Đêm dài yên tĩnh.
Bởi vì có
tiếng động nên đã làm cho Hắc Trọng Minh tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, trong
nháy mắt cũng đã tỉnh táo, cặp mắt đen lợi hại đã không có một chút buồn ngủ.
Quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, thì ra là người đàn bà ngủ bên cạnh hắn.
Ác mộng đang không ngừng quấy rầy nàng. Nàng chìm sâu bên trong cơn ác mộng, toàn
thân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lo lắng lắc đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, liên tục lặp lại lời vô nghĩa.
“Không, không cần…….” “Mẹ……” Một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảy ra.
“Để cho tôi vào đi…….Làm ơn…..”
“Cứu, cứu mẹ tôi đi…..Ai tới……Ai tới cứu mẹ tôi đi, mẹ ơi………..”Nàng bỗng nhiên khóc lớn lên, nức nở cầu xin:
“Van xin mọi người…..Hãy cứu mẹ tôi……..Van xin mọi người……”Nàng giống như một đứa nhỏ, thân thể cuộn tròn lại, khóc rống cầu xin, bàn
tay nhỏ bé tái nhợt vùng vẫy giữa không trung, như là có ý muốn nắm lấy
cái gì hoặc là nắm lấy ai đó.
Hắc Trọng Minh vươn tay, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng.
Mười ngón
tay thon dài, lập tức nắm chặt hắn, càng nắm càng chặt, không chịu buông tay. Hai mắt nàng nhắm chặt, rơi lệ đầy mặt, ở trong ác mộng tiếp tục
khẩn cầu.
“Van xin ông……..Van xin ông………..Hãy cứu mẹ tôi……..” Hắc Trọng Minh trầm mặc không nói, nhưng lại nhanh chóng kéo nàng vào trong lòng ngực ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Người phụ nữ nhỏ bé dựa vào
trong lòng ngực hắn, lệ vẫn không ngừng rơi, nước mắt nhanh chóng thấm
ướt hết lồng ngực hắn.
Nàng làm ảnh hưởng giấc ngủ của hắn.
Từ ngày nàng bị thương đến nay, nàng liên tục gặp ác mộng, chưa từng bị gián đoạn lần nào.
Hắn hẳn là
nên ra lệnh cho người hầu chuyển nàng đến một phòng khác để dưỡng bệnh,
mới có thể mỗi đêm, sẽ không quấy rầy giấc ngủ quý giá của hắn.
Nhưng mà vì
lý do nào đó, hắn cũng không nói rõ nguyên nhân, từ đầu đến cuối hắn
cũng không có mở miệng ra lệnh cho người hầu chuyển nàng đi, cho nên
nàng vẫn cứ tiếp tục ngủ trong phòng ngủ của hắn.
Qua một lúc lâu sau, tiếng khóc nức nở của nàng mới từ từ ngừng lại.
Hắc Trọng
Minh cúi đầu, chăm chú nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé trong lòng, tầm mắt
hoàn toàn không có dời đi. Bộ dáng dựa vào hắn của nàng, thật là nhu
nhược, hoàn toàn không hề phòng bị, nếu không tận mắt nhìn thấy, ngay cả hắn cũng khó mà tưởng tượng, người phụ nữ nhỏ bé kiên cường này, cũng
sẽ có mặt yếu ớt như vậy.
Nếu nàng còn có ý thức, nhất định sẽ không nguyện ý để hắn nhìn thấy bộ dáng yếu đuối này của nàng.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên không tiếng động, Hắc Trọng Minh vươn tay, dùng đầu ngón
tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn
kia, hắn biết rõ nàng đã mơ thấy cái gì. Văn kiện Nguyễn Lão Thất đưa
tới, đã ghi lại rõ ràng những bi thảm mà nàng đã gặp phải trong thời thơ ấu, chính những chuyện đã xảy ra trước kia đã làm cho những đêm gần đây nàng đều ngủ không yên giấc.
Nhìn thấy đôi gò má tái nhợt kia, ngón tay còn dính lệ của Hắc Trọng Minh không hiểu vì sao lại cảm thấy nóng lên một chút.
Hắn không nên để nước mắt của nàng làm dao động ý chí sắt đá.
Mọi người đều nói, hắn không có tim.
Nhưng, người phụ nữ gặp ác mộng này, nước mắt của người phụ nữ này, quả thật đã dao
động cảm xúc nghiêm nghị lạnh lùng của hắn, tác động đến tình cảm đã
chôn dấu lâu lắm, lâu đến mức dường như hắn đã nghĩ tất cả cảm xúc của
mình đã không còn.
Người phụ nữ này, cứu hắn một mạng. Trừ lần đó ra, Nguyễn Lão Thất tra ra rất nhiều
chuyện, ngoại trừ ý muốn vạch trần thân phận thật sự của nàng, cũng làm
cho hắn biết được rất nhiều việc, thậm chí là rất nhiều chuyện mà ngay
cả nàng cũng bị người ta cố ý giấu diếm, không biết được chân tướng sự
thật.
Biết được càng nhiều, Hắc Trọng Minh càng muốn nàng.
Phụ nữ,
không hiểu rõ về lòng trung thành: Bọn họ đều là những người lương thiện bị biến thành kẻ nói dối. Nhưng người phụ nữ trước mắt này không giống
như vây, nàng chẳng những hết lòng trung thành, thậm chí có thể vì lòng
trung thành mà trả giá bằng sinh mạng của mình.
