CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Nếu lúc trước không xuống núi, hiện tại ta đây sẽ là bộ dạng gì chứ?
Trần Nặc thường xuyên nghĩ như vậy.
Nói thế, sẽ không gặp phải tai nạn như vậy, cũng sẽ không quen biết Giang Thận Tu, sau đó đau lòng.
Dù cho cuộc sống trên núi nhạt nhẽo vô vị, nhưng có thể cùng mẫu thân hai người tiếp tục gắn bó như vậy, bình an, là tốt rồi.
Quản gì giang hồ ầm ĩ thành cái dạng nào nữa.
Chẳng qua cứ như vậy, sẽ không có Trần Thính, không có Giang Thận Tu, cũng sẽ không có.......Hứa Lâm......
Không rành thế sự qua hết kiếp này, cùng A Hoàng và Tiểu Bạch, chậm rãi già đi, hóa thành bụi đất, tiêu tán trong gió.
Ngẫm lại, nếu như thế, vẫn sẽ có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, đó cũng chỉ có thể là giả thiết. Mặc kệ lựa chọn khác nhau phải chịu kết quả thế nào, nàng cũng đã xuống núi, trải qua nhiều lần tang thương biến cố.
Mỗi tối của năm năm này, nàng luôn mơ thấy muôn hình muôn vẻ những giấc mộng. Thực ra cũng không tính là mộng, đều là những chuyện đã xảy ra năm năm trước đây.
Có, hoa đào rơi đầy, mẫu thân gầy xơ xác như cây củi ngồi trong viện trông ngóng đợi bóng dáng Lâu Trụy trở về. Đều nói dung mạo con người cùng hoa đào tôn lên cho nhau sắc hồng, mà đào sáng rực, mẫu thân lại mang vẻ tiều tụy không dứt.
Có, ở phía sau núi Ngũ Lương Phái, mẫu thân nói với Tứ phụ thân đang quỳ gối kia.......Trong lời nói của người, từng chữ bên tai, thoáng như mới ngày hôm qua ——
“Chung quy cũng là một cái chết, tốt xấu đều lưu lại một kỷ niệm........Khiến cho Nặc Nhi nửa đời sau không đến nỗi quá cô độc........Mà Lâu Trụy...... Ta cũng không hi vọng gì vào hắn.......”
Tứ phụ thân đau lòng trước kiên trì của mẫu thân, nhìn trong mắt nàng, là đau thương như vậy.
Còn có, bạch quang hiện lên, thời điểm Giang Thận Tu bay tới, hoa đào đầy trời bay lả tả như mưa.
Từng đợt, tinh tinh tế tế, tới không ngừng.
Đóa hoa phiêu bạt trên máu đỏ tươi, đẹp đến rung động lòng người.
Khi tỉnh lại, ánh mắt Trần Nặc luôn hồng hồng.
Nàng vốn tưởng rằng, chính mình đã không còn để ý.
Cũng không suy nghĩ.
Đương nhiên, cũng không chỉ biết mộng như vậy.
Tỷ như, cùng Giang Thận Tu ngồi xổm ngoài phòng bếp Thiên Lôi Giáo, khe khẽ nói thầm làm sao hạ độc bọn hắn.
Tỷ như, sau một hồi hung ác chỉnh các đại hiệp áo trắng, Tư Không Cảnh ôm lấy nàng, cái ôm rộng lớn mà ấm áp.
Lại tỷ như, gió thổi rừng trúc xào xạc như tiếng sóng, bên trong ý xanh tràn đầy, Hứa Lâm mỉm cười ấm áp......
Mơ thấy nhiều nhất, vẫn là Giang Thận Tu.
Hắn giữa đèn hoa rực rỡ, mùi hương hoa quế trang nhã của hắn; mưa phùn róc rách, hắn cẩn thận từng li từng tí xòe chiếc ô giấy dầu ra......
Mơ như vậy, lúc sau tỉnh lại, lại so với chút ác mộng kia càng làm cho nàng ảm đạm.
Có lẽ, ta đã già rồi.
