Editor:NaNa
Khi mọi người ở Ca thành đang say mê tiếng hát của Đường Quả thì tiếng hát bỗng dưng im bặt làm tất cả mọi người như tỉnh táo từ giấc mộng.
Trong đầu còn đang lưu luyến tiếng hát vừa rồi thì cố tình Đường Quả chỉ hát một nửa đoạn hay nhất còn chưa có hát, mọi người sôi nổi dùng ánh mắt lên án nhìn cô gái trên sân khấu.
"Tiểu thư?"
Nhạc sĩ không thể không dừng lại vô cùng khó kiểu.
Đường Quả buông mic xuống nhẹ nhàng ho khan một tiếng "Cổ họng có chút không thoải mái, đoạn còn lại sẽ không hát nữa, cảm ơn."
Nhạc sĩ trông mong nhìn Đường Quả, hy vọng cô sẽ hát tiếp nhưng mà cô đã rời khỏi sân khấu.
Chờ tới lúc người khác nhớ đến việc tìm cô thì đã sớm không tìm được thân ảnh của cô.
Tiếng ca đột nhiên im bắt làm cho người đàn ông đang dựa trên lan can nhíu mày, một làn hương thơm bay đến khiến anh không thể không mở mắt.
Anh ngưng mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp bưng ly rượu trước mặt, người phụ nữ muốn nói lại thôi nhìn anh "Lãnh tiên sinh, bài hát khi nãy em hát còn chưa nghe xong đâu, bây giờ muốn vào trong tiếp tục không ạ?"
"Lãnh tiên sinh, nếu ngài muốn nghe ở bên ngài em sẽ liền ở bên ngoài hát." Người phụ nữ vẻ mặt ngoan ngoãn đưa ly rượu cho người đàn ông. "Ly rượu của ngài em đều đem đến cho ngài."
Con ngươi sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm người phụ nữ cho đến khi sau lưng cô ta ướt đẫm, bắp chân mềm nhũn sắp đứng không vững, đôi môi mỏng của anh khẽ cười lạnh.
Người đàn ông cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng bóp một cái ly rượu chia 5 xẻ 7, chất lỏng đỏ sậm theo bàn tay anh chảy xuống dưới. Người phụ nữ bị dọa xụi lơ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trắng bệch.
"Lãnh tiên...."
Mảnh vụn lạnh lẽo sắc bén chống vào cằm, cổ đau đớn là cho người phụ nữ run rẩy, một chữ cũng không nói ra được.
Khi người phụ nữ cho rằng người kia sẽ cắt cổ họng mình thì mảnh vỡ đột nhiên rời khỏi cơ thể cô ta.
"Cô nên cảm ơn cô gái đã hát khi nãy."
"Bây giờ ta không muốn nhìn thấy máu."
Người đàn ông lấy khăn tay lau chất lỏng đỏ sậm trên bàn tay, xoay người rời đi.
Người phụ nữ oa một tiếng khóc lớn, đắc tội với người đàn ông này tiền đồ của cô ta đã không còn. Cô ta hối hận bị ma quỷ ám ảnh đi bổ thuốc chứ??
Người đàn ông trở lại phòng, hai tay duỗi ra dựa trên sô pha ngậm điếu thuốc lười biếng hỏi "Tìm được cô gái đã hát khi nãy rồi sao?"
"Lãnh tiên sinh, theo camera giám sát cho thấy cô ấy đã ra khỏi Ca Thành." Giám đốc toắt mồ hôi lạnh "Cô ấy xuống sân khấu liền rời đi, nếu biết Lãnh tiên sinh sẽ tìm cô ấy tôi nhất định sẽ kêu người giữ cô ấy lại, hiện tại đã phái người đi tìm rồi."
Người đàn ông vẫy tay "Không cần, người của ta sẽ tìm được cô ấy."
Sau đó người đàn ông đứng dậy, Giám đốc vội vàng đứng thẳng.
"Lãnh tiên sinh phải đi về rồi ạ?"
Người đàn ông đã đi ra khỏi phòng, mới nghĩ lại mà lau lau mồ hôi lạnh. Những ả phụ nữ này thật là một đám đều không yên lòng còn dám bỏ thuốc vị này, cũng không nhìn xem vị này là nhân vật gì, thực sự doạ chết hắn.
May mắn, may mắn là một người phụ nữ khác xuất hiện hấp dẫn hỏa lực.
[Ký chủ, rốt cuộc người lại có chủ ý gì hả?]
Đường Quả mặc váy ngủ Cậu bé Bọt Biển cuộn người trên sô pha xem TV. Thật ra cô có chút ghét bỏ chiếc váy ngủ Cậu bé Bọt Biển này nhưng đáng tiếc trừ cái váy này chính là váy ngủ hình chú cừu lười biếng.....
[Ký chủ, người xem Chương trình tuyển sinh này có phải hay không dự định đi theo cốt truyện của nguyên chủ a?] Hệ thống nước mắt rơi đầy [Ký chủ, cuối cùng người đã suy nghĩ cẩn thận rồi, muốn đàng hoàng làm pháo hôi sao?]
Đường Quả nhổ vỏ nho, dùng giấy ăn lau miệng và tay "Ta phải làm ngôi sao ca nhạc, ta muốn ca hát."
[Ký chủ, ta yêu người! Người cuối cùng cũng không sụp đổ, trở lại bình thường rồi.]
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.