Một cảm xúc
xa lạ lần đầu tiên hiện lên trong lòng Hắc Trọng Minh, nhìn nàng đang
nhu nhược tái nhợt dựa vào lòng hắn. Nghiền ngẫm luồng cảm xúc kia, qua
một lúc lâu sau, hắn mới có thể nhận ra, đó là cảm xúc gì.
Đó là ghen tị, ngoại trừ cảm giác này ra còn có rất nhiều khát vọng hỗn tạp trộn lẫn vào nhau.
Hắn rất ít
khi có loại cảm thụ như vậy. Hắn muốn nữ nhân này một cách mãnh liệt,
không chỉ là thân thể, hắn còn muốn trái tim của nàng. Hắn muốn lòng
trung thành của nàng, chỉ thuộc về hắn, mà không phải thuộc về kẻ địch
của hắn.
Bàn tay to ngăm đen, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt non mềm tinh tế trong lúc ngủ mơ của nàng.
Từ lúc chào
đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn xúc động mãnh liệt về thứ gì đó như thế. Hắn muốn nàng, muốn nàng hoàn toàn khuất phục hắn, hoàn toàn
thuộc về hắn.
Trong bóng đêm, Hắc Trọng Minh ôm Mẫu Đơn càng chặt.
“Của tôi.”
Sáng sớm gió nhẹ, có chút lành lạnh.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ còn chưa tan, lò sưởi trong phòng vẫn còn đang cháy.
Mẫu Đơn mặc quần áo mỏng manh, sau đó khoác áo choàng lông cừu bên ngoài để giữ ấm cơ thể, chậm rãi đi dạo chung quanh phòng.
Bác sĩ Hoàng đã dặn dò, nàng cần vận động, nhưng ngoài phòng tuyết vẫn còn rơi, cho
nên nàng chỉ ó thể ở trong căn phòng rộng lớn này đi qua đi lại.
Biệt thự của Hắc gia, là biệt thự tinh xảo có hơn trăm năm lịch sử, phía trước tòa
nhà là Hậu Luyện, bên trong có hai tòa nhà, với hơn bốn mươi căn phòng.
Hắc Trọng
Minh ngủ ở phòng ngủ chính, ngay giữa trung tâm của lầu một, thư phòng
bên trái Hậu Luyện. Theo lời đồn, Tiền Luyện là nơi mà cha hắn khi còn
sống rất yêu thích, bởi vì tôn trọng cha cho nên hắn đã bảo lưu lại tất
cả khu vực này, nhưng khi nàng đột nhập vào để lấy tài liệu thì hắn
không sử dụng Tiền Luyện nữa, bởi vì nơi này rất dễ dàng bị người ta dễ
dàng bắn lén.
Khi Mẫu Đơn
đi lại chung quanh, thỉnh thoảng bắt gặp người hầu trong biệt thự. Bọn
họ luôn cúi đầu, không dám nhìn nàng, chủ động tránh qua một bên để đi.
Thẳng thắn
mà nói, nàng không hề thích như vậy, cũng không có thói quen như vậy.
Nhưng lúc này nàng cần đi lại, như vậy mới có thể mau chóng hồi phục thể lực.
Trong nhà có rất nhiều người hầu, nhưng chỉ có một số ít người là có thể đi vào Hậu Luyện.
Hầu hết các
phòng ở Hậu Luyện, đều là đóng chặt, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiệc rượu mời khách ở ngoài thì bình thường cũng không dùng đến, đặc biệt là lầu
hai. Người ra vào lầu hai rất ít, hơn nữa ở đây nhìn ngắm quang cảnh
ngày mới so với lầu một tốt hơn nhiều.
Cho nên, Mẫu Đơn luôn đi lên đây, ngồi ở chỗ này, xem một quyển sách, uống một chén
trà, hoặc uống thuốc bổ gì đó mà lão Trương đưa tới, đỡ phải bị Hắc
Trọng Minh “thân thiết” vả lại, nàng phải ăn nhiều một chút, mới có thể
khôi phục thể lực.
Từ khi nàng
bị thương đến nay, tuy rằng chưa đến một tháng, nhưng nàng sớm đã chán
ghét ngày ngày bị nhốt ở chỗ này. Quan trọng hơn là, lúc nào nàng cũng
lo lắng, Hắc Trọng Minh sẽ bị người ta bắn lén.
Nàng hẳn là nên ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời mới đúng. Nhưng tình huống bây giờ, không cho phép nàng làm như vậy.
Điều này làm cho Mẫu Đơn vô cùng lo lắng.
Tiêu Luyện
Mặc còn đang uy hiếp, hiện tại thế lực của ba bên ngang nhau, nếu Hắc
Trọng Minh chết, khẳng định trong nháy mắt sẽ phá vỡ thế cân bằng. Họ
Tiêu kia làm việc ngoan tuyệt (hung ác, đoạn tuyệt, ý là diệt cỏ phải
diệt tận gốc^^), không thua Hắc Trọng Minh, mà chủ nhân Kim gia Giang
Thành lại bệnh nặng, chỉ có thể tạm thời do phu nhân yếu đuối đảm đương, nếu Hắc Trọng Minh xảy ra chuyện gì bất trắc, người của Hắc gia, nhất
định sẽ lựa chọn nương nhờ vào Tiêu Luyện Mặc.
