Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Hạ Diệc Sơ biết tu luyện đấu khí không phải chuyện một sớm một chiều, hơn nữa Tiểu Ngân Long cũng rất hữu hảo, nên nàng quyết định ở trong sơn động lâu dài.
Trên đường từ Tô phủ đến Tu Di cảnh giới, nàng không ngừng nỗ lực kiếm tiền, nên mua không ít đồ vật trữ trong nhẫn không gian.
Hạ Diệc Sơ dành cả ngày để trang trí lại sơn động, thêm giường và đồ dùng hàng ngày.
Nháy mắt, nàng đã ở nơi này hơn ba tháng, cả hai đều đã sớm quen thuộc tính nết của nhau. Vì vậy hôm nay, Hạ Diệc Sơ phát hiện ra Tiểu Ngân Long không thích hợp.
Từ trước đến nay, Tiểu Ngân Long luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, hôm nay lại dậy muộn nửa canh giờ. Hơn nữa, ăn uống cũng không nhiều lắm. Sau khi ăn xong, nó đưa Hạ Diệc Sơ tới hồ nước.
Nó không xuống hồ chơi như ngày thường, mà toàn thân đều xụi lơ ở trên mặt đất. Tình huống này khiến Hạ Diệc Sơ hoảng sợ.
"A Ngân, A Ngân."
Hạ Diệc Sơ thần sắc mang theo một tia sầu lo, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nó.
Tiểu Ngân Long nhắm hai mắt, nếu không còn hô hấp, nàng cũng nghĩ nó chết rồi.
Trong lúc Hạ Diệc Sơ không biết nên làm gì thì trên người Tiểu Ngân Long nổi lên từng đợt sương trắng.
Chờ đợt sương trắng đi qua, trước mặt Hạ Diệc Sơ là bộ dáng hình người của Tiểu Ngân Long.
Da thịt trắng nõn, bộ dáng tinh xảo, tóc đen ngắn, trên người mặc một kiện mũ áo choàng màu bạc mà Hạ Diệc Sơ đoán là do vảy rồng biến thành.
Hai tròng mắt nhắm chặt, thoạt nhìn ngoan ngoãn, thuần lương vô hại, hô hấp vững vàng như đang ngủ.
Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng thở ra, ngồi một bên, không đánh thức hắn.
Hạ Diệc Sơ sợ nó ngủ dậy sẽ đói bụng, nên đi hái dưa Hami.
Từ trong lùm cây đi ra, Hạ Diệc Sơ đã thấy Tiểu Ngân Long tỉnh lại, ngồi dưới đất. Hạ Diệc Sơ trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới hắn mau tỉnh như thế, vội vàng ôm vài trái dưa Hami đi đến, trên mặt tươi cười dào dạt:
"A Ngân, có đói bụng không? Ta đi tìm ít trái cây về, ngươi ăn trước lót bụng đi."
Hạ Diệc Sơ ôm dưa đi rửa sao đó đưa tới tay hắn. Tiểu Ngân Long không chớp mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, dường như chưa nhận ra nàng.
Một lúc lâu sau, trên mặt Tiểu Ngân Long lộ ra một ý cười ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn bây giờ đỏ bừng.
Hắn vứt dưa đưa, bổ nhào vào ôm Hạ Diệc Sơ.
Tiểu Ngân Long dụi dụi đầu vào vai nàng, cọ cọ lên mặt Hạ Diệc Sơ, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi nàng.
Cuối cùng, hắn mở miệng nói, giọng đứt quãng:
"Nhiễm Nhiễm, ngươi là tới đón ta sao?"
==============================