Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!

Chương 112: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (8)




Edit: Triêu Nguyên
Beta: Triêu Nguyên
"Ngươi cũng không biết? Có ý tứ có ý tứ....." Thánh Nữ nhếch môi cười, quả nhiên là phong thái bất cần đời của nhất phái.
Quả nhiên là người không đơn giản.
...... 
Lạc Yên tới được một thị trấn trước khi trời tối.
Tuy rằng biết có người đi theo sau nhưng nàng thật sự không muốn quản, người kia vốn không có sát ý nên dù đi theo cũng chẳng sao, chẳng rớt mất miếng thịt nào.
Nam Cung Dao đuổi theo Lạc Yên từ lúc nàng rời khỏi nơi nghỉ chân tới đây.
Cái trấn này có chút nhỏ, cả trấn chỉ có một khách điếm, cho nên đương nhiên bọn họ sẽ đụng mặt nhau.
Nam Cung Dao đang muốn chào hỏi Lạc Yên, lại nghe chưởng quầy nói bọn họ chỉ còn lại một gian phòng trống.
Nam Cung Dao ngơ ngác, nàng định mở miệng muốn gian phòng này nhưng Lạc Yên lại là người đến khách điếm này trước, hơn nữa "hắn" lại có ân với mình, nàng liền ngậm miệng.
Lạc Yên lại cười nói: "Một gian thì một gian, ngươi ở cùng ta." Nói xong liền thanh toán tiền cọc, kéo Nam Cung Dao lên lầu.
Nam Cung Dao chỉ cảm thấy bàn tay này như bị nung vậy, nóng như lửa, nàng muốn mở miệng cự tuyệt nhưng lại nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của "thiếu niên" kia, không ra được một chữ nào, chỉ ngoan ngoãn để "hắn" kéo lên lầu.
Vào phòng, Lạc Yên buông tay nàng ra, Nam Cung Dao mới ý thức được việc mình vừa bị chiếm tiện nghi, ngươi ngươi ngươi nửa ngày trời vẫn không nói tiếp.
Lạc Yên nhếch môi cười, trở tay đóng cửa, Nam Cung Dao cho rằng "hắn" lúc này sẽ làm gì đó với mình, kết quả Lạc Yên chỉ duỗi tay kéo vấn tóc ngọc quan xuống.
Tóc đen rơi xuống, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp vô cùng, Nam Cung Dao choáng váng.
"Ngươi...... Ngươi là nữ?"
Cánh môi đỏ hồng của Lạc Yên khẽ nhếch lên, nghiêng ánh mắt đào hoa liếc tới: "Ngươi nói xem?"
Nam Cung Dao ảo não không thôi, trong lòng vừa khiếp sợ vừa có phần mất mát, khiếp sợ nhìn thân thể nữ nhi của Lạc Yên, mất mát cái gì chứ, chỉ có mình nàng biết thôi.
"Ngươi rõ ràng là nữ nhi, tại sao phải giả nam trang?" Nam Cung Dao mở miệng hỏi, ngữ khí mang vài phần oán trách, nàng xác thực có thể biết Lạc Yên có phần kì lạ nhưng quan trọng là nhãn lực của bản thân không cao đến vậy, đương nhiên nàng sẽ không nhìn ra Lạc Yên là nữ.
Giang hồ hiểm ác, lời nói này thực ra rất đúng. Nam Cung Dao tán đồng gật đầu, nghĩ đến sau khi đào hôn lại gặp một đống phiền toái như vậy, đôi mày thanh tú liền nhíu lại, lại liên tưởng đến khi Lạc Yên giả nam trang, nhịn không được mà ảo não.
Ai nha, có cảm giác rằng khi so sáng nàng với Lạc Yên, hình như chính mình có phần ngốc hơn thì phải, cảm giác này thật không vui chút nào.
Sau khi biết được Lạc Yên là nữ, Nam Cung Dao liền đoán được A Yên "yên" là tự nào.
Lạc Yên nhìn sắc mặt không ngừng biến hóa của nàng, nhịn không được cười cười: "Lại một lần nữa tự giới thiệu, ta là Chúc Lạc Yên, nhưng ngươi vẫn thể kêu ta là A Yên."
Nghe được nàng giới thiệu, Nam Cung Dao vừa lấy lại tinh thần lại tiếp tục ngẩn người: "Chúc Lạc Yên? Cẩm Tú cung thiếu cung chủ?"
Lạc Yên phải một tiếng, thừa nhận thân phận của chính mình, tuy rằng bên ngoài không nên để lộ thân phận nhưng nàng thấy em gái Nam Cung Dao này tính tình vẫn còn khá tốt, hẳn sẽ không đem thân phận của mình nói cho người khác.
Nhưng lại nhìn đến bộ dáng ngơ ngác của Nam Cung Dao, nàng liền mỉm cười, nói: "Như thế nào? Nam Cung cô nương ghét bỏ vị bằng hữu A Yên này sao?"
"Bằng hữu?" Nam Cung Dao ngẩn ngơ, không nghĩ rằng Lạc Yên sẽ xem mình là bằng hữu.
Lạc Yên gật gật đầu, lại làm ra vẻ thương tâm, nói: "Như thế nào đây? A Dao không muốn ta làm bằng hữu sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.