Như vậy,
Tiêu Luyện Mặc ắt sẽ gióng trống khua chiêng, thôn tính địa bàn Kim gia, chỉ dựa vào phu nhân cùng bọn Sở Lãng, chỉ sợ cũng khó duy trì đại cục.
Cho nên, Hắc Trọng Minh tồn tại, là điều tất yếu.
Hắn không thể chết được.
Hắn phải còn sống, Kim gia mới có đường sống.
Thân phận
thật sự của nàng, thật ra là một trong bốn hộ vệ trong tay Giang Thành.
Bốn người bọn họ, từ nhỏ đã được chủ cứu về nuôi lớn, nếu không phải nhờ ơn Giang gia, lúc nàng tan cửa nát nhà, cho dù không chết đói đầu
đường, cũng sẽ đông lạnh mà chết.
Cho nên,
nàng thiếu Kim gia một cái mạng. Vì Giang Thành, vì Kim gia, nàng phải ở lại, đảm bảo an toàn cho Hắc Trọng Minh…… Vết thương trên vai, dường
như đau.
Mẫu Đơn thở
dài một hơi, trong lòng hận không thể như Hắc Trọng Minh, quang minh
chính đại đi luyện quyền, cho dù là không thể luyện quyền, ít nhất cũng
có thể đi theo bên cạnh hắn, đỡ phải cả ngày ở trong phòng lo lắng đề
phòng.
Nếu như,
trong khoảng thời gian này, nàng có thể sử dụng thiết liên (dây xích
sắt) cùng hạng quyển (vòng —- giống Na Tra ấy ^^), giống như huấn luyện
dã thú, đem Hắc Trọng Minh trói ở trên cột, thật tốt biết bao nhiêu?
Thế nhưng,
chẳng biết sao, nàng thật sự không thể tưởng tượng, hắn tinh lực tràn
đầy, bị chế ngự trong hạng quyển, hạn chế động tác ngủ nghỉ thì sẽ ra
sao?
Nàng rất cố
gắng tưởng tượng, Hắc Trọng Minh bị khóa trụ, không thể động đậy. Theo
lý mà nói, hình ảnh kia hẳn là sẽ làm nàng cảm thấy vui sướng, nhưng khi khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên ở trước mắt, bao hàm cả đôi mắt đen tràn đầy dục vọng, lại khiến cho tim của nàng đập loạn xạ.
Lại nữa rồi!
Mẫu Đơn đỏ
mặt, dùng sức khép sách trong tay lại, vứt đi những khúc mắc trong lòng
và ánh mắt quấy nhiễu làm tâm trí nàng không yên, bực dọc đứng dậy rời
đi.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, nàng vốn chuẩn bị đi xuống lầu, khóe mắt lại nhìn thấy
một vệt ánh sáng. Nàng ngẩng đầu lên, thấy trên hành lang, có một tia
sáng mặt trời quanh co khúc khuỷu chiếu vào.
Phòng đó,
bình thường là đóng chặt, nhưng giờ này phút này, nửa cánh cửa đang mở
ra. Ánh mặt trời vàng óng, rơi trên sàn nhà, đối lập mãnh liệt với hành
lang âm u.
Có lẽ, là khi người hầu dọn dẹp, đã quên đóng cửa.
Tính hiếu kỳ trỗi dậy trong lòng, Mẫu Đơn nhịn không được tiến lên, đi đến hành lang tối tăm kia, bước vào cánh cửa phòng đang mở. Nàng thoáng nhìn thấy
trên bức tường trong phòng, treo một bức tranh.
Trong bức tranh, là một phu nhân, cùng một đứa bé.
Nàng liếc
mắt một cái liền nhận ra cặp mắt lãnh liệt kia, càng không nói dáng vẻ
tuấn mỹ của hắn. Để tìm hiểu, nàng đẩy cửa phòng ra, rồi đi vào.
Đó là một
căn phòng rộng rãi lịch sự tao nhã, ngoại trừ phòng khách nhỏ, còn có
một phòng đọc sách nho nhỏ cùng một gian phòng ngủ, so với tất cả các
phòng ở trong này, điều khác biệt lớn nhất là phần lớn đồ dùng trong
phòng đều là màu trắng.
Chân bàn
nhỏ, tao nhã, đế cắm nến tinh xảo, đèn bàn là chụp đèn thủy tinh có màu
sắc rực rỡ, tất cả đều là màu trắng thanh nhã, mà bút máy trên bàn học
thì có màu hồng phấn.
Rèm cửa sổ làm từ tơ tằm, thoải mái rơi xuống đất, nhẹ nhàng bay phất phơ.
Bốn cột ở giường lớn có mành che, giường gỗ đặt ở chính giữa phòng ngủ màu trắng, hoa văn tinh xảo được chạm trổ phức tạp.
Tất cả những thứ ở đây đều vô cùng thanh lịch tinh tế. Thứ duy nhất có vẻ không hợp, là ở góc tường kia có một tiêu bản con chó khổng lồ.
