"Nàng cảm thấy tam đệ như thế nào?" Hách Liên Cẩn bỗng nhiên đem ánh mắt nhìn về phía Vu Yên vẫn còn đang ăn điểm tâm.
Gian phòng thoang thoảng hương trà, Vu Yên cầm lên một khối bánh hoa quế, nghe vậy không khỏi ngập ngừng, cảm giác đây là vấn đề trí mạng.
"Cái này thần thiếp như thế nào biết được, hậu cung sao hiểu được việc triều chính, Vương gia như thế nào cũng chỉ có Hoàng Thượng biết." Nói xong, nàng lại tiếp tục cắn điểm tâm, ăn đầy miệng.
Dứt lời, Hách Liên Cẩn bình tĩnh chăm chú nhìn nàng.
Kỳ thật làm hoàng đế, hắn tự nhiên phải lưu lại huyết mạch cho hoàng thất, chỉ là những nữ tử trong cung luôn cho hắn cảm giác giả dối, hắn sẽ không cưỡng bách bản thân làm chuyện mình không thích, dù cho triều thần bức áp cũng chưa từng nghỉ lại với phi tử hậu cung một lần, chỉ là ngày ấy ở trên phố nhìn thấy một nữ tử không màng lễ tiết đuổi theo tiểu tặc, hắn chỉ là cảm thấy nàng kì lạ, vốn nghĩ nàng là một nữ tử hành vi thô bỉ, nhưng thực tế người lại đầy đủ lễ nghi, tựa như một người đầy mâu thuẫn nhưng lại cảm giác rất chân thực, hắn thừa nhận chính mình có lòng hiếu kỳ, vốn tưởng rằng chỉ là vì kéo dài huyết mạch hoàng gia mà thôi, nhưng dần dần lại phát hiện chính mình giống như không tự chủ được muốn thân cận nàng, đây là một loại cảm giác không thể khống chế, cũng không biết là vì sao?
Phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào mình, Vu Yên cảm thấy có chút không thoải mái, không biết mình có phải là nói sai rồi hay không, thẳng đến khi cô ăn xong, vị Hoàng Thượng này liền muốn mang cô đi. ngôn tình hài
Lúc sau ngồi ở trên xe ngựa cũng không để ý tới cô, không biết đây có thể gọi là gần vua như gần cọp hay không?
Chờ đến trở lại hoàng cung đã là giờ Dậu, vị Hoàng Thượng kia đã đi ngự thư phòng, Vu Yên mới thay đổi một thân quần áo, liền nghe được Thái Hậu triệu kiến.
Nhấp một ngụm trà, cô dựa mình vào giường nệm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cung nữ truyền lời, "Không biết Thái Hậu nương nương truyền gọi thần thiếp có chuyện gì?"
Bên ngoài sắc trời đã sẩm tối, chân trời một mạt hà sắc cũng dần dần biến mất, trong phòng yên tĩnh dường như chỉ còn lại có tiếng hít thở, cung nữ hơi cúi đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nô tỳ chỉ là đến đây truyền lời, đến nỗi mặt khác cũng không biết được."
Dứt lời, Vu Yên bình tĩnh nhìn cung nữ một hồi, mới nhích người cùng nàng đi Trường Thọ cung.
Chạm mặt thoáng qua lúc tuyển tú, Vu Yên đã biết Thái Hậu không phải là người dễ đối phó, làm người thắng cuối cùng một hồi cung đấu, Thái Hậu lúc này truyền triệu cô khẳng định không đơn giản như vậy.
Chờ đến trường thọ cung khi, nàng ở ngoài điện đợi một lát, thẳng đến cung nữ đi vào thông truyền sau mới cho một mình Vu Yên đi vào.
Đàn hương lượn lờ trong nội điện, xung quanh bài trí đơn giản cổ xưa, cũng không xa hoa, trên giường nệm một lão bà đang ngồi, người mặc cung bào tím đen rộng thùng thình, khóe mắt đầy nếp nhăn những cũng mơ hồ nhìn được ngũ quan tinh tế khi còn trẻ, nhất định năm đó cũng là một mỹ nhân hiếm có.
"Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương." Cô chậm rãi khom lưng hành lễ, chỉ là nghe trong căn phòng này hương vị không thoải mái.
Chậm rãi buông bút lông sói trong tay, nhìn kinh phật đã sao chép được một nửa, Thái Hậu bưng ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, qua nửa ngày, dường như là rốt cuộc nhớ tới vuy, liếc cô qua khóe mắt, "Được hoàng thượng sủng ái như thế, tổ tiên ngươi cũng tích đức không kém."
Cảm giác được ánh mắt bất thiện tập trung vào chính mình, Vu Yên cũng không ngẩng lên, ra vẻ sợ hãi cúi đầu, "Hoàng Thượng hậu ái, thần thiếp cảm động đến rơi nước mắt, chắc chắn sẽ hảo hảo hầu hạ Hoàng Thượng, không phụ Thái Hậu nương nương ký thác."
Nữ tử trước mắt một bộ thu thủy hương sắc, lung linh động lòng người, một khuôn mặt xu lệ tinh xảo bên trong hậu cung vẫn chẳng sợ không nổi bật, bất đồng với những phi tử khác sợ hãi cùng lấy lòng, ánh mắt nàng cư nhiên lộ ra mạt cảnh giác, Thái Hậu cũng không biết hoàng đế vì sao sẽ sủng ái một nữ tử như thế.
