Đêm giao thừa, Thượng Hải vô cùng náo nhiệt, pháo hoa sáng rực rỡ trong trời đêm như nhiều đóa hoa đang nở rộ.
Hắc Trọng Minh vì tham gia một bữa tiệc do thị trưởng tổ chức, vào lúc hoàng hôn, cũng đã rời khỏi Hắc gia. Từ trước cho tới nay, mỗi bữa tiệc hắn tham gia đều như nhau, đều là một mình tham dự, cũng không có bạn gái đi cùng.
Mẫu Đơn đứng ở cửa sổ, nhìn Hắc Trọng Minh lên ô tô, rời cổng chính dần dần đi xa, hướng về phía nội thành đi tới.
Cho dù là bao năm mới đến, hoặc là năm cũ qua đi, ở Thượng Hải đều là ngày quan trọng, bất luận là người Trung Quốc, hoặc là người nước ngoài, đều tận tình hưởng lạc, trầm ngâm trong bầu không khí quốc khánh. Khắp nơi ở Thượng Hải đều giăng đèn kết hoa, so với ngày thường thì lộng lẫy hơn nhiều lần.
Trong khi tất cả mọi người đều đang ăn mừng, duy nhất ở biệt thự này vẫn im ắng, không khí vẫn như ngày thường, không có gì khác. Cho dù là ngày lễ gì cũng không lên quan tới nơi này.
Đừng nói là chúc mừng, thậm chí Mẫu Đơn hoài nghi, bọn người hầu mà dám can đảm mỉm cười, nhất định sẽ bị khiển trách không lưu tình.
Trong biệt thự này, có rất nhiều chỗ, nhưng chỗ nào cũng nặng nề âm u.
Những cảm xúc đau khổ tàn nhẫn, ở trong phòng được khảm quá sâu, đến nay không thể mờ đi. Cho nên, nơi này không có chúc mừng, cũng không có tiếng cười.
Vào bữa tối, trừ bỏ nàng thích ăn tôm bóc vỏ, bánh bao hấp, còn thêm cháo đậu đỏ, và một mâm bánh quế hoa làm từ gạo nếp. Bánh gato cao tầng hình thoi, hai mặt đều ướp đường hoa quế, nướng sơ qua, cho nên đường hơi cháy xém, hoa càng thơm, phối hợp rất bắt mắt.
Đối mặt với những món ngon này, nhưng Mẫu Đơn cũng không có cảm giác, chỉ ăn mấy miếng, sau đó cũng không thấy thèm ăn.
Sau khi trở lại trong phòng, nàng đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào phía chân trời âm trầm. Gió đêm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mây đen nặng nề, tập hợp ở trong trời đêm, càng lúc càng lớn, mang đến cảm giác áp bách lớn.
Là vì thời tiết sao?
Tay Mẫu Đơn, khẽ ấn trước ngực.
Khi đêm bắt đầu, ngực nàng giống như bị đè nặng bởi một khối đá thật lớn, có chút không thở nổi. Cái cảm giác áp bách khác thường này, là vì gió to tuyết lớn sắp đến, hay là có điềm báo xấu?
Mẫu Đơn đứng ở cửa sổ, ngóng nhìn bầu trời, hồn nhiên không biết sau lưng ánh đèn phản chiếu bóng hình nàng, làm cho thân thể nàng càng trở nên nhỏ nhắn, trở thành đường nét tuyệt đẹp trong bóng đêm.
Không biết đã qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy gió lạnh, thổi trúng nàng toàn thân run rẩy, chủ định quay vào trong phòng ngủ, lại nghe truyền đến hô hấp của một người khác.
Hắc Trọng Minh đã trở lại?
Một loại cảm xúc dường như có thể gọi là chờ mong, hiện lên trong lòng, nàng khó có thể phân tích, vì sao bản thân lại có loại cảm xúc này.
Nàng nhớ hắn sao?
Trong lòng Mẫu Đơn phủ định.