Theo lý
thuyết, căn trong phòng này không có người ở, nhưng trong phòng không có dấu hiệu của bụi và ẩm mốc, rõ ràng tất cả người hầu đều rất cố gắng
đem chỗ này giữ gìn rất khá, giống như chủ nhân của căn phòng này vẫn
còn ở đây, chỉ là ban ngày ra khỏi cửa, ban đêm lại trở về.
Tầm mắt của Mẫu Đơn trở lại trên bức tranh trong phòng khách nhỏ kia.
Nét bút tinh tế của hoạ sĩ giữ lại được dung nhan xinh đẹp cùng khí chất cao nhã của phu nhân, trong mắt bà còn mỉm cười chân thành. Đương nhiên, nét bút
tinh xảo kia, cũng họa thành công người đứng bên cạnh, xem ra cũng đến
bảy, tám tuổi, nhưng hai mắt đứa trẻ này đặc biệt lạnh như băng.
Đó là Hắc Trọng Minh.
Cho nên, người phụ nữ này, là mẹ hắn sao?
Người phụ nữ xinh đẹp trong bức tranh, có đường nét hao hao giống Hắc Trọng Minh, chỉ có ánh mắt dịu dàng là khác hẳn hắn.
Nghe đồn mẹ
của Hắc Trọng Minh, ở Thượng Hải có thể nói là mọi người đều biết. Cung
Thanh Hà từng là cô gái xinh đẹp nhất trong giới xã giao Thượng Hải,
nàng xuất thân cao quý, trong gia phả còn có người từng làm quan lớn của tiền triều, khi còn trẻ từng đi du học, sau khi về nước gả cho cha Hắc
Trọng Minh, nhưng vài năm sau, đột nhiên ẩn cư không tiếp xúc bên ngoài.
Theo thuật lại, bà bị bệnh nặng, sau khi nằm liệt trên giường bệnh nhiều năm, bị bệnh tật tra tấn giày vò đến chết.
Bé trai
trong bức tranh, vẻ mặt lãnh khốc (lạnh lùng hà khắc), nhưng nắm chặt
tay mẹ mình. Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ
kia, đột nhiên trong lòng thắt lại.
Hắc Trọng Minh không có tâm.
Trong đầu
nàng hiện lên những lời này, nhưng tầm mắt không cách nào dời khỏi bàn
tay đứa bé trong bức họa. Nàng bắt đầu cảm thấy bất an, biết mình hoàn
toàn không nên bước vào căn phòng này.
Nơi này rất
sạch sẽ, rất ấm áp, rất…… riêng tư…… Hắc Trọng Minh cho người giữ gìn
nguyên trạng phòng này nhiều năm, giống như là mẹ hắn vẫn còn sống.
Nhưng Mẫu Đơn biết, mẹ hắn, đã qua đời năm hắn mười ba tuổi.
Trong nhà này, có một căn phòng mà trăm ngàn lần ngươi cũng đừng bước vào.
Lời cảnh cáo của Bạch Diễm Dung đột nhiên vang lên, Mẫu Đơn xoay người, vội vàng
muốn lui ra ngoài, lại đụng phải bút máy hồng phấn trên bàn học, leng
keng vài tiếng, bút máy lăn mấy vòng trên mặt đất, lăn vào dưới gầm
bàn.
Nàng vội
vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt bút máy lên, đang chuẩn bị đứng dậy để vào chỗ cũ, lại phát hiện dưới cái bàn, lại có một ngăn kéo, bởi vì
nàng vừa mới va chạm, cho nên nó bị mở ra.
Bên trong ngăn kéo có đặt một quyển sách, bên ngoài rất tinh xảo, bìa quyển sách màu mật ong, in hai chữ Thanh Hà.
Mẫu Đơn hơi sửng sốt, vốn muốn đưa tay đóng ngăn kéo lại, nhưng đột nhiên ngừng lại một chút.
Tuy rằng
được giấu ở trong ngăn kéo, nhưng trên quyển sách này, vẫn dính một chút bụi. Từng cái góc trong phòng, được quét tước sạch sẽ, chỉ duy nhất
nơi này còn có bụi, chứng tỏ những năm gần đây, chưa từng có người phát
hiện ra quyển sách này.
Nàng chần
chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là vươn tay, cấm lấy quyển sách kia,
phủi đi lớp bụi dính trên đó, nàng thật cẩn thận mở ra, rất nhanh liền
phát hiện, đây không phải là một quyển sách, mà là một quyển nhật kí.
Một quyển nhật kí do Cung Thanh Hà tự tay viết.
Nàng nên đặt cuốn nhật kí xuống, dù sao đây cũng là bí mật của người phụ nữ khác.
Nhưng người phụ nữ đó lại là mẹ của Hắc Trọng Minh, biết người biết ta,
trăm trận trăm thắng, nàng cần biết,tất cả những chuyện có liên quan tới hắn.
Cho nên, Mẫu Đơn vẫn tiến hành lật xem quyển nhật kí kia.
Chữ viết rất đẹp, viết lên hỉ nộ ái ố(vui mừng tức giận yêu thương buồn bực) trong
nhiều năm, tất cả mọi thứ đều liên quan tới Hắc Trọng Minh. Trong đó một đoạn, lại hấp dẫn hoàn toàn sự chú ý của nàng.
“Hắn là cầm thú.”
Trên nhật kí đã viết như vậy.
