Editor: Cà Chua
- -----------------------------
Hai người ra khỏi nhà hàng tư nhân trở lại xe.
Khúc Yên hỏi hắn: “chúng ta tiếp theo đi đâu?”
Bạc Tư Yến trả lời: “anh dẫn em đi một chỗ đặc biệt.”
Khúc Yên hiếu kỳ: “nơi nào?”
“Đến rồi em liền biết.”
Bạc Tư Yến không cho đáp án, Khúc Yên giận một tiếng: “cố lộng huyền hư*.”
*Cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ cao siêu, thần bí, có chuyện.
Trong nội tâm nàng có chút hiếu kỳ, hôm nay dù sao cũng là lần thứ nhất hai người bọn họ chính thức hẹn hò, hắn sẽ mang nàng đi nơi nào?
Phòng ăn cao cấp, bữa tối ánh nến?
Khu vui chơi, ngồi đu quay?
Lại có lẽ là, lên đỉnh núi nhìn cảnh đêm?
Khúc Yên ôm trong lòng sự hiếu kỳ, tràn đầy phấn khởi nhìn qua cảnh sắc ngoài cửa sổ xe...
Xe càng chạy càng xa, từ trung tâm thành phố phồn hoa dần dần tiến vào một thế giới khác.
“Cái khu này là khu dân nghèo trong truyền thuyết sao?” Khúc Yên kinh ngạc hỏi.
Nàng lúc trước nghe nói tòa thành thị này đã từng có khu vực xám xịt không ai quản lí cả.
Tại mười mấy năm trước, khu vực này có một cái tên, gọi là làng chơi.
Không chỉ có kỹ nữ, còn có đánh bạc, buôn lậu, đấu quyền anh, tranh địa bàn các loại, tình trạng đầy hỗn loạn.
Bạc Tư Yến hồi nhỏ hình như chính là ở đây lớn lên.
“Anh dẫn em tới thăm nơi anh trưởng thành sao?” Khúc Yên hỏi.
“Để cho em xem, anh rốt cuộc là ai.” Bạc Tư Yến giọng hời hợt, “miễn cho em về sau hối hận vid nhìn lầm người.”
Xa hoa Bugatti khí phách dừng lại, tại đầu hẻm nhỏ cũ nát lộ ra mười phần không hợp nhau.
Ven đường mấy đứa trẻ nhỏ ăn mặc bẩn thỉu thò đầu ra nhìn, thấy mới lạ nhìn qua.
“Xuống xe a.” Bạc Tư Yến giúp Khúc Yên mở cửa.
Khúc Yên đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, bước xuống xe.
“Trước đó, anh và bọn chúng giống nhau.” Bạc Tư Yến chỉ chỉ mấy đứa trẻ kia, “tại bên đường lang thang, tuổi hơi lớn một chút liền đến chào hàng thuốc lá cho dân cờ bạc.”
Khúc Yên thấy những đứa nhỏ gầy gộc tối tăm, mặc quần áo giá rẻ, rất khó tưởng tượng Bạc Tư Yến thời ấu niên cũng là dạng này.
“Khi đó, anh và ai ở cùng nhau?” Nàng hỏi.
“Mẹ anh.” Bạc Tư Yến dắt tay của nàng, mang nàng đi vào ngõ nhỏ, leo lên cầu thang một tòa nhà cũ, vừa đi vừa nói, “trước mười bốn tuổi, anh và mẹ anh sống nương tựa lẫn nhau. Bọn anh ở tầng năm của tòa nhà này.”
Leo đến lầu năm, Khúc Yên trông thấy cửa đối diện hai gian phòng đều dán lệnh bài nghê hồng kỳ quái.
Phía trên lần lượt viết “quân tới nhạc” cùng “hoan tình ổ”.
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ, đây là chỗ kỹ nữ buôn bán......
Nàng ngước mắt, nhìn qua người đàn ông anh tuấn cao lớn bên cạnh.
Bạc Tư Yến sắc mặt hờ hững, ánh mắt đảo qua nghê hồng lệnh bài, lãnh đạm nói: “thời điểm mẹ anh muốn ' công tác ' liền bảo anh xuống lầu, tự mình tìm chỗ chơi. Có khi bà ấy cần ' công tác ' suốt cả đêm, anh ngủ trên ghế dài ngay tại bên đường.”
Khúc Yên trong lòng căng thẳng thấy nhói đau.
Nàng nắm chặt tay của hắn, nhẹ nói: “đều đã qua, anh lớn lên rất tốt.”
“Không, Khúc Yên, anh mang em tới cũng không phải vì để cho em thông cảm với anh.”
Bạc Tư Yến chuyển mắt, tĩnh mịch mà nhìn nàng, “anh muốn để cho em thấy rõ ràng anh cũng không phải loại thượng lưu nhân sĩ, hào môn tinh anh như em nghĩ.”
Hắn trầm giọng nói, “Mười tuổi bắt đầu, anh tham dự bang phái đánh nhau ẩu đả, trải qua trộm cắp. Mười hai tuổi, mẹ anh sinh bệnh mà chết, anh một mình trông coi căn phòng này, vì sống sót, cái gì cũng làm qua.”
Khúc Yên an tĩnh nghe.
Nàng một mực nắm chặt bàn tay của hắn, không thả.
“Mười bốn tuổi, Bạc gia tìm được anh, xét nghiệm DNA, xác nhận anh là con tư sinh của Bạc gia lưu lạc bên ngoài.”
Bạc Tư Yến bên môi nhếch lên giễu cợt, “Cha anh đã sớm quên chính mình từng tại bên ngoài cùng một cô gái trẻ nghèo nói qua một hồi phong nguyệt. Là mẹ anh trước khi chết gửi một phong thư đến Bạc gia, trùng hợp bị ông nội của anh nhìn thấy, mới có cuộc sống bình thường của anh về sau.”