Trần Nặc nghĩ.
Bằng không, tại sao có thể tức cười như vậy, một lần lại một lần, nhớ lại quá khứ?
Rời khỏi năm năm, nàng vẫn là buông không được.
Buông không được.
——————————— ta không cẩn thận liền để lộ ra một chút bề mặt bí mật ~ nga còn sống ~——————————
Hứa Lâm rất hợp với sở thích của Trần Thính.
Thời điểm rời giường ngày hôm sau, Trần Thính sống chết không cần bà vú giúp hắn thay quần áo, chỉ đích danh Hứa Lâm phải thay cho hắn.
Hứa Lâm không biết làm sao, đành nghe theo thằng nhóc thối này.
“Tỷ phu, ta thực yêu thích huynh!”
Trần Thính nâng tay, để Hứa Lâm đeo bao tay cho hắn.
“Cám tạ đại nhân khen ngợi, tiểu sinh thụ sủng nhược kinh(1).”
Hứa Lâm buồn cười mà tiếp lời.
“Tốt lắm...... Tốt lắm......” Trần Thính ra vẻ thâm trầm, lời nói sâu xa: “Tỷ phu huynh phải cố lên a!”
“Ừ? Sao vậy?”
“Tỷ phu à...... Huynh cũng không thể cứ để ta gọi xuông như vậy.....”
Trần Thính vẻ mặt ông cụ non nói.
“Ha hả, Tiểu Thính, đệ rốt cuộc muốn nói gì?”
“Tỷ phu ơi. . . . . Huynh mau khẩn trương hành động đi! Lần trước Vi Tiểu Bảo kia mang chín trăm chín mươi chín đóa mẫu đơn để cầu hôn tỷ tỷ đấy! Ngay tại trong viện này. . . . . . Hắn nói chín trăm chín mươi chín đại biểu thiên trường địa cửu(2), cùng tỷ tỷ hai người vĩnh viễn dài lâu. Chậc chậc, thật đau lòng.”
“............”
“Tỷ tỷ không dễ dàng đem bản thân bán đi như vậy. ngược lại là hoa kia đưa tới một đống lớn ong mật......”
“............”
“Bi kịch a bi kịch!”
“Mặc quần áo, nhanh đi ăn sáng thôi!”
“...... A......”
Ăn xong điểm tâm, Trần Thính, Trần Nặc, Hứa Lâm – ba người cùng đi lên phố.
Tuấn nam mỹ nữ, cộng thêm một tiểu nam hài hoan hỷ bộ dạng đặc biệt khỏe mạnh kháu khỉnh, ba người bọn họ một đường thật sự là quang cảnh vô hạn, làm cho người qua đường liên tiếp nhìn lại.
Trần Thính rất nghịch ngợm, nhìn thấy thứ gì đó ăn được liền kêu muốn mua, bị Trần Nặc thưởng cho không ít bạo lực.
Ở sạp nhỏ bán tào phớ, đại thẩm bán tào phớ kia hâm mộ nhìn ba người bọn họ, nói với Trần Nặc: “Phu nhân, tiểu thiếu gia thật đáng yêu ~ nhìn dáng vẻ của cô, thật không ngờ là cô đã có một đứa con lớn như vậy...... ”
Thì ra đại thẩm này cho rằng ba chúng ta là một nhà ba người.......
Hứa Lâm cảm thấy có chút ngượng ngùng, trộm liếc mắt nhìn Trần Nặc một cái, phát hiện nàng thản nhiên như thường mà lau cái miệng dính đầy tào phớ của Trần Thính.
Lúc tính tiền, đại thẩm lại bà tám hỏi một câu: “Phu nhân, cô bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn cùng lắm bộ dạng mười sáu mười lăm tuổi....... ”
Trần Nặc lạnh nhạt trả lời: “Năm nay ta ba mươi lẻ năm.”
Đại thẩm há hốc mồm: “Hả?”
Trần Nặc chỉ chỉ Hứa Lâm: “Đây là con trai lớn của ta.” Lại chỉ chỉ Trần Thính: “Đây là con thứ của ta.”