Đời trước Vu Yên này cũng chưa từng xuất hiện ở buổi điện tuyển, hơn nữa nhi tử này luôn luôn lãnh tình, từ nhỏ đã không thân cận với bà, hiện giờ cư nhiên lại vì một nữ tử vi phạm tổ chế tấn phong, ngay cả Hách Liên Tuyên kia cũng không tiếc vì nữ tử này cùng bà hợp tác?
"Ai gia đối với ngươi ký thác kỳ vọng cao, chỉ hy vọng ngươi có thể hảo hảo hầu hạ Hoàng Thượng, nhưng hôm nay Hoàng Thượng thế nhưng vì ngươi vi phạm quy củ lão tổ tông định ra, như thế nào, ngươi là muốn trở thành họa quốc yêu phi mê hoặc Hoàng Thượng sao!"
Thái Hậu đột nhiên đem chung trà đặt lên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn Vu Yên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Không nghĩ tới này Thái Hậu quả nhiên muốn ra oai phủ đầu, cũng may Vu Yên đã để người nói cho Hoàng Thượng, hy vọng này Hoàng Thượng có thể hảo tâm lại đây cứu cô một phen.
"Thần thiếp không dám! Lời Thái Hậu nương nương đã nói, thần thiếp trăm triệu lần không dám bất tuân!" Cô cúi đầu, giọng nói tràn đầy cung kính.
Dứt lời, Thái Hậu bỗng nhiên phất tay áo một cái, ly trà tức khắc "Bang" một tiếng rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy, "Ngươi không dám? Ai gia xem ngươi chính là muôn mê hoặc Hoàng Thượng, họa loạn triều cương!"
Thái Hậu mày nhăn lại, lạnh giọng: "Người tới!"
Chốc lát gian, bên ngoài bỗng nhiên đi vào tới hai cái khuôn mặt bất thiện ma ma, thấy vậy, Thái Hậu lập tức tức giận nói: "Nguyên phi phẩm hạnh không hợp, có nhục hậu phi lời nói việc làm, các ngươi đem nàng quan tiến phòng tối như vậy tĩnh tư mình quá!"
Trong chốc lát, bên ngoài xuất hiện hai ma ma, khuôn mặt bất thiện. Thái hậu tức giận nói, "Nguyên Phi nương nương phẩm hạnh bất chính, lời nói việc làm không hợp khuôn khổ, đem nàng giam vào phòng tối tự mình tư tĩnh đi!"
Nói xong, Vu Yên lập tức trừng lớn mắt, theo lý thuyết cô hiện tại còn có hoàng đế sủng ái, Thái Hậu vì sao lỗ mãng, không màng hoàng đế cũng muốn nhằm vào nàng?
Chốc lát gian, kia hai cái ma ma lập tức tiến lên túm chặt cánh tay Vu Yên, tựa hồ muốn đem cô kéo đi, ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên "Hoàng Thượng giá lâm".
Một mạt minh hoàng tiến vào, hai ma ma lập tức cung kính quỳ gối trên mặt đất, "Lão nô tham kiến Hoàng Thượng."
Ánh mắt quét qua một vòng, Hách Liên Cẩn liếc mắt một cái liền thấy được Vu Yên cung trang tấn thượng nghiêng lệch, ánh mắt không khỏi chợt lóe, đem tầm mắt đặt ở trên người Thái Hậu, "Nhi thần ở ngoài cửa nghe được mẫu hậu tức giận, không biết Nguyên Phi sao lại chọc giận mẫu hậu rồi?"
Nam tử trước mắt dáng người đĩnh bạt phong thần tuấn lãng, ánh mắt nhìn bà lộ ra vẻ xa cách, Thái Hậu trong lòng có chút buồn cười, cũng là bà không tính toán kĩ, nhi tử này hẳn là đã biết sự kiện kia đi, bà vậy mà không thấy trước được
"Nguyên phi phẩm hạnh bất chính, ai gia khiển trách nàng, như thế nào, hoàng đế là vì một hậu phi tới trách cứ ai gia sao?" Thái Hậu nhăn mi, mắt sáng như đuốc đối chọi tầm mắt Hách Liên Cẩn.
Nhìn thấy người tới, Vu Yên tự nhiên là nhẹ nhàng thở ra, lập tức tránh ở phía sau hắn không nói chuyện nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, Hách Liên Cẩn như cũ thần sắc bất biến, thanh âm ngược lại lộ ra mạt cung kính, "Người của nhi thần, tự nhiên nhi thần có giáo huấn, không nhọc lòng mẫu hậu."
Dứt lời, Thái Hậu hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì nữa, thấy vậy, Hách Liên Cẩn mới nói "Nhi thần cáo lui trước" đi ra liền mang theo Vu Yên rời đi nơi này.
Nhìn thân ảnh hai người rời đi, Thái Hậu khóe miệng không khỏi gợi lên một độ cung nhàn nhạt, nếu các ngươi đều để ý nữ tử này như vậy, vừa lúc có thể biến nàng thành nhược điểm.