Không, không phải! Nhất định là nàng...... Nhất định là nàng...... tâm tư hỗn loạn, còn chưa lý giải được mối tơ vò trong lòng thì tiếng nói nam tính quen thuộc lại mang theo hơi thở hổn hển, gọi cái tên trước kia nàng vô cùng quen thuộc, nay đã có chút xa lạ.
“Thanh Phong!” Mẫu Đơn cứng người lại.
Thanh Phong, từng là tên của nàng, là nàng cống hiến cho Kim gia, thời gian đeo mặt nạ hành động, là chủ nhân cùng nhóm đồng bọn xưng hô với nàng.
Thế nhưng, khi phu nhân hạ lệnh, yêu cầu nàng che dấu thân phận, khi tiếp cận Hắc Trọng Minh, cũng không có người gọi nàng bằng tên này nữa.
Trong Hậu Luyện này, không nên có người biết, nàng chính là Thanh Phong.
Cho dù biết rõ nàng là Thanh Phong, lại càng không nên bước vào Hậu Luyện này.
Người đàn ông kia đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, để ngọn đèn vàng chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, cùng với đôi lông mày đậm nhăn lại vì lo lắng.
Mẫu Đơn khiếp sợ không thể nhúc nhích.
Nàng không thể tin được, người con trai này sẽ xuất hiện ở đây.
“Thanh Phong.” Lãng Thần lại kêu lên, khi hắn thấy rõ ràng nàng trở nên tràn ngập nữ tính, trang phục mềm mại xinh đẹp, thì ngũ quan toát ra vẻ vui mừng, nhưng lại bởi vì ghen tị, mà trở nên có chút vặn vẹo. Hắn tiến đến, gắt gao cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.
“Tại sao anh lại ở chỗnày?” Nàng thật vất vả mới tìm được giọng nói của chính mình.
“Anh biết đêm nay Hắc Báo không có ở nhà, nên mới lẻn vào.” Muốn phá bỏ bảo vệ của Hắc gia, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ít ra cũng không làm khó được hắn.
“Anh không nên tới,” Nàng hiểu rất rõ, nơi này nguy hiểm cỡ nào.
" Đi mau.” Lãng Thần lắc đầu, trả lời như định đóng cột.
“Anh không đi.” Hắn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, ghen tị không thôi.
" Vì sao sự xinh đẹp của em, cũng bị Hắc Báo hưởng dụng, mà không phải chỉ thuộc về anh?” Tiếp xúc quá mức thân thiết kia, làm cho nàng phải kiềm chế, mới không quay đầu tránh đi.
“Đây là mệnh lệnh của phu nhân.” Cho dù nàng không muốn, nhưng cũng không thể phản kháng, chỉ có thể tuân thủ theo như lời chỉ thị của phu nhân.
Trong mắt Lãng Thần, tràn đầy phẫn nộ.
“Cho nên, em tự nguyện làm ấm giường cho Hắc Báo?” Câu nói kia giống như roi da, hung hăng quất vào lòng nàng. Nàng cũng không nói gì, lúc đầu nàng có bao nhiêu sợ hãi, kháng cự cỡ nào, chán ghét cỡ nào, nói ra những lời này, cũng không có ý nghĩa gì, cho nên nàng che dấu tự ái bị tổn thương, thản nhiên trả lời:
“Kim gia có ơn đối với chúng ta.”
“Cho dù thiếu bao nhiêu, trong vài năm này chúng ta bán mạng cho Kim gia cũng đã sớm trả hết ân tình.” Lãng Thần nhìn nàng, hai tay cầm vai của nàng, đem nàng kéo lại gần.
"Anh không thể tin được, phu nhân lại để em làm những chuyện như vậy.”
“Sao anh lại phát hiện ra?”
“Ở bữa tiệc kia.” Lãng Thần cắn răng, đối Hắc Trọng Minh hận ý càng sâu.