Đang nói dở, Trần Thính liền nhìn về phía đại thẩm nhếch miệng cười, hàm răng trắng đều tăm tắp gần như làm lung lay mắt vị đại thẩm kia.
Hứa Lâm ở một bên dở khóc dở cười.
Đại thẩm giữ nguyên miệng hình trứng chim một lúc lâu sau, mới nhớ ra khép lại: “A..... A a, phu nhân chăm sóc thật tốt...... Đại thiếu gia cũng lớn lên thật tuấn mỹ..... ”
Trần Nặc “Ừ hừ” một tiếng, nói với Hứa Lâm cùng Trần Thính: “Con của ta, đã ăn no chưa, nương trả tiền rồi đi ~”
Sau đó, lướt qua đám “con” mà đi thẳng
Trần Thính kéo kéo góc áo Hứa Lâm, nói với hắn: “Tỷ phu, hãy nén bi thương.”
Lập tức lanh lợi theo sát ra khỏi.
Hứa Lâm thở dài một hơi, lắc đầu, không biết làm thế nào theo sát bên trên.
Lúc đi ngang qua dưới lầu một tửu lâu hạng nhất, một người từ trên trời giáng xuống, “Ầm” một tiếng, ngã xuống trước mặt Trần Thính cùng Trần Nặc.
Trần Thính cùng Trần Nặc bình tĩnh nhìn người nọ tứ chi run rẩy một chút, hai chân một đạp, về trời luôn.
“Tỷ tỷ, chúng ta lúc này nên làm sao bây giờ?”
“Lách qua hắn, về nhà ăn cơm đi.”
“A.”
“Tiểu Đinh Đang ngươi cẩn thận một chút, không nên giẫm lên hắn..... ”
“Dạ!”
“Bốp!”
“Ô ô ô tỷ tỷ đánh đệ làm gì?!”
“Đã nói đệ không được giẫm lên hắn sao đệ lại lấy chân đạp lên mặt hắn chứ? Ngộ nhỡ không chết lại bị đệ một cước giẫm chết thì phải làm sao bây giờ?!”
“Ô ô ô tỷ tỷ Tiểu Thính nhầm......”
“Muốn đạp thì đạp vào tay vào chân, không được đạp vào những vị trí quan trọng như vậy. Biết chưa?”
“...... Đã biết......”
Trần Nặc sau một phen tận tình khuyên bảo giáo dục, Trần Thính nâng chân, nhắm ngay bàn tay người nọ, lại do dự mà chậm chạp không chịu hạ xuống.
Trần Nặc bình tĩnh đứng một bên nhìn.
Lúc này biểu cảm của Hứa Lâm đã không thể dùng một chữ 囧 để hình dung....... Mà là 囧囧囧囧囧囧囧囧!
Bởi vì tiểu bằng hữu Trần Thính làm việc vô cùng theo đuổi sự hoàn mỹ, thời gian cứ thế kéo dài, thế nên Trần Thính, Trần Nặc, Hứa Lâm ba người cùng những người khác kéo đến xem mời đến nha môn......
“Uy —— vũ ——”
Nha dịch cùng kêu to.
“Bốp!”
Huyện lệnh cầm trong tay kinh đường mộc(2) vỗ trên bàn, quát: “Các ngươi! Cùng người chết có quan hệ gì?!”
Nhóm dân chúng run run một hồi, không dám đáp lời.
Cảnh này làm cho Huyện thái gia nhìn ra ngoài một hồi âm thầm sảng khoái.
Hứa Lâm nhíu nhíu đầu lông mày.
Trần Thính hết sức chăm chú liếm khối đường trong tay.
Trần Nặc ôm tay, dù bận vẫn ung dung nhìn Huyện lệnh.
Cảnh này làm cho Huyện thái gia nhìn ra một hồi bực dọc.
“Bốp”
Kinh đường mộc lại vỗ, Huyện lệnh chỉ vào Trần Nặc, cố làm ra vẻ nói: “Sai dịch nói, ba người các ngươi đứng ngay tại trước mặt thi thể! Nói! Rốt cuộc có phải ngươi giết người hay không?!”
