Editor: JR
Cứ thế từng ngày trôi đi, Mặc Thiên Trần không biết từ khi nào trở nên ngày càng dính người.
Thời gian chính của cả ngày là quấn lấy Hạ Diệc Sơ, cũng không biết có phải hay không vì lần trước ra ngoài bị ám sát nên mỗi lần Hạ Diệc Sơ nói muốn ra ngoài đi dạo, liền bị Mặc Thiên Trần cực lực phản đối. Cho dù Hạ Diệc Sơ bảo đảm với hắn sẽ không gặp nguy hiểm thì Mặc Thiên Trần cũng không chịu cho Hạ Diệc Sơ rời phủ đệ nửa bước, đương nhiên hắn cũng ở lại với cô.
Hơn nữa Hạ Diệc Sơ phát hiện Mặc Thiên Trần gần đây thay đổi rất lớn. Trước kia là bộ dáng hiếu động của tiểu hài tử, cả ngày không phải chơi bùn thì là đi bắt bướm, chuồn chuồn còn hái hoa sen,... Chỉ là hiện tại, hắn lại rất an tĩnh, đại đa số thời gian đều là trầm mặc ngồi bên cạnh Hạ Diệc Sơ nhìn cô.
Trừ bỏ không đồng ý cho Hạ Diệc Sơ ra ngoài phủ, còn những việc còn lại thì Mặc Thiên Trần đều không chút nào phản đối Hạ Diệc Sơ.
Bất quá Hạ Diệc Sơ đối với việc không ra khỏi phủ, kỳ thật cũng không có ý kiến gì, cô chỉ là muốn biết là ai lúc trước phái người tới ám sát cô và Mặc Thiên Trần thôi.
Bất quá, hiện tại Mặc Thiên Trần kiên quyết không cho cô đi ra ngoài, vẫn là chờ cô nhìn thấy vị thống lĩnh kia rồi mới dò hỏi đi.
Không thể ra khỏi phủ, Hệ thống 233 cũng không có ở đây nhưng Hạ Diệc Sơ lại không có cảm giác nhàm chán. Phần lớn thời gian xử lý sự vụ lớn nhỏ bên ngoài của phủ đệ thì thời gian còn lại Hạ Diệc Sơ đều ở Tàng Thư Các hoặc là luyện võ.
Thân phận bên ngoài hiện giờ của cô là Thất hoàng tử phi nhưng thật ra là do tổ chức ám sát "Dạ Sát" phái tới nằm vùng. Lúc Hạ Diệc Sơ đi vào thế giới này, Bích Ngọc đưa cho cô một tờ giấy, đó chính là nhiệm vụ mà tổ chức phân phó cho cô trong khoảng thời gian này. Chỉ là, tờ giấy kia bị Hạ Diệc Sơ nhìn xong rồi thiêu hủy.
Nhiệm vụ bên trong tờ giấy kia là yêu cầu Hạ Diệc Sơ ở phủ đệ gần gũi với Mặc Thiên Trần, cẩn thận chiếu cố ngốc tử này, giành được niềm vui của hắn.
Lúc ấy Hạ Diệc Sơ tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua rồi đem tờ giấy kia hủy diệt, nhưng lúc sau thái độ của cô đối với Mặc Thiên Trần thay đổi, trực tiếp khiến Bích Ngọc cho rằng nguyên nhân của việc thay đổi thái độ này là do cô nhìn thấy nội dung bên trong tờ giấy. Cho nên, đối với biến hóa của Hạ Diệc Sơ trong khoảng thời gian này, Bích Ngọc chưa từng có thêm bất kì suy nghĩ nào khác, thậm chí lại yên lặng đưa Hạ Diệc Sơ một phong mật thơ đến trên tay cô.
Hạ Diệc Sơ đi vào thư phòng, đem lá thư kia mở ra vừa xem một lúc, thần sắc tức khắc liền trầm xuống. Phong thư này trừ bỏ tổ chức lại giao nhiệm vụ cho cô, còn cho Hạ Diệc Sơ biết một sự kiện mà cô không nghĩ tới, Mặc Thiên Trần đã trọng sinh!
Toàn bộ Sở Quốc đều biết đến chuyện này, chỉ có cô không biết.
Hạ Diệc Sơ ở thư phòng sửng sốt vài phút ngắn ngủn rồi nhanh chóng đem thông tin trong tay mình thiêu hủy.
Nhìn chậu than lập lòe ánh lửa, Hạ Diệc Sơ rốt cuộc cũng đã biết trong khoảng thời gian này chuyện Mặc Thiên Trần biến hóa là như thế nào.
Hơn nữa lại nghĩ sâu hơn chút liền cũng biết nguyên nhân Mặc Thiên Trần không cho cô đi ra ngoài.
Đôi con ngươi to tròn, trong trẻo của Hạ Diệc Sơ không có chút nào ủy khuất khi bị Mặc Thiên Trần phân phó lừa gạt, ngược lại còn mang theo một tia hứng thú, không nghĩ tới Mặc Thiên Trần so với nội dung tiểu thuyết trọng sinh sớm hơn.
Xem ra, cô cũng không cần phải ngốc ở phủ đệ, chờ thời gian tới đã có thể làm nhiệm vụ sớm một chút, công lược hạ người này.
====================
Ngọa tào, công lược làm cái quái giề nữa, ảnh gục rồi, khỏi công với cả lược