“Cái gã chết tiệt kia, lại có thể cho em mặc quần áo hở hang như vậy, biến em trở thành loại gái tầm thường kia.” Chỉ cần là phu nhân tham dự bữa tiệc, Lãng Thần, Liễu Vũ, nhất định ở đó. Bốn người ở chung nhiều năm, tuy rằng nàng luôn luôn che mặt, nhưng ba người kia vẫn gặp qua bộ mặt thật của nàng, tuy rằng cách ăn mặc của nàng hoàn toàn thay đổi, nhưng nhận ra nàng thật ra không khó.
“Sau bữa tiệc, anh đã quyết định muốn tới đây mang em đi, nhưng lại nghe thấy tin em bị thương, nên anh mới kéo dài thời gian chờ cho đến khi vết thương của em khôi phục, mới lẻn vào nơi này.”
“Không, em không thể đi.” Nàng cuống quít lắc đầu.
Mấy năm qua nàng đã sớm biết Lãng Thần có tình cảm đối với nàng, mà lúc này tính tình Lãng Thần đang nóng như lửa, bởi vì trong lòng có tư tình nên mới làm ra một quyết định sai lầm như vậy.
Nàng cau mày nắm chặt hai tay.
“Vì sao?” Hắn chất vấn.
Vì sao?
Trong lòng nàng hỗn loạn hiện lên rất nhiều lý do, có lý do thậm chí nàng không dám thừa nhận, không dám nghĩ nhiều, nó vừa mới hiện lên đã bị nàng vội vàng đẩy ra.
“Nếu bây giờ em rời đi, chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại, em không có mặt mũi nào trở về gặp phu nhân.” Tất cả những chuyện nàng làm đều là vì nhiệm vụ.
Lãng Thần lại nói nói:
"Chúng ta không trở về Kim gia.” Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
" Cái gì?”
“Anh đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi.” Lãng Thần trả lời.
"Rạng sáng, tầm ba giờ có một con thuyền muốn đi Mỹ, anh đã mua vé tàu rồi. Chúng ta rời Thượng Hải, ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.” Hắn tính toán đã lâu.
Những năm gần đây, hắn vì Kim gia thành tâm cống hiến sức lực, nhiều lần vào sinh ra tử chưa từng có nửa câu oán hận. Nhưng khi hắn biết, phu nhân đưa Thanh Phong thân yêu của hắn, đến bên người Hắc Trọng Minh, cảm xúc ghen tị, đã bao phủ lòng trung thành của hắn.
“Nước Mỹ sao?” Đây là chuyện ngay cả nằm mơ nàng cũng chưa từng nghĩ đến.
“Đúng, đi Mỹ.” Lãng Thần gật đầu, giọng nói kiên định.
“Đến nước Mỹ, chúng ta có thể ở bên nhau, sống vì chính mình, không bao giờ cần phải vì Kim gia mà bán mạng.” Kim gia đối với nàng, ân trọng như núi.
Đoạn ân tình kia cũng như xiềng xích nặng nề, trói chặt nàng.
Nàng bị trói bởi xiềng xích kia, đã từ lâu lâu lắm rồi, khi có cơ hội thoát khỏi, tự do dễ như trở bàn tay, lại khiến nàng trong chốc lát phản ứng không kịp.
Rời Kim gia?
Rời Thượng Hải?
Không bao giờ vào sinh ra tử nữa, không bao giờ phải chịu vết thương do dao súng nữa, không bao giờ vì nhiệm vụ, lọt vào vòng nguy hiểm đối mặt với cái chết nữa. Nàng cũng có thể sống như nàng thường mơ mộng, cũng không hiểu được vì sao bản thân lại muốn giống người thường, sống cuộc sống tự tại?
Mãi trong giây lát, nàng mới hiểu được, thật ra là bản thân khát vọng. Khát vọng tự do, khát vọng cuộc sống bình thường, khát vọng rời xa thành phố nguy hiểm lúc nào cũng rình rập này.
Dao động của nàng có thể thấy được rất rõ ràng.