Trần Nặc liếc mắt nhìn Huyện thái gia một cái, khiến cho Huyện thái gia mặt đỏ tim đập: “Ba chúng ta là đi mua nước tương, hắn đã chết thì dính dáng cái rắm gì đến bọn ta!”
Huyện thái gia ho khan hai tiếng, cố giữ vững trấn định: “À........ Cô nương nếu thật như trong lời nói muốn đi mua nước tương...... Hay là đến Vô Hoa Ký mà mua, nước tương của Vô Hoa Ký là hảo hạng vừa đen lại vừa bóng, uống vào không chỉ giúp làm đẹp mà còn cường thân kiện thể..... ”
Trần Nặc mắt lạnh phóng tới: “Ừ hừ, xin hỏi Huyện thái gia còn có chuyện gì nữa không?”
Huyện thái gia run run một chút, đứng lên cúi đầu khom lưng: “Không có việc gì không có việc gì, cô nương có muốn bản quan phái cỗ kiệu đưa cô nương hồi phủ hay không?”
“Không cần.” Trần Nặc vỗ vỗ đầu Trần Thính: “Tiểu quỷ, ta về nhà đi.”
Trần Thính lại đứng bất động, chỉ vào mũ cánh chuồn của Huyện thái gia nói: “Tỷ tỷ, mũ kia chơi thật tốt ~ Tiểu Đinh Đang muốn đội ~”
Trên đại đường không khí đột nhiên lâm vào băng giá.
Huyện thái gia trên mặt không nhịn được tươi cười.
Hứa Lâm khóe miệng giật giật.
Trần Nặc hí hí mắt, đối diện với đầu Trần Thính chính là một chưởng: “Đội đội đội cái đầu đệ ấy, đệ xem nam nhân kia tóc đầy dầu như vậy, rõ ràng là hơn một tháng chưa gội sạch, đệ muốn bi hắn lây rận sao?”
Huyện thái gia 囧.
Hứa Lâm không nói gì.
Dân chúng cười trộm.
Trần Thính ôm đầu, bĩu môi: “Nhưng mà nhưng mà.......Người ta là muốn đội một chút thôi ~”
Trần Nặc nâng nâng tay, vừa mới định đánh tiếp một chưởng, lại nhín bộ dạng đáng thương hề hề kia của Trần Thính, nhận ra.
Quay đầu, mỉm cười với Huyện thái gia, khuynh quốc khuynh thành: “Đại nhân ~~”
Huyện thái gia bỗng nhiên cảm thấy ba hồn sáu phách đều bị câu đi rồi, lâng lâng nhìn Trần Nặc trước mặt, vô cùng thuận theo mà lên tiếng: “Ừ......”
Trần Nặc ngoắc ngoắc ngón tay: “Mũ.”
Huyện thái gia lúc này nghiễm nhiên thần chí không rõ, lại “Ừ” một tiếng nữa, ngoan ngoãn gỡ mũ xuống, đưa cho Trần Nặc.
Trần Nặc đưa mũ cho Trần Thính: “Lấy được rồi.”
Lại quay đầu, ngọt ngào cười với Huyện thái gia: “Cám ơn đại nhân ~”
“Phốc ——”
Huyện thái gia máu mũi phun ra, mênh mông mãnh liệt.
May mắn Trần Nặc tránh mau, không có bị phun trúng.
Sư gia thần sắc 囧囧 quan tâm giúp Huyện lệnh cầm máu, Trần Nặc Hứa Lâm cùng với Trần Thính đang vui vẻ chơi với mũ cánh chuồn, dẹp đường hồi phủ.
Khoảng nửa canh giờ qua đi, Huyện thái gia hồi hồn, chỉ cảm thấy đỉnh đầu lành lạnh không quen.
Sờ lên, không có mũ cánh chuồn.
Huyện thái gia lòng cả kinh, vội vàng hỏi sư gia bên cạnh: “Này này này...... Mũ của ta đâu?!”
