh đua yêu thương.
Điệu nhảy này, càng lúc càng cuồng dã và mạnh mẽ.
Đôi chân dài của hắn kề sát chân của nàng, chặn đường tiến lên của nàng, ép nàng
lui về phía sau từng bước. Thân thể hai người gần như không có khe hở,
nàng khi thì yếu đuối áp sát, khi thì kiêu ngạo kháng cự.
Giai điệu âm vang ở trong không khí ; trong lúc đó hơi thở của họ lại giao hòa cùng nhau.
Trong lúc âm nhạc chợt nhanh chợt chậm, bọn họ bước những bước nhảy giống nhau,
hô hấp hòa lẫn vào nhau, nhịp tim cùng nhảy lên, xoay tròn cùng một
hướng..
Trong mồ hôi đầm đìa, bọn họ đều đã quên những người và việc ở bên cạnh, trong mắt
chỉ có đối phương. Kháng cự biến mất bên trong tiết tấu dữ dội, lúc này
chỉ còn lại có tình cảm mãnh liệt nóng bỏng.
Điệu nhảy
cuối cùng cũng chấm dứt, Mẫu Đơn thở hổn hển, chỉ có thể kinh ngạc nhìn
người đàn ông trước mắt, hoàn toàn nói không nên lời.
Hắc Trọng Minh cũng thở không ra hơi, cúi đầu xuống, im lặng nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, hắn mới đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đỏ bừng, ẩm ướt mồ hôi của nàng.
Nàng không
thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng ở chỗ cũ, mặc cho hắn tùy tiện đụng
chạm. Nhưng không mãnh liệt như lúc trước, mà giờ phút này, hắn chạm
đến nàng mềm nhẹ như vậy, giống như đang vuốt ve âu yếm đồ sứ tinh xảo.
Trong đôi
mắt đen u ám kia, phản chiếu rõ ràng biểu hiện không biết phải làm sao
của nàng. Trong khoảnh khắc này Mẫu Đơn còn tưởng rằng, hắn sẽ cúi đầu
hôn nàng.
Nhưng đột nhiên bốn phía vang lên tiếng vỗ tay, phá vỡ bầu không khí vừa mới bắt đầu nổi lên .
Người đi đầu vỗ tay với khuôn mặt tươi cười là Nelson.Hắn lấy cây gậy dài kẹp ở
nách, vẻ mặt vui mừng, vừa vỗ tay, vừa tán thưởng .
“Thật đẹp, thật đẹp . Đây là điệu nhảy nóng bỏng và kích tình nhất mà ta từng thấy.” Hắn nói.
Khuôn mặt Hắc Trọng Minh khôi phục lại vẻ hờ hững, thậm chí trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng đã khôi phục lại.
“Ngài quá khen rồi.” Hắn thản nhiên nói.
“Như vậy, điệu nhảy tiếp theo của Mẫu Đơn tiểu thư, hẳn là nên đến phiên ta chứ?” Nelson hỏi, trong ánh mắt xanh biếc chất chứa chờ mong.
Là ảo giác của nàng, hay là Hắc Trọng Minh ớ bên cạnh thật sự nhấp nháy ánh mắt cương ngạnh?
“Đương nhiên.” Hắn không có nhìn nàng, vẻ mặt vẫn ung dung như vậy, không chút do dự buông tay nàng ra, đem nàng đưa đến trong tay Nelson.
Không biết
sao, Mẫu Đơn chỉ cảm thấy ngực căng thẳng. Có loại cảm xúc xa lạ khó có
thể nắm bắt, hình ảnh Hắc Trọng Minh buông tay, lặng lẽ hiện lên trong
lòng.
Nàng cũng không hiểu được, đó là loại cảm xúc gì.
Âm nhạc lần
thứ hai vang lên, nàng không có nhiều thời gian để tự hỏi, chỉ có thể
miễn cưỡng bản thân, lần thứ hai hé ra nụ cười, theo Nelson bước vào sân nhảy bắt đầu khiêu vũ.
Âm nhạc dịu
dàng, lần thứ hai tràn ra xung quanh sàn nhảy. Sân nhảy trở nên trống
rỗng, mọi người dừng nhảy mấy khúc, bắt đầu bận rộn hoạt động xã giao.