Ta chưa bao
giờ nghĩ tới, hắn cũng có thể kết hôn sinh con, làm ra những hành vi tàn nhẫn như vậy …… Con chó kia, trước đây hắn đã nuôi dưỡng nó giống như
con mình.
Đôi mắt đen
vô tội, khung xương khỏe mạnh, bộ lông ngăm đen, điểm khác nhau giữa nó
và con chó trước mắt hắn là con chó này đang lưu lạc đầu đường xó chợ,
gầy đến nỗi xương sườn đều lộ cả ra ngoài.
Xe lăn bánh trên đường, ngồi ở trên xe Hắc Trọng Minh đưa mắt nhìn nó.
Liếc mắt một cái, không biết vì sao lại làm cho hắn nhớ tới chuyện vốn dĩ đã quên từ lâu, chuyện về con chó đã chết nhiều năm trước. Vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, dời đi tầm mắt, xe tiếp tục chạy về phía trước, con chó lang
thang ở góc tường kia, rất nhanh bị bỏ lại phía sau xe.
Chỉ là, con chó kia gợi lên, hồi ức của hắn.
Hắc Trọng
Minh nhếch mi lên, bình tĩnh lại, dường như hồi ức chôn vùi đã lâu, lại
đột nhiên bị mở ra. Hắn kiềm chế, ngăn cản suy nghĩ của chính mình, khắc nghiệt trấn định bản thân, cố gắng đóng lại hồi ức ở trong lòng vừa mới được mở ra.
Hắn không
muốn nhớ lại, không muốn bị cảm xúc này ảnh hưởng một lần nữa, bình
tĩnh nhắm hai mắt lại, quyết định ở trong xe, bổ sung giấc ngủ hắn đã
giảm bớt do ban đêm bị quấy nhiễu.
Hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng mà,
khi hắn tỉnh táo, có thể ngăn cản hồi ức muốn lãng quên trong trí nhớ,
nhưng khi hắn chìm vào giấc ngủ, lặng lẽ đi vào trong giấc mộng của
chính mình…… Đây là quà sinh nhật của con.
Khi hắn bảy tuổi, cha tặng cho hắn một con chó nhỏ.
Con chó nhỏ
rất bé, rất đáng yêu, vừa mới đầy tháng không lâu, có bộ lông xù, một
đôi mắt to vô tội, còn có cái đuôi không ngừng đong đưa.
Hắn vô cùng vui vẻ, bởi vì con chó nhỏ thật sự rất đáng yêu, và là do cha đã tặng cho hắn làm quà sinh nhật.
Mỗi ngày
trôi qua, hắn đều chạy tới xem nó, cho dù có người hầu chăm sóc, hắn vẫn kiên trì muốn tự lo cho con chó nhỏ kia. Hắn đặt cho con chó nhỏ này
một cái tên, là “Harry”.
Harry, vô
cùng đáng yêu lại trung thành. Qua mấy tháng, nó vừa cao lên lại vừa
thêm khỏe mạnh, mỗi ngày ở bên chân hắn, vui vẻ ở trước mặt và ở sau
lưng hắn.
Khi hắn đi
đâu, nó sẽ theo ở phía sau, khi hắn ăn cơm, nó cũng sẽ ngồi ở bên chân
hắn, nếu có người muốn bắt nạt hắn, Harry nhất định sẽ là người đầu tiên nhảy ra, che ở phía trước hắn.
Từng có vài
lần, có người âm mưu bắt cóc hắn, nhưng đều bị Harry phát hiện trước,
sủa gâu gâu đối với những người đó, còn dũng cảm quên mình xông lên
trước, cắn người muốn bắt cóc hắn, mới tránh cho hắn không bị bắt đi.
Đôi khi, có
lúc hắn không đạt được sự kỳ vọng của cha, bị ông nghiêm khắc trách móc, nửa đêm, hắn sẽ vụng trộm xuống giường, chạy tới ổ Harry, ôm nó cùng
nhau ngủ.
Bộ lông xù, thân hình ấm áp kia, lại thân mật cọ sát nó, thay nó liếm nước mắt trên mặt.
Harry
chưa bao giờ tức giận đối với nó, Harry luôn không oán không hối hận,
dành hết sự bảo vệ cho nó, luôn dành cho nó sự ấm áp và an ủi. Trong
khoảng thời gian đó, Trọng Minh luôn vui sướng chạy tới nói cho ta biết, đủ mọi chuyện về Harry .
“Nó là người bạn đầu tiên của con.” Nó nói cho ta biết như vậy, con chó kia cũng là người bạn duy nhất của nó, ta còn cảm thấy, người đàn ông kia đã làm tốt nghĩa vụ của mình, mang
lại cuộc sống sung túc cho con của hắn, đây là chuyện tốt nhất. Ở trong
mắt Trọng Minh, Harry là con chó thông minh nhất, vĩ đại nhất thế giới
này.
Xem ra
Trọng Minh rất vui vẻ, nó vô cùng coi trọng và yêu thích con chó kia ,
dường như ngay cả người mẹ như ta, cũng nhịn không được mà cảm thấy ghen tị, nhưng không thể phủ nhận, Harry làm cho nó vui vẻ, đó là chuyện gần đây ta không làm được.