Lãng Thần đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ trên trán nàng, trên người nàng tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
"Thanh Phong, đi theo anh đi.” Hắn khuyên bảo.
"Anh yêu em. Khi đến nước Mỹ, chúng ta sẽ kết hôn, anh thề có thể mang lại cho em cuộc sống vững vàng yên ổn nhất.” Hắn nói như kể chuyện, đối với nàng mà nói, đều là giấc mộng xa vời, không thể thành hiện thực.
Chỉ cần gật đầu, chỉ cần đi cùng hắn, lên con thuyền kia, từ nay về sau, nàng có thể tự do. Hơn nữa, có thể đáp lại tình ý của Lãng Thần, có một cuộc hôn nhân đơn giản, cùng với ngày tháng bình an.
Kiếp này, nàng chưa bao giờ gặp lời đề nghị hấp dẫn khó từ chối như vậy.
Cơ hội để biến giấc mơ thành hiện thực, làm cho nàng ở trong thời gian ngắn, khó bỏ xuống ân tình, khó bỏ xuống lòng trung thành, rời Kim gia, rời Thượng Hải, rời Hắc Trọng Minh...... Thân mình nhỏ xinh, đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Khi hai tròng mắt u ám không đáy kia, hiện lên trong đầu của nàng, nàng đã không tự chủ được vươn hai tay, rời khỏi vòng ôm của Lãng Thần.
Cảm giác được nàng lùi bước, sắc mặt Lãng Thần, dần dần trở nên âm trầm, mày rậm nhíu lại.
Hắn vươn tay ra, muốn kéo nàng lại.
"Đi thôi, nếu không đi, sẽ muộn mất.” Nàng lại tránh thoát khỏi bàn tay to đang vươn tới của hắn.
“Không, em......” Nàng chần chờ.
Nhưng nàng đang chần chờ cái gì? Điểm này, ngay cả nàng đều không thể hiểu nổi. Càng nghĩ, trong lòng nàng càng loạn, mà cặp mắt đen kia ẩn giấu ở trong lòng lại hiện ra càng lúc càng rõ ràng.
Lãng Thần nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt dần dần trở nên vặn vẹo, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được, ghen tị mãnh liệt này đã ăn mòn hắn biết bao ngày.
“Em không muốn đi, thật sự chỉ là vì nhiệm vụ sao?” Giọng hắn căm hận chất vấn, hung hăng túm lấy nàng, bàn tay bóp rất mạnh, thậm chí không để ý đến việc có làm đau nàng hay không?
Đau đớn mãnh liệt, làm cho nàng hít thở thật sâu.
“Phải, không sai.” giọng nói của nàng, yếu hơn rất nhiều so với nàng suy nghĩ.
Vì nhiệm vụ.
Vì nhiệm vụ.
Chỉ là vì nhiệm vụ.
Nàng liên tục nói với chính mình, ở lại bên người Hắc Trọng Minh, chỉ là vì nhiệm vụ. Ngoại trừ nhiệm vụ, vốn không có lý do gì khác. Nhưng đối với khát vọng tự do, thực sự làm cho lòng trung thành của nàng bị dao động, mà đã không có lòng trung thành trói buộc, vì sao vừa muốn đi theo hắn, nàng lại chần chờ không thôi.
Ngoài nhiệm vụ ra, chẳng lẽ, còn có thứ khác so với lòng trung thành có sức mạnh trói buộc hơn sao?
Lãng Thần thấy biểu tình phức tạp hoang mang trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cảm xúc ghen tị, gặm nhấm lý trí của hắn, làm cho hắn trở nên dã man hung bạo.
“Em yêu thương hắn sao?!” Hắn nghiêm khắc chất vấn.
“Không có.” Nàng thốt lên trả lời, tuy rằng trả lời rất nhanh, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kinh hoảng, như là vừa mới bị người nhìn thấy, bí mật mà ngay cả chính nàng cũng không biết .