Thức ăn
ngon, rượu ngon, cùng với âm nhạc uyển chuyển, thật ra chỉ là một tấm
bình phong, mọi người đến tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay chính là
vì giao tiếp, buôn bán, để dò xét tin tức, hoặc là đàm phán các khả năng hợp tác.
Lúc mọi
người phân tán ra thành nhiều nhóm nhỏ, chỉ có Hắc Trọng Minh và Nelson
vẫn ung dung ngồi ở bàn chính, thưởng thức hương vị của rượu ngon.
Mọi người giống như là cố ý muốn tránh xa họ, ngay cả bàn bên cạnh cũng trống rỗng, chỉ còn hai người bọn họ.
Tuy rằng
Nelson hòa ái dễ gần, hài hước dí dỏm, là nhân vật rất được hoan nghênh
trong giới thượng lưu, nhưng Hắc Trọng Minh cũng là nhân vật làm cho mọi người e sợ, tránh né còn không kịp, quyền thế của hắn, cùng với người
của hắn, đều không giấu được nguy hiểm, làm cho người ta không dám tới
gần.
Uống rượu vang đỏ, Nelson thở dài một tiếng.
“Mẫu Đơn rất đẹp.”
Hắc Trọng Minh nhướng mày, cũng không có mở miệng.
“Nên nói như thế nào đây? A, cô ấy rất đặc biệt, khác hẳn với những người đàn bà khác.” Nelson dựa vào cây gậy dài, nhớ lại cặp mắt trong suốt kia, không cố ý che dấu tình cảm. Người phụ nữ này, dường như đang che dấu một bí mật
quan trọng.
Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Hắc Báo, tặng cô ấy cho tôi đi!” giọng điệu Nelson thoải mái giống như là thứ hắn yêu cầu chỉ là một ly rượu trên bàn.
Mẫu Đơn rời
khỏi phòng hóa trang, đi trở về bên cạnh bàn chính, đúng lúc nghe thấy
những lời này của Nelson. Ngực nàng thắt lại, căng thẳng đến mức không
thể thở được, chỉ có thể nhìn chằm chằm bàn chính, chờ người đàn ông kia mở miệng trả lời.
Thính giác
Hắc Trọng Minh nhạy bén, đã sớm phát hiện nàng tới gần. Hắn thong thả
quay đầu lại, vẻ mặt mê hoặc, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm
vào mắt nàng, cuối cùng mới thản nhiên nói:
“Sau này hãy nói, chờ sau khi tôi chán ghét đã.” Hắn trả lời Nelson, nhưng tầm mắt còn đang trên người nàng.
Không biết
sao, sau khi Hắc Trọng Minh cự tuyệt, ngực Mẫu Đơn ngược lại càng khó
chịu. Cái loại tình cảm vừa mới nảy sinh trong sàn nhảy, nhanh chóng
được nàng thu lại, lời nói của hắn, ánh mắt hắn, đè nặng lòng nàng.
Đây là cảm xúc gì?
Thất vọng? Hay là mất mát?
Càng khó lý giải chính là, vì sao nàng lại đối với Hắc Trọng Minh sinh ra loại tình cảm không hiểu được này?
Lúc Mẫu Đơn
còn đang hoang mang, hai người đàn ông ở bàn chính, đồng thời đứng lên.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn, có một cô gái tuyệt đẹp đi tới bàn chính.
“Người phụ nữ xinh đẹp kia là Lãm Ngữ Mi phải không?” Nelson thấp giọng hỏi, nhìn không chớp mắt.
Hắc Trọng Minh thản nhiên trả lời:
“Bà ta chính là Kim Ngọc Tú.” Nelson không yên lòng gật đầu. Nửa giây sau mới phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú sợ hãi.
“Kim Ngọc Tú? Vợ của Giang Thành? Người đàn bà kia là Kim Ngọc Tú?”
“Đúng vậy.” Giang Thành và Kim Ngọc Tú, ở Thượng Hải có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu.
Kim Ngọc Tú
là cháu gái của bô lão tiền triều. Kim gia là gia tộc đại diện cho thế
lực của chính phủ, tòan bộ gia tộc đã cắm rễ ở Thượng Hải rất lâu, có
sức ảnh hưởng rất lớn, sau khi Giang Thành ở rể Kim gia, đã thành lập
một hệ thống, chỉnh đốn lại thế lực, nhân lực và tiền tài, nhúng tay
vào công việc buôn bán giao thiệp với khách sạn nước ngoài, thậm chí
cùng Hắc Trọng Minh từng có vài lần xung đột, thế lực hai bên, trong lúc đó từ đầu tới cuối đều ngang bằng nhau.