Thế nhưng, đêm qua, sau khi nó bị trách mắng, ôm Harry cùng đi vào giấc ngủ, không cẩn thận ngủ ở ổ chó cho đến khi trời sáng.
Sau khi
người đàn ông kia phát hiện, hắn nổi trận lôi đình, đến nay ta vẫn còn
cảm thấy được, quanh quẩn bên trong căn phòng yên tĩnh là tiếng rít gào
của hắn.
Ta thật sự không thể tin được, người đàn ông kia, lại có thể yêu cầu Trọng Minh……
Ánh nắng
buổi chiều mùa đông, rơi ở trên người Mẫu Đơn, nhưng nàng đọc những dòng chữ này, lại làm cho nàng cảm thấy, toàn thân càng lúc càng lạnh như
băng.
Ngực của nàng, giống bị thúc vào dữ dội, mơ hồ cảm thấy đau. Nàng ôm ngực, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Sau đó, tay nàng lại lần nữa, gấp gáp mở ra trang tiếp theo.
“Ngủ ở ổ chó sao? Mày là chó sao?” Một bàn tay tát thật mạnh trên gương mặt nó, vừa to lại vừa cứng, nó bị cái tát mạnh mẽ kia hung hăng đánh ngã trên mặt đất, nhưng vẫn nhanh chóng
đứng dậy.
Harry bị dây xích sắt trói lại, thấy nó bị đánh, thì lớn tiếng sủa ầm lên.
“Nói đi! Con của Hắc Liệt Phong tao, lại là chó sao?” Cha nổi giận gào rít lên.
Nó cảm giác được máu từ trong lỗ mũi chảy ra, nó vươn tay, lau đi chất lỏng ẩm ướt nóng ấm kia, bình tĩnh trả lời:
” Không phải.”
“Không phải chó? Vậy sao mày coi nó là bạn? Có giường không ngủ, mày còn cố
tình muốn ngủ ổ chó? Mày có biết thanh danh sẽ bị hủy hết không?” Tiếng rít gào một lần nữa lại vang lên, giống như sấm sét, cha nó tức giận
tới nỗi mặt nổi đầy gân xanh, cố gắng giải thích cho nó hiểu.
“Con chỉ là không cẩn thận ngủ quên.” Một cái tát kia, nhanh như chớp giáng xuống, nó im lặng chịu đựng, đau đến
nỗi nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, hai tai bởi vì bị bàn tay kia
tát, làm cho ong ong, lại vẫn nghe được tiếng Harry tức giận sủa, cha
phẫn nộ quở trách:
“Mày còn dám nói sạo! Hắc Liệt Phong tao, không có đứa con trai là chó, ngủ cùng với chó!”
“Con không phải chó!” Nó tức giận trừng mắt nhìn cha, lớn tiếng phản bác.
“Tốt lắm,” Từ bên thắt lưng cha nó lấy ra một con dao nhỏ, đưa qua cho nó, lạnh giọng hạ lệnh.
“Vậy mày giết nó cho tao.” Nó kinh ngạc không thôi, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu
“Giết nó.” Cha lặp lại, lãnh khốc trừng mắt nó, chỉ vào Harry.
“Đem cẩu tạp chủng này làm thịt đi! Không nghe lời tao cho người đánh chết
nó. Xem mày muốn cho nó một cái chết nhẹ nhàng, hay là muốn thấy nó bị
người khác đánh chết.” Nó khiếp sợ không thôi, nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn người cha tàn nhẫn, không chịu nận lấy con dao nhỏ kia.
“Không được, Harry là bạn tốt của con!”
“Bạn tốt ư?” Cha cười lạnh.
“Bạn tốt nặng bao nhiêu, đáng giá bao nhiêu? Đã làm người thì không thể mềm lòng, tình cảm chỉ là thứ vô ích, mày càng sớm học được chuyện này, đối với mày càng có lợi!”
“Cha không thể yêu cầu con làm chuyện này!” Sắc mặt nó tái nhợt, rống lên:
“Mày không thể?” Cha nó nhíu mày một chút, hừ lạnh một tiếng, bàn tay to giương lên, hướng thuộc hạ ở một bên nói:
“Chu Ngũ! Đánh cho ta, từ từ mà đánh!” Chu Ngũ lấy ra một trường côn rắn chắc, điên cuồng đánh liên tiếp vào Harry.
“Dừng tay! Không được đánh! Dừng tay” Harry đã trúng côn thứ nhất, đau kêu ra tiếng, nó xông lên phía trước muốn ngăn cản, lại bị người bên cạnh bắt lấy.
“Dừng tay! Ông buông!” Nó giãy dụa, lại tránh không ra khỏi bàn tay to kiềm chế, chỉ có thể hướng người đàn ông nhẫn tâm ra sức đánh Harry kia, khàn cả giọng hô:
“Chu Ngũ, dừng tay! Dừng tay! Harry, Harry……” Một côn khác lại giáng xuống, Harry mạnh mẽ biến thành tiếng kêu rên nó có ý né tránh, nhưng dây xích sắt lại hạn chế hành động của nó, mỗi côn Chu Ngũ hạ xuống, đều cứng rắn mạnh mẽ, giáng tới tấp trên người nó.
Harry bị
đánh không phải rất nặng, nhưng không nhẹ, rất nhanh, Harry gãy chân,
nứt xương. Harry kêu, khóe miệng chảy ra máu nhưng vẫn chật vật ra sức
giãy dụa né tránh.