Hai tay Lãng Thần, bóp lại càng chặt, dường như là muốn bóp nát hai vai nàng.
"Em lại có thể yêu hắn sao? Em đã quên rồi sao, người đàn ông kia tàn nhẫn nguy hiểm biết bao nhiêu? Một năm trước, hắn đâm vào ngực em một đao kia, thiếu chút nữa khiến em mất mạng --”
“Em không có yêu hắn.” Nàng không ngừng phủ nhận, nhưng trong lòng lại càng lúc càng hỗn loạn.
“Đừng gạt anh!” Lãng Thần rống giận.
“Em không có.”
“Cho dù em có thương hắn hay không, em đều phải đi theo anh!” Lãng Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt dữ tợn, cứng rắn kéo nàng, xoay người rời đi.
Nhưng mới quay người lại, Lãng Thần lại đột nhiên cứng đờ, rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trong lòng nàng trầm xuống, cho dù không có quay đầu, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
“Cô ấy không thể đi theo cậu.” Giọng nói hùng hồn âm u, bình thản không nghe ra cảm xúc gì.
Không biết từ khi nào, Hắc Trọng Minh đã muốn vào phòng ngủ của hắn. Hắn đứng ở trước cửa, thong thả cởi áo khoát dính nhiều bông tuyết trắng trên người ra, tùy ý đem áo khoát để một bên, lại từ từ cởi áo vest, ánh đèn luôn mờ mờ, bỗng dưng lóe sáng.
Hắn dùng giọng nói lãnh đạm nhất, từ từ tuyên bố.
“Cô ấy là của tôi.” Một trận gió tuyết lớn lạnh thổi vào, vô số bông tuyết, thổi qua cửa sổ chưa bao giờ đóng, cũng bay tán loạn như ở ngoài trời, làm cho bên trong trở nên rét lạnh, trong thời gian ngắn ảnh hưởng đến thị lực của mọi người.
Lời còn chưa nói xong, Lãng Thần đã bắt đầu công kích.
Hắn cúi người xuống, giống như mãnh thú bị chọc giận, thấp người xông lên phía trước, sức mạnh toàn thân, mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi. Quả đấm như tảng đá, hung hăng tiến về phía trước như muốn đập tan mọi thứ.
Trong những phút cuối cùng, Hắc Trọng Minh mới nghiêng đầu tránh đi.
Quả đấm mất mục tiêu, dừng ở trên cửa, đập tan ván cửa khắc hoa, trong nháy máy xuất hiện vết nứt. Lãng Thần rống giận rút tay về, nắm tay bị vô số mảnh gỗ nhỏ đâm vào, tạo ra những vết máu loang lổ.
Trên mặt Hắc Trọng Minh xuất hiện nụ cười tàn khốc. Hắn cất bước xông tới trước người Lãng Thần, tung ra một đấm, trực tiếp đánh trúng ngực Lãng Thần.
Lãng Thần thét lớn một tiếng.
Mẫu Đơn đứng ở một bên, thậm chí nghe thấy tiếng xương sườn bị đánh gãy.
Hai người đàn ông xông vào đấu đá, mà không hề nghi ngờ, rõ ràng Hắc Trọng Minh chiếm thế thượng phong, Lãng Thần mỗi một lần công kích, đều dễ dàng bị phát hiện. Hắc Trọng Minh như là đang đùa giỡn con mồi chật vật, dung sức ra hết dòn này tới đòn khác, từ đầu đến cuối đôi môi mỏng luôn duy trì nụ cười tàn nhẫn.
Mỗi khi hắn đánh gãy một đốt xương trên người Lãng Thần, miệng hắn nhếch lên ý cười càng đậm. Nhưng dù cái miệng của hắn nở nụ cười nhưng trong con ngươi lại lóe lên sát ý.
Khi đánh nát khuôn mặt tuấn tú của Lãng Thần, hắn còn ngẩng đầu lên, dường như có chút thâm ý nhìn nàng một cái. Mẫu Đơn cảm thấy rùng mình.
