Editor: Nhan
Beta: Panpanni01
"Cô nương không muốn giao người ra?" Mục Hàn kỳ thực đang thử thăm dò, hắn đến nay đều không rõ ràng nha đầu trước mắt này rốt cuộc là người nước nào phái đến.
Đột nhiên cô xuất hiện nói muốn giúp hắn phục quốc, dường như thật, lại như là giả.
Khó mà nắm lấy.
"Thật xin lỗi, ta không thể đem Tam công chúa giao cho huynh." Khúc Yên lắc đầu, "Ta giữ nàng ta lại còn có tác dụng."
"Để làm gì?" Mục Hàn truy vấn.
"Bây giờ ta không thể nói cho huynh."
Thứ lỗi cô bịa không nổi......
Khúc Yên nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói, "Ta đã học được cổ thuật, ta có thể giúp huynh thay máu."
Hồng Tang ở bên cạnh căn bản không có hứng thú với chủ đề của bọn họ, nghe được câu này liền lập tức mở to hai mắt nhìn, ha ha cười lạnh: "Ngươi đừng khoác lác, ta chưa bao giờ thấy qua nữ tử nào có da mặt dày như vậy. Tạm thời không nói chỉ có thời gian một ngày, coi như cho ngươi một năm, ngươi học thuật bí truyền điều khiển cổ của phụ thân ta từ đâu?"
"Ta học của sư phụ ta." Khúc Yên hì hì nở nụ cười, ngửa đầu đối với Mục Hàn nói, "Sư phụ ta rất lợi hại, huynh biết mà? Võ công của ta chính là minh chứng tốt nhất."
"Sư phụ cô quả thật rất lợi hại." Mục Hàn gật đầu, "Nhưng võ công lợi hại, không có nghĩa là cái gì cũng biết."..
"Vậy ta dùng sự thật nói chuyện a!" Khúc Yên vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, chìa ra trước mặt hắn, "Ầy, Hàn ca ca, huynh xem."
Mục Hàn theo bản năng quay mặt đi, dời ánh mắt sang chỗ khác: "Nha đầu, mau đem ống tay áo thả xuống."
Khúc Yên đuổi theo ánh mắt hắn, đưa cánh tay đến chỗ mà mắt hắn có thể thấy được: "Huynh không nhìn không được, thế thì phải chứng minh ta học được cổ thuật như thế nào nha?"
Mục Hàn miễn cưỡng liếc qua.
Trên cẳng tay trắng như tuyết của cô có hai điểm đỏ thắm như son, phía dưới da thịt có xê dịch nhỏ, hình như có vật sống.
"Quả thật là cổ trùng?" Mục Hàn cả kinh, quên đi nam nữ cách biệt, đưa tay bắt lấy cổ tay của cô, cúi đầu nhìn kỹ, "Vậy mà cô thật sự biết dưỡng cổ?"
"Đương nhiên, ta nói lời giữ lời." Khúc Yên cười híp mắt quay đầu, nói với Hồng Tang ngạc nhiên đang ngây ngốc ở bên, "Đồ nhi ngoan, mau gọi sư phụ."
Mục Hàn bắt lấy tay cô, cảm thấy lòng bàn tay xúc cảm mịn màng, trong đầu không biết sao lại thoáng qua thời khắc dắt tay cô trên Thanh Bách Sơn.
Lúc đó chỉ là vì nghiệm chứng điều hắn phỏng đoán, không còn ý gì khác, thế nhưng hắn lại cứ nhớ kỹ loại xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi như vậy.
Hắn hơi trầm tư, Khúc Yên đã thu cánh tay về, thả ống tay áo xuống, nói với hắn: "Hàn ca ca, chúc mừng huynh, về sau đã có người phải gọi huynh là sư công."
Bộ dáng cô cười hì hì rất nghịch ngợm, lại rất khả ái.
Nhưng trong mắt Hồng Tang chỉ cảm thấy đáng giận, cô ta tức giận nói: "Ta không tin! Ngươi đừng cho là chút mánh khóe đùa nghịch liền có thể gạt người!"
Khúc Yên lười đấu võ mồm cùng cô ta, nói với Mục Hàn: "Hàn ca ca, ta biết huynh còn không tin ta, chắc chắn không dám buộc mệnh chung với ta. Nhưng ta bảo đảm, sau khi thay máu cho huynh, ta lập tức triệu hồi cổ trùng, giải trừ quan hệ."
Hồng Tang giành trước chất vấn: "Ngươi cam đoan như thế nào? Dựa vào cái gì cam đoan?"
Khúc Yên cũng không thèm nhìn cô ta một cái, ngửa mặt đối mặt với Mục Hàn, dị thường nghiêm túc nói: "Huynh tin ta một lần. Ta sẽ không hại huynh."
Mục Hàn nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.
Hắn biết cô vẫn là dịch dung, trên mí mắt có sơ hở nhỏ, nhưng bất luận mắt to hay bé, đôi mắt cô vẫn như bảo thạch phản chiếu ánh sáng lộng lẫy óng ánh thuần khiết.
Giống như một ánh mắt mà nhân tài thiện lương sẽ có.
Dường như hắn muốn tin.
"Điện hạ, ngài tin ta!" Hồng Tang thấy bọn họ hai người bốn mắt tương giao, ngóng nhìn không nói, không khỏi tức giận, lớn tiếng đánh vỡ bầu không khí, "Ta mới là người trung thành tuyệt đối với ngài, ta tuyệt đối sẽ không hại điện hạ!"