“Cha, xin người dừng tay! Bảo ông ta dừng tay!” Nước mắt chảy ra từ hốc mắt, nó quay đầu hướng tới người đã ngồi trên ghế bưng trà uống, khóc lóc cầu xin.
“Người làm ơn, đừng đánh nó nữa! Cha……” Cha nhìn nó, sau đó chỉ vào con dao nhỏ trên bàn.
“Không cần phải xin tao, chính mày có thể cho nó ra đi nhẹ nhàng.”Nó rơi lệ đầy mặt, nhìn khuôn mặt cha không chút thay đổi, lại quay đầu
nhìn, đây là người bạn tốt duy nhất của nó từ nhỏ. Harry thở phì phò,
chân khập khiễng, máu đầy người, thống khổ nhìn nó; giọng nói của cha,
lạnh lùng vang lên
“Con chó kia, là phế vật, cho nên nó không thể thoát ra khỏi dây xích, chỉ
có thể bị người cầm gậy đánh. Cho dù mày đã huấn luyện nó, thì nó cũng
chỉ là chó, mày hiểu không.”
Trong nháy
mắt, nó đã biết, cha nghiêm túc muốn nó tự tay giết Harry, nếu không sẽ
để Chu Nhũ từng gậy từng gậy từ từ đánh chết con chó đáng thương.
Chu Ngũ lại một lần nữa, giơ cao gậy lên.
“Dừng tay!” Nó phẫn nộ rít gào, sau đó quay đầu trừng mắt người hầu đang giữ lấy nó, oán hận nói:
“Buông.” Người hầu nhìn về phía cha.
Nó biết, cha nhất định đã gật đầu, cho nên người hầu mới có thể buông lỏng tay ra.
Lau đi nước mắt trên mặt, nó đi về phía cha, cầm lấy con dao nhỏ, sau đó lại quay đầu hướng về phía Harry.
Harry đáng
thương, tiến đến bên chân nó, kêu oẳng oẳng. Trên khóe miệng trên lưng
đều là máu, chân cũng khập khiễng tuy rằng ngay cả đứng cũng không chắc, nhưng cái đuôi vẫn ngoe nguẩy, mừng rỡ với nó như cũ.
Nó ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ khỏe mạnh của Harry. Mà Harry dùng cái đầu lông xù, cọ sát hai má nó, tin tưởng dựa sát vào nó.
Nước mắt, lại rơi trên hai má nó.
Harry, bạn
tốt của nó. Bạn tốt duy nhất, tốt nhất của nó…… Nó đem mặt vùi vào
trong bộ lông ấm áp kia, sau đó nắm chặt con dao nhỏ, dùng sức cắm vào
bên xương sườn giữa trái tim Harry. Harry nức nở một tiếng, thân thể
khổng lồ, đổ ngào ở trong lòng nó, trái tim đập một tiếng lại một tiếng, sau đó thì vĩnh viễn ngừng lại.
Những giọt máu nóng bỏng chảy đầy hai tay nó, giọng nói của cha nó, lại vang lên.
“Mày xem, bởi vì mày mềm lòng, cho nên nó mới phải chịu mấy côn kia. Từ bi
và mềm lòng, chính là tăng thêm thống khổ lẫn nhau, mày là người phải kế thừa giang sơn. Bạn bè, đối với mày mà nói là không cần thiết.” Cha dùng giọng nói lạnh như băng, gằn từng tiếng nói với nó.
“Mày không cần bạn bè.”
Xe ngừng.
Hắc Trọng Minh tỉnh lại, nhìn thấy căn nhà lớn mà hắn đã rất quen thuộc.
Có như vậy
trong nháy mắt, hắn còn tưởng bản thân vẫn đang trong mộng, mà lúc đó
cha hắn vẫn còn sống, tuổi hắn còn rất nhỏ, tay đã được rửa sạch sẽ, đổi quần áo mới, chờ để cùng cha đi tham gia một yến hội.
Nhưng lão Trương đã đi tới, thay hắn mở cửa xe ra.
Hắn rất
nhanh tỉnh lại từ trong luồng kí ức, đứng dậy xuống xe. Lão Trương đã
già đi, Chu Ngũ đã chết lâu ngày, mà cha cũng mất mười năm rồi.
Hắn cũng đã không còn là đứa trẻ, trẻ người non dạ năm đó, chỉ có thể mặc cho người khác khống chế.
Xuyên qua
bữa tiệc xa hoa ở Tiền Luyện kia, thấy chồng quà cao như núi kia, khóe
hắn miệng nhếch lên tự giễu, nửa điểm cũng không muốn xem xét chúng,
nhưng khi lão Trương thay hắn cởi áo khoát, hắn mở miệng hỏi:
“Mẫu Đơn đâu?”
“Tiểu thư ở trong phòng khách.”
“Gọi người đem này tất cả những thứ này thu lại, đừng chất đống ở trong này thật chướng mắt.” Hắn vừa nói, vừa cởi cái bao tay da, giao cho lão Trương, sau đó đi nhanh đến Hậu Luyện.
Xuyên qua sân, sau đó đi qua đống quà, bước lên lầu hai.
Trong phòng, không có một bóng người.