Cho đến hơn một năm trước, tình thế mới có chuyển biến.
Giang Thành
mắc bệnh nặng, khó có thể đứng dậy, không thể ra mặt chủ trì, người Kim
gia tranh giành quyền lực lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, người bên ngoài lại như hổ giương mắt, đều mơ ước địa bàn Kim gia, hơn nữa Tiêu Luyện Mặc,
kẻ lập nghiệp bằng buôn bán thuốc phiện là tích cực nhất, từng bước tiến lên nuốt chửng, làm cho Kim Ngọc Tú vốn chỉ ở khuê phòng, cũng phải
xuất đầu lộ diện, bị ép buộc khởi động đại cục.
Nhưng mà một người đàn bà tư chất yếu đuối, vẫn không đủ để khởi động công việc
khổng lồ phức tạp của gia tộc. Tất cả mọi việc của Kim gia, đều do bốn
thuộc hạ mà Giang Thành tự mình huấn luyện ra phụ trách.
Giang Thành
bệnh nặng, cũng làm cho người Thượng Hải có cơ hội nhìn thấy lại Kim
Ngọc Tú. Điều không thể tưởng tượng nổi chính là, cho dù trải qua hơn
hai mươi năm, tóc và lông mày nàng vẫn đen, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp
giống như cô dâu mười sáu tuổi ngày ấy.
Chỉ cần thấy nàng, mọi người có thể hiểu được, có một số người, có một số việc, cho dù là thay đổi triều đại, cũng sẽ không có nhiều thay đổi.
Cử chỉ, cách ăn mặc của nàng, vẫn như trước .
Cho dù trong yến hội này, mỗi người đều mặc lễ phục hóa trang, nàng vẫn không thay
đổi trang phục, quần áo màu hồng có kim tuyến để chéo. Áo khoát ngoài
rất rộng, tay áo phía trong là tơ tằm màu đỏ, so với tay áo ngoài dài
hơn, để trần những ngón tay trắng muốt. Mặt chiếc váy màu hồng cánh sen
xòe rộng, giày thêu màu đỏ thắm.
Đi theo bên
người Kim Ngọc Tú, một tấc cũng không rời, là một người đàn ông cao lớn
ít tuổi, vẻ mặt cương nghị mà cảnh giác,một chút cũng không dám lơi
lỏng.
Kim Ngọc Tú đi đến bên cạnh bàn chính, cúi đầu mỉm cười với hai người , cặp mắt thuần khiết kia, đơn thuần không tỳ vết.
“Hắc Trọng Minh tiên sinh.” giọng nói của nàng thánh thót như chim hoàng oanh.
“Rất vui khi gặp được ngài.”
“Đây là vinh hạnh của tôi.” Hắc Trọng Minh trả lời rất hợp với lễ nghi, khuôn mặt tuấn tú thậm chí còn mang nụ cười.
“Vị này chính là bạn tốt của tôi , tử tước Nelson Mạt Mã.”
“Tước gia, hân hạnh gặp người.” Kim Ngọc Tú lần thứ hai cúi đầu, cũng không như người đàn bà bình
thường, vươn tay ra cho Nelson hôn. Nàng nghiêng đầu, hai tròng mắt
thẳng nhìn hắn.
“Lần trước đấu thầu khách sạn mới, bởi vì có tước gia tương trợ, Hắc tiên
sinh mới có thể vựợt trội Kim gia, thuận lợi thắng thầu, phải không?” Nelson cười cười, trong nháy mắt cứng ngắc.
Hắn giúp đỡ
Hắc Báo cạnh tranh, là buôn bán cơ mật, hắn chủ yếu là không muốn cho
những phú thương khác ở Thượng Hải biết, nếu không từ nay về sau sẽ cắt
đứt nguồn phát ra tin tức cho hắn.
Hắn ngàn lần không nghĩ tới, Kim Ngọc Tú chẳng những biết nội tình, còn làm trò trước mặt bọn họ, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ hỏi.
“Tin tức của cô thật chính xác.” Nelson cười khổ.
Kim Ngọc Tú ở bên cạnh giống như cô gái được khen ngợi, khuôn mặt hơi hơi đỏ.