Nếu tiếp tục đánh nhau như vậy, Lãng Thần tuyệt đối sẽ bị Hắc Trọng Minh đánh chết tươi. Lúc trước bọn họ bốn người liên thủ, cũng không thể đánh ngã Hắc Trọng Minh, thậm chí còn bị thương, huống chi bây giờ, đối mặt với Hắc Trọng Minh, chỉ có một mình Lãng Thần?
Mẫu Đơn không có sự lựa chọn nào khác.
Nàng xông lên phía trước, thân hình nhỏ xinh, nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, trong nháy mắt, liền lách mình đi đến bên cạnh Lãng Thần, tung một đấm về phía ngực Hắc Trọng Minh.
Có thể nói cú đánh rất đau, nhưng nó phản ngược lại làm tay nàng đau tê dại, mà Hắc Trọng Minh thì bất động như núi, chỉ thong thả nhếch tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó ngóng nhìn nàng, từ từ cười.
Nụ cười kia, làm cho da đầu Mẫu Đơn run lên, toàn thân run rẩy không thôi.
Hắn đã biết!
Tuy rằng nàng đoán không ra, là lúc trước hắn đã biết thân phận thật sự của nàng, hay là vừa mới nghe thấy Lãng Thần và nàng nói chuyện, đoán ra nàng chính là Thanh Phong che mặt, một trong bốn vệ sĩ của Kim gia. Nhưng khi thấy hắn cười, nàng mới kinh hãi phát hiện ra, ngay cả việc nàng ra tay, cũng nằm trong sự tính toán của hắn.
Chỉ cần nàng ra tay, chẳng khác nào thừa nhận thân phận của mình.
Người phụ nữ bình thường, tuyệt đối không có bản lĩnh như vậy.
Nhiệm vụ Phu nhân giao cho, thất bại ngay trong khoảnh khắc nàng ra tay cứu Lãng Thần, hoàn toàn thất bại.
Nếu nhiệm vụ thất bại, nàng liền càng không cần lo lắng do dự nữa.
Bàn tay nhỏ bé của nàng nâng lên, dồn hết sức lực vào lòng bàn tay, nhắm thẳng đến cổ họng hắn.
“Dừng tay!” Nàng cảnh cáo, ngăn cản hắn lại dùng sức đánh Lãng Thần.
Khóe miệng Hắc Trọng Minh nhếch lên, ánh mắt không hề thay đổi, ngay cả hành động cũng không ngừng, nắm tay liên tục giáng xuống thân thể Lãng Thần , phát ra một tiếng vang nặng nề.
Bàn tay của Mẫu Đơn càng vươn về phía trước, mới đụng đến da thịt ấm áp của hắn, bóp vào cổ họng hắn. Cổ họng nơi yếu nhất trong thân thể, chỉ cần dùng hết lực, cho dù chỉ dùng tay không, cũng có thể tạo ra thương tổn rất lớn.
“Lập tức dừng tay!” Nàng vội vàng hô to.
Lần này,cuối cùng hắn cũng dừng tay, mang theo nụ cười ngang ngược, nhếch lông mày với nàng.
“Không.” Hắn cự tuyệt.
“Vậy bây giờ tôi sẽ giết anh!” Nàng dùng giọng nói kiên định nhất, giả vờ sẽ ra tay, giống như dùng sức, tấn công cổ họng hắn, thực tế chỉ là nói dối, nhưng cũng không dám để hắn phát hiện, tay nàng bây giờ đang run rẩy.
Nụ cười ngang ngược biến mất, ánh mắt lại trở nên sắc bén khiến người khác thấy sợ.
Hắc Trọng Minh rốt cục dừng tay, không hề tấn công Lãng Thần, ngược lại vẫn không nhúc nhích, lặng im nhìn cô gái bé nhỏ trước mắt.
“Cậu ta đối với em mà nói, quan trọng như vậy sao?” Giọng nói của hắn rất nhẹ, lại mang theo lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi rùng mình.