Hắn xoa đôi lông mày rậm, lui đi ra, sau đó thấy hành lang, nơi cánh cửa luôn đóng chặt lộ ra một đường ánh sáng nhạt.
Đó là phòng mẹ hắn.
Mỗi cuối
tuần, người hầu sẽ đến quét dọn, làm cho phòng đó luôn sạch sẽ. Từ sau
khi mẹ hắn qua đời, hắn đã thật lâu không đi vào đó.
Cánh cửa kia, không nên mở ra.
Hắn đi lên phía trước, khi đi vào cạnh cửa, lại thấy Mẫu Đơn đứng ở trước bàn học, đang lật xem một quyển sách xưa.
“Em không nên tới nơi này.” Tiếng hắn từ phía sau truyền đến, dọa Mẫu Đơn nhảy dựng, nàng ngẩng đầu lên,
thấy Hắc Trọng Minh đã đi vào trong phòng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng y hệt như trên bức tranh.
Cho nên, bức tranh kia, là vẽ sau khi Harry bị giết sao?
Nàng nghĩ lung tung, căng thẳng nghĩ cách giải thích, hắn dần dần đến gần, mới miễn cưỡng lấy một cái lý do.
“Cửa mở sẵn.” Nàng cố gắng tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
“Cửa sổ cũng mở sẵn, tuyết rơi, vì thế em nghĩ nên đóng lại.”
“Những chuyện như thế này, người hầu sẽ làm.” Hắn đi đến bên cạnh bàn, mở miệng.
“Em biết.” Nàng lại hít một hơi, khống chế tim đập như điên, lau đi khóe mắt ướt át.
“Em chỉ thuận tay thôi.” Hắc Trọng Minh không nói gì, con ngươi đen thâm u, đang nhìn trên bàn, cuốn nhật kí mở sẵn, ánh sáng trong đôi mắt phút chốc tối sầm lại.
Mẫu Đơn từ
tầm mắt của hắn, nhìn nhật kí trên bàn, tim dường như muốn ngừng đập.
Hắn xuất hiện rất đột ngột, nàng hoàn toàn không có cơ hội đem nhật kí
trả về chỗ cũ.
Lúc này, nhật kí của Cung Thanh Hà, vẫn như cũ mở ở trang xảy ra chuyện đáng sợ ngày đó.
Mẫu Đơn
không thể tưởng tượng, đó là hạng đàn ông kiểu gì, sao lại có thể đối
với chính đứa con của mình làm ra chuyện như vậy. Cha hắn sau đó, còn
gọi người đem con chó kia làm thành tiêu bản, chỉ vì nhắc nhở hắn, không được có lòng dạ đàn bà.
Trong lúc này, lặng im bao phủ lấy hai người.
Hồi lâu sau, Hắc Trọng Minh mới đưa tay, thu về cuốn nhật kí kia.
Hắn xoay người, nhìn sắc mặt tái nhợt Mẫu Đơn, từ từ nói:
“Em không cần biết việc này.” Nói xong, hắn cầm tay nàng, mang nàng rời khỏi căn phòng lịch sự tao nhã xinh đẹp này.
Mẫu Đơn
không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bị hắn dẫn đi, theo phía sau hắn, đi theo bước chân hắn, bước xuống cầu thang. Đi qua phòng khách, nàng
thấy rất nhiều gói quà được gói tinh xảo.
“Đây là cái gì?” Nàng hỏi, thật ra cũng không muốn biết, chính là muốn phá đi sự im lặng của hai người trong lúc đó.
“Quà.” Hắc Trọng Minh trả lời rất đơn giản.
“Quà sinh nhật của tôi.” A, đúng rồi!
Hôm nay, là sinh nhật hắn.
Mẫu Đơn
nghĩ, quái, theo lý mà nói, sinh nhật Hắc Trọng Minh phải là ngày quan
trọng nhất trong giới xã giao Thượng Hải mới đúng. Khẳng định có rất
nhiều người, phải mời riêng đầu bếp nổi tiếng, mở bữa tiệc lớn, rồi
hướng hắn chúc mừng sinh nhật mới đúng.
Thế nhưng, lúc này, hắn chẳng những không ở tiệc rượu xã giao xa hoa kia, ngược lại còn về sớm hôn so với ngày thường.
“Vậy sao anh lại về sớm thế?” Nàng bật lên câu hỏi.
Hắc Trọng
Minh không có trả lời, mà chỉ quay đầu, có chút đăm chiêu, nhìn nàng
thật sâu liếc mắt một cái, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười.
Nụ cười kia, làm cho trái tim Mẫu Đơn, lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Từ đôi mắt
đen kia nàng nhìn ra được dục vọng cùng với tình cảm ấm áp.
Đây không
phải là điều nàng nên thấy. Nàng chỉ cần biết, hắn là người tàn nhẫn, vô tình, không từ thủ đoạn, là người đàn ông không có tâm.
Mình không cần biết việc này.
Đúng vậy,
điều nàng không cần biết nhất thì cũng đã biết, bề ngoài tà ác của hắn
đã che dấu tất cả mọi thứ. Mẫu Đơn cắn môi, nhìn chăm chú vào bóng dáng
cao lớn trước mắt, tâm tư rối loạn.
Đã quá muộn.
Nàng đã biết quá nhiều chuyện mà nàng không nên biết.