‘Là công lao của bọn Lãng Thần.” Nàng nói, vui vẻ nhìn về phía người hộ vệ cao lớn bên cạnh.
Từ đầu đến giờ Hắc Trọng Minh vẫn im lặng, lúc này mới mở miệng.
“Sức khỏe của Giang Thành tiên sinh gần đây có tốt không?”
Khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên lo lắng sâu đậm, khiến người nhìn liền đau lòng.
“Anh Thành muốn tôi đừng lo lắng?” Nàng khẽ cắn môi, vẻ mặt bất lực.
“Ngay cả bác sĩ cũng giúp anh Thành giấu diếm, không chịu nói cho tôi biết sự thật.” Nàng nhỏ giọng nói.
Hắc Trọng
Minh cũng không nói gì an ủi nàng. Giang Thành bệnh nặng, là chuyện mọi
người đều biết, tất cả an ủi, đều có vẻ quá mức gỉa tạo.
Ở ngoài mặt, xem ra hắn chuyên tâm nói chuyện với Kim Ngọc Tú, nhưng hắn phát giác, bên cạnh vẻ mặt Mẫu Đơn khác thường.
Nàng đang khẩn trương.
Tuy rằng,
nàng cố ý che dấu, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhìn mặt không chút thay
đổi, nhưng thân thể nàng khẽ run, vẫn là tiết lộ tình cảm chân chính của nàng, hai mắt của nàng cố ý rũ xuống, lảng tránh tầm mắt người bên
ngoài .
Mà người đứng bên cạnh Kim Ngọc Tú tên Lãng Thần lại nhìn nàng, nhìn chằm chằm gần như vô lễ.
Người đàn
ông kia nhăn mặt nhíu mày, chẳng những hoang mang, hơn nữa còn khiếp sợ, tầm mắt không ngừng ở khuôn mặt Mẫu Đơn, cùng với dáng người chần chừ
không đi, như là xác nhận lại cái gì.
Ánh mắt kia, tổn thương nàng. Có vài lần ngắn ngủi, lớp mặt nạ bình tĩnh được ngụy
tạo, suýt nữa giấu không được bối rối của nàng.
Đây cũng
không phải lần đầu tiên Hắc Trọng Minh nhìn thấy Mẫu Đơn bởi vì ánh mắt
đàn ông mà trở nên như thế, thật không biết tại sao. Nhưng ở trước mặt
Lãng Thần, Mẫu Đơn lại mất đi bình tĩnh, tất cả đều là vì hắn.
Giọng nói thánh thót của Kim Ngọc Tú thỉnh thoảng truyền đến.
“Lúc này anh Thành quan tâm nhất chính là ba mươi chỗ đỗ tàu trước đây của
Kim gia ở bến tàu Hoàng Phổ, đều bị người dùng số tiền lớn, uy hiếp dụ
dỗ mua đi.” Nàng nhìn Hắc Trọng Minh, con ngươi trong suốt, so với ánh mặt trời còn sáng hơn.
“Xin hỏi, người mua chỗ đỗ tàu, có phải là ngài không?” Suy nghĩ thật nhanh mưu kế buôn bán, bị lời nói của nàng phá tan, mà
còn bộ dáng nghiêm túc của nàng, lại đơn thuần giống như cô gái hướng
tới thầy giáo đặt câu hỏi.
Hai tròng mắt Hắc Trọng Minh híp lại, sau một lúc lâu lúc sau, mới thấy mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Hai từ đơn giản, lại khiến Nelson trợn mắt, há hốc mồm. Hắn muốn nói
chen vào, chuyển đề tài đi, Kim Ngọc Tú lại nhẹ nhàng thở dài.
Âm thanh thở dài kia, có thể làm cho đại đa số đàn ông vì vậy mà xúc động, từ trong
lòng sinh ra luyến tiếc sâu sắc. Mà Nelson, chính là một trong số đó.
“Như vậy tôi an tâm, ít nhất, chỗ đỗ tàu không phải rơi vào trong tay Tiêu Luyện Mặc.” Chỉ cần nhắc tới Tiêu Luyện Mặc, nàng hơi hơi co rúm lại.