Tuy rằng đứng ở trong phòng ấm áp, nhưng giọng nói của hắn, lại làm cho toàn thân nàng rét run, giống như trần trụi đi ở trong mưa tuyết gió lớn nơi núi sâu.
Nàng chống cự lại nỗi bất an mãnh liệt kia, thấp giọng kêu to.
“Lãng Thần.” Câu trả lời của nàng, là một tiếng thống giận và bi thảm.
Tốt rồi, Hắc Trọng Minh cũng không giết Lãng Thần.
Còn chưa giết.
“Lãng Thần, mau đứng lên, anh phải rời khỏi nơi này.” Rối loạn vừa rồi, nhất định khiến cho những người khác trong biệt thự chú ý, nếu càng kéo dài lâu, cơ hội thoát thân thành công, e rằng càng lúc càng xa vời.
Lãng Thần lay động đứng lên, lau vết máu trên mặt, máu tươi cũng không ngừng từ trên miệng trên mũi hắn chảy xuống.
"Anh muốn giết hắn!” Giọng nói của hắn dường như là đang rống giận.
“Không được!”
“Đến lúc này, em còn muốn bảo vệ hắn?”
“Em không có.” Nàng vội vàng giải thích.
"Bằng sức của hai người chúng ta, không thể làm hắn bị thương.” Tuy rằng nàng đang uy hiếp Hắc Trọng Minh nhưng cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
“Anh không tin!”
“Lãng Thần, đừng xúc động.” Nàng chỉ có thể cố gắng thuyết phục Lãng Thần đã mất đi lý trí .
"Đi mau, đợi khi có cơ hội, anh lại đến cứu em.” Hắn chần chờ trong chốc lát, rốt cục cũng bị nàng thuyết phục.
“Em chờ anh.” Nàng gật gật đầu, tầm mắt không dám dời trên người Hắc Trọng Minh, vừa lúc thấy rõ nàng gật đầu, trong cặp mắt đen kia phụt ra ánh lửa.
Biết không thể lại chần chờ, Lãng Thần rầu rĩ kéo thân hình đầy vết thương, đi tới bên cửa sổ, cuối cùng lại cắn răng, sau khi oán hận trừng mắt Hắc Trọng Minh một lúc lâu, mới thả người nhảy ra cửa sổ, biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Trong phòng ngủ chính, chỉ còn lại có Hắc Trọng Minh và Mẫu Đơn.
Hắn đánh giá nàng, ánh mắt đen sáng lên.
“Cứu em? Em muốn cậu ta lại đến cứu em sao?” Hắn càng nói khẽ, đôi mắt càng nguy hiểm.
"Cậu ta sẽ không có cơ hội, xuất hiện ở trước mặt em nữa.” Hắn cười dã man, không để ý đến trên cổ họng bị uy hiếp, nghiêng người nói.
Câu nói kia của Hắc Trọng Minh, giống như là tuyên án tử hình với Lãng Thần.
Nàng hít sâu một hơi, biết cho dù đêm nay, Lãng Thần có thể chạy khỏi Hắc gia, nhưng khi mặt trời lên, Lãng Thần cũng tuyệt đối trốn không thoát vô số người đuổi giết.
“Hãy buông tha anh ấy.” Nàng yêu cầu.
Hắn nhìn nàng, nhếch đôi lông mày rậm.
“Em xin tha cho cậu ta sao?”
“Đúng.” Hắn cười khẽ.
“Câu trả lời này của em, sẽ chỉ làm cậu ta chết càng thảm.” Nàng cắn môi.
"Anh không thể giết anh.”
“Vì sao?”
“Anh ấy là người của Kim gia.” Hắn cười lạnh,
"Em cho là, tôi sẽ để ý sao?” Hắn nhớ tới khi bước vào trong phòng, tận mắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tức giận cực điểm, cùng với sát ý tàn khốc, giống như là dầu gặp lửa, nháy mắt bốc cháy.
