Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Từng hình ảnh xa lạ không ngừng hiện lên trong đầu Hạ Diệc Sơ, cảm giác sợ hãi trong lòng cô dần dần dâng lên.
"Đừng, tiểu ca ca, tôi không bao giờ chơi với người khác nữa, tha thứ cho tôi, tha cho tôi được không?"
Thần sắc thống khổ, nước mắt bất giác chảy xuống, cô nói trong vô thức, thậm chí không biết mình đang nói gì.
Cố Dư Sinh ho khan bên cạnh, nghe những lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, mắt mở to, duỗi tay ôm cô vào trong ngực.
Hạ Diệc Sơ vì đau đơn mà ngất xỉu đi.
Lúc Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện. Phòng bệnh trống rỗng, chỉ có một mình cô.
"Ký chủ, cô tỉnh rồi." Hệ thống 233 có vẻ hơi chột dạ.
Nếu không phải lúc ấy nó truyền phần ký ức còn thiếu của Hạ Nhật Hòa cho Hạ Diệc Sơ, thì cô cũng không đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Hạ Diệc Sơ hiển nhiên cũng nghĩ đến nguyên nhân mình hôn mê, nghe tiếng Hệ thống, cô lập tức đen mặt.
"Tôi sai rồi, tôi không cố ý mà." Hệ thống biến thành tên nhóc tròn vo trong đầu Hạ Diệc Sơ, rồi không ngừng vặn vẹo thân hình tròn vo của mình, quả thật khôi hài.
"Được rồi, tôi không trách cậu, nhưng không có lần sau."
Nghĩ đến tình cảnh lúc ngất đi của mình, Hạ Diệc Sơ liền hỏi: "Phải rồi, sau khi hôn mê, tôi và Cố Dư Sinh xảy ra chuyện gì? Là ai đem chúng tôi đến bệnh viện?"
"Cố Dư Sinh là con trai độc nhất của Cố gia. Thầy chủ nhiệm lớp không thấy hắn đâu liền báo hiệu trưởng cho người đi tìm, vừa lúc động đất cũng ngừng lại. Thầy hiệu trưởng xem lại video giám sát, thấy được tình cảnh của cô và Cố Dư Sinh nên cho người đến cứu cô và Cố Dư Sinh."
Nói tới đây, hệ thống dừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Cũng không biết tại sao, sau khi cô ngất xỉu, Cố Dư Sinh ôm cô vào ngực, khi người cứu viện tới cũng không buông ra. Cho đến khi cả hai vào bệnh viện, bác sĩ phải liều tiêm cho hắn một ít thuốc ngủ, hắn mới chịu thôi."
"Vậy hắn giờ ở đâu? Có sao không?"
"Hắn tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Cô yên tâm, tôi xem được dữ liệu của bệnh viện, kết quả kiểm tra của hắn bình thường, so ra còn khỏe hơn cô."
"Uh, vậy tôi ngủ một lát." Hạ Diệc Sơ nghe hệ thống nói cũng yên tâm, dặn dò hệ thống rồi kéo chăn ngủ.
Cô nhắm mắt, xem lại những ký ức vừa tiếp nhận. Quả nhiên, như cô đã suy đoán, Hạ Nhật Hòa đối với Cố Dư Sinh không phải là nhất kiến chung tình.
Lúc còn rất nhỏ, Hạ Nhật Hòa đi lạc, bị bọn buôn người mang di. Lúc ấy không biết như thế nào, trong căn phòng âm u đó, chỉ còn Hạ Nhật Hòa và một bé trai. Cậu bé đó khuôn mặt lạnh lùng, cả khuôn mặt đều hiện lên mấy chữ "người sống chớ tới gần".
Hạ Nhật Hòa cuộn tròn trong góc, khóc thút thít. Cậu bé đó ngồi bên cạnh cô, có lẽ ghét bỏ cô phiền phức, quay sang lạnh lùng vứt hai chứ: "Đừng khóc!"
Hạ Nhật Hòa bị dọa sợ hơn, nước mắt lưng tròng, cắn môi không dám bật ra tiếng khóc.
Cậu bé kia nhìn Hạ Nhật Hòa chằm chằm, nhíu mày, đấu tranh tư tưởng cả buổi trời, duỗi tay kéo cô bé phiền phức kia vào lòng.
Hai đứa bé bị lãng quên, bị nhốt ở đó nhiều ngày cho đến khi người nhà cậu bé cứu được cả hai. Vì không tìm được bố mẹ, nên Hạ Nhật Hòa được về chung nhà với cậu bé kia, sống ở đó một thời gian.
Mỗi ngày, cô bé Hạ Nhật Hòa đều theo sau lưng cậu bé, một tiếng tiểu ca ca, hai tiếng tiểu ca ca, hai đứa trẻ quan hệ rất tốt.
Bỗng một ngày, khi cậu bé đó không ở nhà, lại có khách đến nhà chơi, còn mang theo một đứa bé trai trạc tuổi cô, thế là hai đứa nhỏ nhanh chóng làm quen, chơi đùa đến vui vẻ.
Chờ lúc cậu bé trở về nhà, nhìn thấy Hạ Nhật Hòa và đứa bé kia chơi đùa, tức giận không nói, mặt âm trầm, một câu cũng không nói chuyện với Hạ Nhật Hòa.
Cuối cùng, vào một buổi tối, cậu bé bị ngã xuống từ cầu thang, còn Hạ Nhật Hòa bị đưa đến cô nhi viện.
Uhm, đứa bé trai này chính là Cố Dư Sinh.
Tại lễ khai giảng, ánh mắt đầu tiên nhìn đến, Hạ Nhật Hòa lập tức nhận ra Cố Dư Sinh chính là tiểu ca ca thời thơ ấu. Cho nên, sau một năm yêu thầm, Hạ Nhật Hòa đã dùng hết dũng khí trong đời để thổ lộ với hắn.
Hạ Diệc Sơ rúc ở trong chăn, đọc xong đoạn ký ức này, không biết có phải do ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ không, trong lòng cô cũng có vài phần chua xót.
Khi tiến vào thế giới này, Hạ Diệc Sơ đã biết tâm nguyện của Hạ Nhật Hòa - là muốn cho Cố Dư Sinh thật sự yêu cô ấy một lần - trong lòng thật sự có chút không hiểu.
Giờ đây, đọc xong ký ức của nguyên chủ, cô hiểu ra được phần nào.
Hạ Nhật Hòa tuổi nhỏ bị lạc người thân, tiếp đó gặp phải bọn buôn người, rồi sống ở cô nhi viện cũng không dễ dàng gì, sau này cha mẹ nuôi cũng không thật sự thương cô. Cuối cùng, khi đi học thành tích cao nhưng lại không có lấy một người bạn. Chút ấm áp duy nhất của cô chính là khoảng thời gian ở cùng Cố Dư Sinh trước kia.
Khó trách Hạ Nhật Hòa cố chấp trong chuyện tình cảm với Cố Dư Sinh như thế.
Nói cho cùng, cô ấy cũng chỉ ôm ấp khát vọng yêu đương của thiếu nữ tuổi mười tám mà thôi.
==============================