Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Không thể nghi ngờ, lần thôi miên đó quá thành công. Ký ức cùng nhân cách chủ đều bị thôi miên, sản sinh ra nhân cách mới ôn hoà hơn.
Cố Thành và Ôn Như đem Cố Dư Sinh về lại nhà, quả nhiên, hắn không còn nhận ra Hạ Nhật Hoà nữa. Hắn không còn lạnh lùng, tuy không nhõng nhẽo nhưng cũng ỷ lại vào Cố Thành và Ôn Như hơn.
Nhưng mà Hạ Nhật Hoà một ngày còn lưu lại Cố gia đối với Cố Dư Sinh mà nói chính là một quả bom nổ chậm.
Hơn nữa, thầy thôi miên kia đã nói phải cố gắng hạn chế tối thiếu tiếp xúc giữa Cố Dư Sinh và Hạ Nhật Hoà.
Cho nên Hạ Nhật Hoà bị đưa vào cô nhi viện.
Lại không ngờ trận động đất làm ký ức Cố Dư Sinh khôi phục, nhân cách chủ cũng thức tỉnh, nhân cách thứ hai tự nhiên bị áp chế xuống.
Ôn Như ngã vào lòng Cố Thành mà khóc nghẹn ngào. Trên gương mặt tuấn lãng của Cố Thành cũng hiện lên vài phần mệt mỏi, hai người đều không nói gì.
Cho dù vì lý do gì thì việc thôi miên Cố Dư Sinh cũng đã tạo thành những thương tổn không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Cố Dư Sinh lúc ấy có gì sai?
Hạ Nhật Hòa tuổi nhỏ có gì sai?
Có lẽ chỉ vì mong muốn quá lớn với con trai mình đã khiến họ làm như thế, nhưng đối với Cố Dư Sinh thật sự không công bằng.
Cố Dư Sinh quay đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, trên gương mặt lãnh đạm liền trở nên ấm áp, tựa như xuân về hoa nở, khí tức cả người đều thay đổi.
Cố Dư Sinh kéo Hạ Diệc Sơ vào lòng, ngẩng đầu nhìn Cố Thành và Ôn Như: "Mặc kệ hai người sau lưng con đi tìm cô ấy chỉ để xem hay còn có tâm tư khác, lúc này con đều không để ý. Dù hai người có thừa nhận cô ấy hay không, cô ấy vẫn là người duy nhất trong lòng con."
"Cô ấy là...?" Ôn Như ngẩng đầu lên, nước mắt chưa kịp khô, không thể tin được nhìn Hạ Diệc Sơ.
Cố Thành và Ôn Như đều biết Cố Dư Sinh thích một bạn học cùng trường có thành tích rất tốt nhưng cũng không xem xét thân phận cô ấy.
Hơn nữa, đã mười mấy năm, bà cũng đã không còn nhớ sự việc lúc trước, dần dà cũng quên tên của Hạ Nhật Hòa.
Lại không thể nghĩ đến, vòng đi vòng lại, hai đứa rốt cuộc lại ở bên nhau như thế, đúng là ý trời trêu ngươi.
Hạ Diệc Sơ thở dài trong lòng, biết đây là lúc mình nên đứng ra nói chuyện.
"Chú Cố, dì Ôn, cháu thật sự thích Dư Sinh. Cháu cũng biết hiện tại nói chuyện này là quá sớm nhưng cháu thật sự xác định, tình cảm hiện nay của chúng cháu so với lúc nhỏ chỉ có tăng chứ không giảm." Hạ Diệc Sơ nói lời xuất phát từ đáylòng.
Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi sáng đều thấy Cố Dư Sinh đứng đợi mình dưới lầu. Sau khi nhân cách chủ của Cố Dư Sinh tỉnh lại, cô đều cảm nhận được tình cảm nghiêm túc hắn dành cho mình, lúc nào cũng vủi vẻ sủng nịch, còn thật thích ăn giấm mỗi khi cô không đồng ý mặc đồ đôi với hắn.
Cố Dư Sinh nắm tay Hạ Diệc Sơ, khẽ run, ánh mắt lóe sáng, dẫn Hạ Diệc Sơ lên lầu.
Ôn Như nhìn bóng hai người đi, định mở miệng nói, nhưng bị Cố Thành ngăn lại: "Đừng cản chúng, trước kia thật sự là chúng ta sai. Chúng ta đã quên Trang Tử không phải cá, nào biết cá vui hay không*."
(*Trang Tử không phải cá, nào biết cá vui hay không: câu này xuất phát từ chuyện dưới đây:
Trang tử cùng Huệ Tử đứng chơi trên cầu sông Hào. Trang tử nói: "Đàn cá xanh bơi lội thung dung. Cá vui đó."
Huệ Tử nói: "Ông không phải là cá, sao biết cá vui?"
Trang Tử nói: "Ông không phải là tôi, sao biết tôi không biết?"
Huệ Tử nói: "Tôi không phải là ông, nên không thể biết được ông, còn ông không phải là cá, ông cũng hẳn không sao biết được cái vui của cá!"
Trang Tử nói: "Xin hãy xét lại câu hỏi đầu. Ông đã hỏi tôi là làm sao biết được cá vui? Đã biết là tôi biết, ông mới có hỏi "làm sao mà biết"... Thì đây, làm thế này: Tôi đứng trên cầu sông Hào mà biết được."
Ý muốn nói, chúng ta không ở trong hoàn cảnh của người khác làm sao biết nỗi vui buồn của họ.)
"Mấy năm nay, trước mặt chúng ta vẫn là nhân cách thứ hai của Dư Sinh, dù bên ngoài biểu hiện hoàn mỹ, nhưng mà chúng ta đều không biết nụ cười của nó có phải là chân thành hay không."
"Hiện giờ nó đã nhớ tới chuyện trước kia, nhân cách thứ nhất đã quay lại, còn cùng cô bé ngày xưa gặp gỡ, coi như là duyên phận."
"Quan trọng là, nó thích cô bé này, cô bé ấy cũng thích nó, chúng ta là cha mẹ, hẳn là nên vun vén cho chúng."
Khác hẳn với tính cách bá đạo, cố chấp của con trai, Cố Thành là một người đàn ông chân chính, ôn nhu từ trong xương cốt.
Ôn Như tuy rơi lệ nhưng nghe lời nói của Cố Thành đã không còn u sầu.
=============================
Ăn Tết vui vẻ hem cả nhà?