Nửa đường hắn rời đi bữa tiệc, mạo hiểm tuyết lớn, chạy về trong nhà, đúng lúc thấy nàng cùng người đàn ông khác đang ôm nhau, bộ dáng khó có thể chia lìa. Hắn phẫn nộ, căm tức, thậm chí còn có một tia bất an mà hắn chưa bao giờ cảm nhận qua.
“Em còn muốn chạy sao?” Hắn ép hỏi, không quên được hình ảnh nàng được ôm chặt ở trong lòng Lãng Thần.
"Em muốn cùng cậu ta cao bay xa chạy, sống những ngày yên bình sao?”
“Em không có --”
“Em không lừa được tôi đâu.” Hắn tận mắt thấy nàng dao động.
Sắc mặt Mẫu Đơn trở nên tái nhợt.
“Đúng, em muốn chạy trốn.” Trong nháy mắt, nàng thực sự bị dụ hoặc, dường như sẽ đáp ứng cùng Lãng Thần rời đi, nhưng khi nàng nhớ tới Hắc Trọng Minh, nàng lại...... Sự thừa nhận của nàng, làm cho lý trí hắn càng lúc càng không khống chế được.
“Vậy tại sao em không đi cùng cậu ta?” Hắn vẫn cười, liếc nhìn nàng, cố ý dùng giọng nói đùa cợt, tàn nhẫn hỏi tiếp.
"Bởi vì, em yêu tôi sao?” Giọng nói trào phúng của hắn, làm nàng tổn thương rất sâu, càng vạch trần vẻ mặt bình tĩnh giả dối của nàng. Nàng chỉ cảm thấy đột nhiên mất đi sự bảo vệ, bị người khác vạch trần không chút lưu tình, nàng không muốn, cũng không dám đối mặt sự thật.
Vô cùng bối rối, làm cho nàng vội vã muốn bảo vệ chính mình, ngược lại tỉnh táo ngoài ý muốn.
“Em khiến anh nghĩ như vậy sao?” Nàng học tập sự tàn khốc hắn, nói ra những lời khó nghe thậm chí còn lộ ra nụ cười lãnh đạm.
Nàng học được rất tốt, đủ tốt để chọc giận hắn.
“Nếu không thì vì sao?” Hắn nguy hiểm nheo ánh mắt.
Nàng lại cười lần nữa.
Nụ cười kia, có đùa cợt, có khinh miệt, có thờ ơ.
“Tất cả đó đều là giả.” Nàng cười rất nhẹ nhàng, sử dụng sự quan sát tỉ mỉ của mình, bên trong vai diễn bối rối của nàng, sáng tạo ra nhân vật hoàn toàn mới.
"Tất cả mọi thứ này, đều là vì lừa gạt anh.” Ngay cả khi biết nàng đang nói dối, nhưng lý trí Hắc Trọng Minh vẫn bị sụp đổ.
Sắc mặt hắn, trở nên dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, bàn tay to to rộng, chỉ đơn giản tìm tòi, liền cầm tay nhỏ bé của nàng, đem ưu thế của nàng trong nháy mắt trở thành bất lợi.
Hóa ra, nàng có thể uy hiếp hắn, là bởi vì hắn cố ý nương tay.
Một khi hắn thực sự hành động, bằng thân thể của nàng, hoàn toàn không có khả năng ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Hắc Trọng Minh bắt lấy nàng, đem thân mình nhỏ xinh của nàng ném lên giường lớn, hung hăng đẩy ngã nàng.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh kia, lộ ra nụ cười ác ý, thậm chí bẻ hai khớp xương ở tay, phát ra tiếng rắc dọa người.
Hắn kéo caravat xuống, thong thả tới gần nàng, trong đôi mắt đen không thấy đáy.
“Như vậy thì để tôi đến kiểm nghiệm một chút, xem phản ứng của em đối với tôi, cuối cùng là thật hay là giả.”