Sư gia biểu tình quái dị, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngẩng đầu nhìn về không trung xanh thẳm nơi xa.
Mây trắng khoan thai, xanh lam vô hạn.
Trên bàn cơm, Trần Nặc gõ gõ bát Trần Thính: “Tiểu Đinh Đang, mũ kia đâu?”
Trần Thính nằm úp sấp trên bàn cơm: “Thối lắm, đệ ném rồi.”
Hứa Lâm im lặng.
Thùng rác bên cạnh, mũ cánh chuồn đen đen lẳng lặng nằm bên cạnh ruột gà, bị một đám ruồi bọ ong ong quây chung quanh, thê lương vô hạn.
——————————————— thê lương phân cách tuyến ——————————————
Không biết làm thế nào, Huyện thái gia điều tra ra địa chỉ của Trần Nặc, sau đó, bà mối liền tới cửa.......
“Trần cô nương ~ Huyện thái gia chúng ta sẽ không ghét bỏ cô mang theo con chồng trước ~~ Huyện thái gia phòng vợ bé thứ năm ~ là vị trí bao nhiêu danh môn khuê tú hướng tới đó ~~ Trần cô nương ơi ~~ ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ nha ~~”
“Hả ~ Trần cô nương không phải chê Huyện thái gia của ta già ~~ nam nhi ba mươi lăm tuổi, chính trực tráng niên ~~”
“Trần cô nương. . . . . . Ai nha! Trần cô nương sao cô lại lấy chổi ra quét?”
“Trần cô nương ta có chuyện muốn bàn ~! Trần cô nương cùng ta hòa hòa thuận thuận mà nói chuyện đi! Ai nha đầu của ta!”
“Trần......”
Nhìn bà mối biến thành đầu heo chật vật chạy trốn, Trần Thính sùng bái nhìn Trần Nặc: “Tỷ tỷ! Thật là lợi hại!!”
Trần Nặc đem chổi ném, nói: “Đừng hi vọng ta đem bộ “Công phu cái chổi kinh thiên động địa sét đánh’ này giao cho đệ! Đọc sách đi!”
“A.”
Trần Thính phẫn nộ cầm lên sách trên bàn, tiếp tục đọc.
Hứa Lâm giống như người ngoài không có việc gì, thẳng thắn thu thập … Cùng Trần Nghe đi đọc sách.
【 Sáng mùng ba hôm sau, Tây Môn Khánh đứng rửa mặt chải đầu xong, gọi Đại An Nhi: “Ngươi đi mời Hoa Nhị Đa......” 】
Nhìn thấy trên sách viết thế, Hứa Lâm có chút bồn chồn: “Tiểu Thính..... Sách này...... Là 《 Thủy Hử truyện 》 à?”
Trần Thính trở mặt xem thường: “Sao có thể chứ, đây là《 Kim Bình Mai 》.”
Hứa Lâm nghẹn lời, khóe miệng rút gân nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc đi đi lại lại trong đại sảnh.
Hứa Lâm nghĩ nghĩ, lấy đi sách trong tay Trần Thính: “Tiểu hài tử không nên xem thứ này.”
Trần Thính ngược lại không để bụng: “Tỷ phu huynh thật ngây thơ, sách này còn chưa từng đọc qua sao?”
Hứa Lâm lần thứ hai nghẹn lời, quyết định quay đầu lại cùng Trần Nặc thương lượng thật tốt về vấn đề giáo dục tiểu hài tử.
Bỗng nhiên, một đạo bóng trắng lóe lên dừng ở trong tiểu viện.
Trần Nặc thoáng cái sửng sốt.
Người tới tươi cười lấy lòng: “Bảo bối ~~ ta đến với nàng đây ~~~”
Chú thích:
(1) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà kinh sợ
(2) Thiên trường địa cửu: Sánh ngang trời đất
(3) Kinh đường mộc: Là cái tấm gỗ mà quan nha môn ngày xưa hay dùng để đập trên bàn trong mỗi vụ án ~