Như muốn quên đi sợ hãi trong lòng, nàng tiếp tục hỏi:
“Chỗ đỗ tàu của Hắc gia ở bến tàu Hoàng Phổ đã có hơn năm mươi mấy chỗ, bây
giờ lại có thêm ba mươi mấy chỗ nữa, vậy là ngài đã có được hơn phân nữa số chỗ đỗ tàu ở bến tàu Hoàng Phổ rồi.” Hắc Trọng Minh không có trả lời.
Kim Ngọc Tú nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ cẩn thận xoa những cánh hoa ở tay áo bên trong.
“Hay là, trừ bỏ khách sạn, sòng bạc, cùng với câu lạc bộ đêm ở ngoài, ngài còn có tính toán mới?”
“Tôi chuẩn bị xây dựng nhà máy sản xuất thép ở Thượng Hải.” Hắn nói cực kỳ bình thản.
“Nhà máy thép?” Kim Ngọc Tú suy tư trong chốc lát, thì thào tự nói.
“Phải, là do cung không đủ cầu, cho nên tất yếu phải xây dựng nhà máy thép.” Hắn chủ động nói ra đáp án.
“Là sắt thép.” Kim Ngọc Tú giật mình!
“Đúng rồi, Thượng Hải cần thép, từ trước đến nay đều dựa vào nước ngoài, nếu ở Thượng Hải có nhà máy thép, chẳng những có thể cung ứng nhu cầu ở
Thượng Hải, thậm chí có thể tiêu thụ ra nước ngoài.” Đây mới là ý đồ của Hắc Trọng Minh, đó là nguyên nhân mua chỗ đỗ thuyền ở bến tàu
Hoàng Phổ, một khi quyền sản xuất và tiêu thụ, đều nằm ở trong tay hắn, không khó để đoán được lợi ích sẽ cuồn cuộn mà đến.
“Hắc tiên sinh quả nhiên là mưu tính sâu xa.” Kim Ngọc Tú tán thưởng, còn muốn nói, bên cạnh đích Lãng Thần mở miệng .
“Phu nhân, nên đi thôi.” Hắn nói, hai mắt nhìn chăm chú vào góc yến hội, kẻ địch của Kim Gia,
Tiêu Luyện Mặc đã đến, mọi người xúm xít vây quanh hắn, vừa bước vào đại sảnh đã nghe hắn làm càn, ba hoa khoát lác nói lời thô tục, gợi sự chú ý của mọi người.
Kim Ngọc Tú quay đầu lại, cũng là đột nhiên giật mình, vội vàng cáo lui.
“Hắc tiên sinh, tước gia, ta xin cáo từ trước.” Bộ dáng nàng kinh hoảng, như chim hoàng yến thấy sói .
Lãng Thần ở
bên cạnh bảo vệ nữ chủ nhân rời đi, đột nhiên xoay người lại, trong
lòng mong mỏi Mẫu Đơn liếc mắt nhìn hắn một cái. Trong mắt hắn, thêm
phần chắc chắc.
Nhìn theo bóng dáng Kim Ngọc Tú, Nelson vội vàng hỏi:
“Hắc Báo, anh làm chuyện gì thế, sao lại nói hết với cô ta?” Hắn hoàn toàn không thể hiểu được.
“Cho dù không nói, bà ta cũng có thể điều tra ra.” Hắc Trọng Minh chậm rãi trả lời.
Tiêu Luyện
Mặc can thiệp, đủ để cho Kim gia sứt đầu mẻ trán, mà hắn nói cho Kim
Ngọc Tú, tất cả đều là sắp đặt bố cục chỗ sáng, về phần bố cục chỗ tối , trong lòng hắn đều có tính toán. Đến lúc đó, Tiêu Luyện Mặc cùng Kim
gia đấu đá triền miên, cho dù ai thắng ai bại, hắn đều có thể đạt được
thời cơ, có được ích lợi lớn nhất.
Nhưng mà, ngoại trừ tranh đấu gay gắt ở ngoài, tâm tư thâm trầm của hắn, vẫn khóa ở trên người Mẫu Đơn.
Sau khi Lãng Thần rời đi, nàng mới ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào bóng dáng đang
dần khuất xa của Lãng Thần, nhắm chặt đôi môi đỏ mọng, như là giấu thiên ngôn vạn ngữ.
Ánh mắt của nàng, vẻ mặt của nàng, tất cả biểu hiện, tất cả đều bị Hắc Trọng Minh để ở trong mắt.
Mà tất cả những biểu hiện này chứng tỏ nàng để ý người đàn ông kia biết bao nhiêu.